• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đông Huyên Xuyên từ từ tỉnh lại, trước mắt là một khoảng không gian trắng muốt.

“Anh…”

Đông Huyên Xuyên quay đầu nhìn về phía bên phải, nơi giọng nói vừa vang tới.

Đông Tễ Tương dựa vào giường bệnh bên cạnh nhìn hắn.

“Em không sao chứ?” Câu hỏi của Đông Huyên Xuyên mang theo thanh âm khàn khàn.

“Em chẳng có vấn đề gì cả. Vết thương của anh còn đau không?”

“Tàm tạm…” Miệng vết thương có chút đau đớn, cũng có chút nóng rực, nhưng theo kinh nghiệm sau những lần bị thương trước kia, hắn biết tình trạng hiện tại của mình không tồi, bởi vì không có sốt.

“Tiểu Trần, rót cho lão đại của anh một ly nước.” Đông Tễ Tương nói với Trần Trượng Nghĩa đã đứng dậy khỏi sô pha. Lúc này Ngũ Đình không có trong phòng mà đứng gác bên ngoài. Trong phòng chỉ còn Trần Trượng Nghĩa.

“Vâng.”

Tiểu Trần ấn chiếc nút trên đầu giường, nâng đầu giường lên cao giúp Đông Huyên Xuyên ngồi dậy, lúc này mới bưng nước tới.

Đông Huyên Xuyên dùng bàn tay không bị thương nhận lấy ly nước, uống cạn.

“Anh, tình trạng hiện tại của anh không thể giúp em thực hiện phục hồi rồi.”

“Ở lại thêm một tháng đi, để bác sĩ làm giúp em.”

“Không được. Em định để Lương Băng tới đây một chuyến…”

Đông Tễ Tương mới nói nửa câu đã bị Đông Huyên Xuyên dứt khoát từ chối: “Không được! Anh không đồng ý cho em gặp mặt cậu ta dù chỉ một lúc!”

Nói xong, dường như ngữ khí mạnh bạo quá nên Đông Huyên Xuyên ho khan một trận, vết thương bên vai trái bị động, đau đớn truyền đến khiến hắn nhíu mày.

Phản ứng quyết liệt của Đông Huyên Xuyên khiến Đông Tễ Tương thoáng kinh ngạc, anh họ không muốn để người khác chạm vào y… Nhớ tới nụ hôn của Đông Huyên Xuyên, trong lòng y bất chợt dâng lên cảm xúc khác thường, vành tai nóng lên như có lửa đốt.

“Anh… có khỏe không?” Đông Tễ Tương ân cần hỏi thăm.

“Không có việc gì cả… khụ…”

Trần Thượng Nghĩa tự động rót thêm một ly nước đưa đến bên miệng Đông Huyên Xuyên.

“Anh, vì sao anh không cho cậu ấy đụng tới em? Việc phục hồi nhất định phải thực hiện, sau khi trở về anh còn phải dưỡng thương…”

“Tay trái không dùng được, nhưng tay phải vẫn tốt.”

“Tại sao không để cậu ấy thực hiện việc phục hồi cho em? Anh trả tiền lương…”

“Trở về rồi anh sẽ lập tức sa thải cậu ta!” Nghĩ tới việc Lương Băng âm thầm làm với Đông Tễ Tương, gương mặt hắn lộ vẻ tức giận.

“Cậu ấy làm gì mà anh sa thải?”

“Anh nói nhầm, là cho cậu ấy thôi việc. Dù sao cũng có anh giúp em thực hiện phục hồi mà. Chúng ta ở lại Anh thêm một tháng nữa, để bác sĩ sắp xếp lịch trị liệu thật kín cho em.”

Đông Tễ Tương nhận ra sắc mặt bực tức của ông anh họ, lại nghe hắn tự nhận là nói nhầm… Nói nhầm? Theo hiểu biết của y đối với Đông Huyên Xuyên, hắn chưa bao giờ phạm phải sai lầm cơ bản như vậy. “Biểu hiện đó chứng tỏ Lương Băng đã làm việc gì khiến Huyên Xuyên tức giận. Chẳng lẽ là việc trước kia Lương Băng hỗ trợ mình mà phớt lờ lời nói của Huyên Xuyên?”

Y phát hiện Đông Huyên Xuyên quay đầu nhìn mình.

“Sao hôm nay em không nói mấy lời lạnh nhạt với anh?” Đông Huyên Xuyên khẽ cười, nói: “Còn phản ứng rất bình thản khi anh nói muốn cho Lương Băng thôi việc.”

“Em thông cảm vì anh đang bị thương, không muốn cả thể xác lẫn tinh thần của anh tổn hại.” Đông Tễ Tương cũng nói đùa với hắn.

Đông Huyên Xuyên từ từ nhíu chặt mày.

“Hôm nay em rất lạ.”

Đông Tễ Tương chỉ cười, nụ cười đầy hàm xúc.

“Anh đói bụng chưa? Thức ăn trong bệnh viện đều là những món lạnh, em vừa bảo Trương Phong ra ngoài mua ít đồ ăn Trung Quốc. Một lát nữa anh ta sẽ trở lại.”

“Em… thật sự rất lạ.” Mày càng nhíu lại.

Đông Tễ Tương không quan tâm tới hắn, nói với Trần Thượng Nghĩa: “Tiểu Trần, anh giúp tôi xoay người ngồi xuống đi.”

“Vâng, tiên sinh.” Trần Thượng Nghĩa lập tức buông tờ tạp chí xuống, đứng lên khỏi sô pha, tiến đến giúp Đông Tễ Tương.

Nhìn tình huống trước mắt, trong lòng Đông Huyên Xuyên bỗng dâng lên cảm giác quái lạ.

Đông Tễ Tương thay đổi quá kinh khủng! Trước kia luôn hững hờ với mọi người trong bang, thế nhưng hiện tại lại có thể trưng vẻ mặt ôn hòa với bọn họ, bao gồm cả hắn.

Hắn mới bị thương một chút thôi, Đông Tễ Tương sẽ không vì việc này mà chỉ trong giây lát đã trở nên kính trọng Thiên Địa Minh đấy chứ? Cho dù muốn cảm kích bọn họ đã bảo vệ mình thì việc này cũng khó tiếp nhận.

Mọi việc trở nên thế này tất có nguyên nhân.

“Rốt cuộc chuyện gì đã khiến Tễ Tương thay đổi thế này? Đợi lát nữa lén hỏi Trạm Dật hoặc Trương Phong là được…

Còn việc bị bắn lén…”

Nghĩ tới đó, gương mặt vốn xám trắng vì bị thương của Đông Huyên Xuyên càng thêm u ám.

“Tiểu Trần, Trạm Dật đâu?”

“Anh ấy vừa đến đây nói là theo yêu cầu của phía cảnh sát, anh ấy phải đưa bọn họ đến công viên kia kiểm tra. Trương Phong đã liên lạc cho anh em ở Luân Đôn hợp tác điều tra với bọn họ.”

Nếu Trậm Dật và Trương Phong đều bắt tay vào làm việc, vậy chứng tỏ bọn họ đã nắm được điều gì đó.

“Cảnh sát có tới kiểm tra không?” Đông Huyên Xuyên hỏi. Bộ dạng của tên bảo vệ kia trông rất quen.

“Đã tới, nhưng thấy Đông gia còn ngủ nên bọn họ đành phải tìm bác sĩ Đạo Ninh.”

Đông Huyên Xuyên sờ lên cơ thể, thì ra quần áo đã bị xử lý trước, trên người là một chiếc áo bệnh nhân, quần dài vẫn ở được giữ nguyên nhưng không thấy di động.

“Di động của tôi đâu?”

Trần Thượng Nghĩa lập tức lấy chiếc di động của Đông Huyên Xuyên trong túi mình ra, đưa trả cho hắn.

“Tiểu Trần, cậu ra ngoài một lúc đi.”

“Vâng thưa Đông gia.”

Đông Huyên Xuyên lập tức tra danh bạ, gọi một cuộc điện thoại.

Nhìn Đông Huyên Xuyên lưu loát đối thoại bằng tiếng Anh, Đông Tễ Tương càng thêm kinh hãi.

“Việc này… rốt cuộc là như thế nào?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK