Y đã xuất ngoại chữa bệnh nhiều lần, nhưng mỗi lần đều mua hai vé Vip của những hãng hàng không thông thường, trên đường đi còn có Lương Băng chăm sóc, y chưa từng nghĩ tới việc sẽ bao hẳn một chiếc máy bay.
Trên máy bay có hai nữ tiếp viên hàng không được đào tạo bài bản theo kiểu quản gia chuyên nghiệp, họ giới thiệu công dụng của những thiết bị chung quanh cho y biết.
Những vật dụng xa hoa trên máy bay khiến Đông Tễ Tương không thể ngờ được, trừ bỏ những phương tiện chữa bệnh ra thì thứ gì cũng có. Nào là thiết bị giải trí thượng hạng, ngay cả WC cũng xa hoa hơn phòng tắm bình thường.
Sau khi Đông Huyên Xuyên đẩy chiếc xe lăn của Đông Tễ Tương đi một vòng để xem qua những thiếu bị trên máy bay, hắn bế y lên chiếc ghế vô cùng mềm mại, để cho y nằm thật thoải mái, thắt dây an toàn, tiếp đến còn đắp một chiếc chăn mỏng lên người y.
Lần này, bên cạnh Đông Huyên Xuyên có sáu vệ sĩ, đương nhiên Trạm Dật cũng tới đây. Đông Tễ Tương đã từng nhìn thấy mấy người vệ sĩ này ở nhà nhưng chưa bao giờ để ý.
Tất cả bọn họ đều tìm vị trí thoải mái rồi ngồi xuống, chờ máy bay cất cánh.
Tuy rằng Đông Tễ Tương vô cùng không muốn nói chuyện với Đông Huyên Xuyên, cuối cùng vẫn lạnh lùng hỏi một câu: “Lương Băng đâu?”
“Tôi có thể chăm sóc được cho cậu, vậy nên chuyến đi lần này có thể tối giản bao nhiêu người thì thì tôi sẽ tối giản bấy nhiêu người, để cho cậu ta có thời gian nghỉ ngơi thoải mái trong lúc chúng ta tới Anh. Hình như lâu lắm rồi cậu ta chưa được nghỉ phép thì phải?”
Đông Tễ Tương không thể nói lời phản đối, những điều Đông Huyên Xuyên vừa thốt ra rất đúng. Hơn một năm rưỡi trước, kể từ khi y gặp chuyện không may, Lương Băng được thuê về chăm sóc y vẫn chưa có lấy một ngày nghỉ. Đã là con người thì phải cần có thời gian nghỉ ngơi, bản thân Đông Tễ Tương cũng hiểu được điều này…
Tuy nhiên, mỗi lần đối diện với Đông Huyên Xuyên là y không thể nào che dấu vẻ mặt chán ghét.
“Anh cũng nên nói trước cho tôi biết!”
Đông Huyên Xuyên cười lạnh: “Người là do tôi vung tiền ra thuê về, quyền quyết định thuộc về tôi.”
“Nhưng cậu ta là người chăm sóc cho tôi!”
“Sai rồi, là tôi. Sau khi kết hôn, người chăm sóc cho cậu chính là tôi, cậu quên rồi? Hắn chỉ là công cụ mà tôi chi tiền ra thuê…” Sau khi thoải mái chỉnh lại lời nói của cậu em họ, Đông Huyên Xuyên cố tình lộ ra ánh mắt ái muội, mị hoặc nói: “Hiện tại càng phải do tôi chăm sóc, bởi vì chúng ta đã kết hôn, tôi không thể để chồng mình cho người khác nhìn sạch bách, sờ mọi ngõ ngách được.”
Đông Tễ Tương vốn mang vẻ mặt lạnh lùng, nghe xong những lời này, bao nhiêu hỏa nộ trong lòng đều bùng cháy, sắc mặt nhợt nhạt càng thêm xanh trắng, không muốn nói tiếp lời nào với tên này.
Đông Huyên Xuyên hiểu những lời này của mình đã thu được phản ứng như ý từ phía Đông Tễ Tương, trên mặt hiện lên nụ cười đầy thâm ý, cũng không tiếp tục nói gì, lại bắt đầu trò chuyện cùng nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp.
Từ đầu đến cuối, Đông Tễ Tương luôn duy trì bộ mặt tuấn tú của mình ở trạng thái đông lạnh.
Trước khi máy bay cất cánh, cơ trưởng cùng phó cơ trưởng đặc biệt đến khoang hành khách để chào hỏi, sau đó mới trở về phòng điều khiến chuẩn bị mọi thứ.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, biết trước Đông Huyên Xuyên sẽ cười đùa với tiếp viên hàng không, Đông Tễ Tương bắt đầu nghĩ tới vấn đề trước nay mình chưa để ý.
Đông Huyên Xuyên có khả năng thuê máy bay riêng và gánh vách chi phí chữa bệnh cho y, hơn nữa, chi tiêu trong nhà so với khi hắn còn độc thân chỉ nhiều hơn chứ không hề ít, vậy mà Đông Huyên Xuyên hắn chưa từng phàn nàn liền chấp nhận, không tốn tới một cắc của y hay của tập đoàn Đông thị… Quả nhiên, tài lực của Đông Huyên Xuyên đã vượt quá những gì mà y có thể tưởng tượng. Nếu Đông Huyên Xuyên đã giàu như vậy, tại sao hắn còn phải bày mưu để kết hôn với mình, chẳng phải làm như vậy còn khiến hắn rước thêm phiền phức vào người??
Cơ mà, tiền bạc, chẳng ai lại ngại có nhiều hơn… Đông Tễ Tương âm thầm phủ nhận suy nghĩ của chính mình.
Vừa phản bác, Đông Tễ Tương đồng thời nghĩ tới một điểm đáng ngờ khác. Một năm rưỡi trước, khi y bắt đầu cùng bạn gái mình bàn tới việc kết hôn, bản di chúc lúc đó của ông nội vốn không phải bản này, mà nói thẳng: sau khi ông qua đời, quyền thừa kế tài sản sẽ thuộc về cháu trai duy nhất là Đông Tễ Tương. Nếu sau khi Đông Tễ Tương kế thừa có gặp điều gì bất chắc mà tử vong, người lãnh đạo tập đoàn Đông thị sẽ do ban giám đốc quyết định, và toàn bộ tài sản tư nhân được quyên góp cho tổ chức nhân đạo… Như vậy, cho dù bản thân y có bị Đông Huyên Xuyên làm hại thì ngay cả một xu cũng không thể rơi vào tay hắn, hắn cần gì phải làm điều thừa thãi để hại y?
Cho dù muốn hại y, Đông Huyên Xuyên cũng không bao giờ tự mình động thủ… Tuy nhiên, người hại y cùng bạn gái y đích thực là người trong Thiên Địa Minh…
“Chẳng lẽ là do Đông Huyên Xuyên bày mưu tính kế, sai thủ hạ tới hãm hại mình?”
Đông Tễ Tương phát hiện bản thân luôn kỳ thị Đông Huyên Xuyên, không biết bất kể một động cơ nào từ những hành động của hắn, thậm chí còn không biết vì sao hắn bỏ học ngành cảnh sát mà gia nhập tổ chức hắc đạo.
Nhớ tới việc thuở nhỏ, cả hai người cùng nhau vô tư vui đùa, càng lớn lại càng không hiểu anh họ của mình… nhất định phải có nguyên nhân trọng đại nào đó mới khiến Đông Huyên Xuyên biến đổi như vậy…
Bản thân y vẫn chưa từng nghĩ tới việc sẽ hỏi hắn…
Trong Đông gia của bọn họ, trừ bỏ đời cụ nội có sinh được hai người con trai, chính là ông nội của Đông Tễ Tương và ông nội của Đông Huyên Xuyên, từ đời sau trở đi đều chỉ sinh một nam một nữ, con cháu trực thuộc phả hệ cũng chỉ còn Đông Huyên Xuyên và Đông Tễ Tương là anh em họ. Ngoại trừ bọn họ, Đông gia không còn những người khác cùng thế hệ.
Nói ra thì hai nhà vốn ở gần nhau, cho nên hai đứa trẻ này trước kia rất thân thiết.
Một ngày nọ, cha mẹ Đông Tễ Tương xuất ngoại hưởng tuần trăng mật lại gặp phải phần tử khủng bố đánh bom tàu hỏa, đồng thời qua đời, vậy nên chỉ còn y và ông nội sống nương tựa lẫn nhau.
Cha mẹ gặp chuyện không may, lần đầu tiên ông nội Đông Tễ Tương chịu đả kích quá mạnh về mặt tinh thần, ngất xỉu phải nhập viện.
Vài năm sau, cha mẹ Đông Huyên Xuyên cũng vì chuyện phát sinh ngoài ý muốn mà qua đời, Đông Huyên Xuyên gia nhập hắc đạo.
Mười năm tiếp theo, Đông Huyên Xuyên tự mình chèo lên đỉnh cao, trở thành kẻ đứng đầu giới hắc đạo, người cầm đầu Tổ chức Thiên Địa Minh mà mỗi người nghe tên đều biến sắc.
Vì sao? Vì sao Đông Huyên Xuyên lại vứt bỏ ánh sáng để sa chân vào con đường hắc ám? Hắn đã làm gì mà có thể độc bá giới hắc đạo, trở thành một trong ba tên đầu sỏ lớn nhất?
Đông Tễ Tương hoàn toàn không biết.
Hiện tại, tính cách xa lạ của Đông Huyên Xuyên khiến Đông Tễ Tương không thể nào tìm ra bất kể chút tình nghĩa anh em của ngày trước.
Thậm chí, y còn nhớ rõ trước đây Đông Huyên Xuyên vì muốn mua kẹo cho mình ăn mà lấy trộm mấy đồng trong ví của mẹ hắn…
Hương vị ngọt ngào của viên kẹo đường, cảm giác được Đông Huyên Xuyên thương yêu chăm sóc, nụ cười thỏa mãn dành cho Đông Huyên Xuyên khi ngận viên kẹo ngày trước… Đoạn trí nhớ này đã bị phủ đầy bụi, nhưng Đông Tễ Tương chưa bao giờ quên…
Vì sao hai người từng là anh em lại trở mặt thành thù?
Trong lòng Đông Tễ Tương tràn ngập cay đắng.
“Hai vị tiểu thư xinh đẹp có thể giúp ông xã của tôi lấy chút nước trái cây tới đây không? Cậu ấy thích nước cà chua.”
Đông Huyên Xuyên nói với hai nữ tiếp viên hàng không phía đối diện.
Rốt cục giọng nói trầm bổng kèm theo nội dung đối thoại kia cũng truyền tới tai Đông Tễ Tương.
“Tại sao Đông Huyên Xuyên biết mình thích nước cà chua?”
Sắc mặt y tối tăm nhìn về phía Đông Huyên Xuyên.
Đông Huyên Xuyên lạnh lùng nhướn mi nhìn lại.
Đông Tễ Tương để mọi chuyện qua một bên, nhận lấy ly nước trái cây.
“Mình có biết chút gì về Đông Huyên Xuyên đâu.”
Trong khi Đông Tễ Tương hoảng hốt suy nghĩ về việc bản thân hoàn toàn không biết tí gì về Đông Huyên thì máy bay đã cất cánh tới độ cao nhất định, vững vàng vượt qua lộ trình.