Bình thường, Đông Tễ Tương luôn tự mình tắm rửa phía trước, tắm xong mới nhờ Đông Huyên Xuyên xoay người, giúp mình tắm nốt phía sau.
Hôm nay, Đông Huyên Xuyên không cho Đông Tễ Tương tự làm, dùng tinh dầu chế thành sữa tắm rồi chà xát, âu yếm trên cơ thể y.
Đông Tễ Tương thở dốc, thỉnh thoảng lại đẩy bàn tay to lớn đang dao động trên người mình, muốn ngăn cản hắn tiếp tục khiêu khích.
Thế nhưng, Đông Huyên Xuyên hắn sao có thể buông tha? Hơn nữa, cả hai đã xác định tình cảm của nhau, hắn toàn tâm toàn ý muốn đem quan hệ vợ chồng hữu danh vô thực này biến thành hàng thật giá thật.
Hắn muốn dựa vào quan hệ thân thể này để trói buộc Đông Tễ Tương bên mình cả đời.
Vô luận là thể xác hay tinh thần, y chỉ có thể gần gũi với hắn.
Đời này kiếp này, hắn chỉ có một mình y.
Chỉ có hắn và Tễ Tương sống nương tựa vào nhau.
Hắn cô độc đã rất lâu, bởi vậy cảm xúc muốn thắt chặt quan hệ với Tễ Tương càng thêm bức thiết.
Ngồi phía trước Tễ Tương, hắn cũng kéo tay y giúp mình tắm rửa.
Đông Tễ Tương bán nằm trên bồn tắm thủy liệu hình tam giác, đôi tay phủ lên khuôn ngực rắn chắc của Đông Huyên Xuyên.
Nhìn những vết thương chỉ cần liếc mắt cũng có thể nhận ra trên cơ thể hắn, y đau lòng, ngón tay bất giác xoa dịu lên đó.
Bàn tay Đông Huyên Xuyên dao động trên thân thể y, chạm đến đâu là băng đá cùng lửa nóng ở nơi đó lập tức giao hòa, nóng đến nỗi khiến da thịt y như sắp bị thiêu cháy, nhịn không được lại run rẩy từng hồi.
Từ khi bắt đầu kết hôn đến nay, mỗi lần Đông Tễ Tương chạm vào mình là y không cách nào kiềm chế cảm giác rung động tựa như phản ứng hóa học này.
Chăm chú nhìn gương mặt điển trai đầy khí phách lại xen lẫn yêu mị của ông anh họ, tiếp đến lại nhìn theo vị trí ngón tay mình chạm vào.
“Mình đã yêu Huyên Xuyên từ lúc nào vậy?
Chuyện này… một chút dấu hiệu cũng không có.
Từ nhỏ đến giờ, lúc nào mình cũng bám lấy ông anh họ Huyên Xuyên hơn mình hai tuổi. Huyên Xuyên đi đâu chơi thì nhất định cũng đưa mình theo.”
Từ khi y có thể nhớ được mọi chuyện thì tình cảnh giữa hai người đã như thế này.
Huyên Xuyên vẫn là anh họ của y, là…
Y và Huyên Xuyên không cách nào thân thiết nổi với anh chị em khác trong gia đình.
Tuy rằng sau khi lên trung học, hai người bởi vì việc chuyển nhà mà bất hòa, nhưng những ngày nghỉ, Huyên Xuyên vẫn thường hẹn y, bọn họ ngồi lên chiếc xe máy của hắn rồi lên núi, xuống biển, đi khắp nơi.
Có đôi khi Đông Huyên Xuyên cùng bạn bè đi ra ngoài, không tới tìm y, y có thể giận dỗi với hắn. Mỗi lần như vậy, hắn đều ôm lấy cổ y, kiên trì xin lỗi, sau đó làm một số việc bồi thường cho y, lúc đó y mới hết giận, còn quy định bất kể hắn đi đâu cũng phải đưa mình theo, không được phép ngó lơ.
Nhưng là, sau khi Đông Huyên Xuyên bước vào trường đại học cảnh sát, mọi chuyện đã thay đổi…
Cha mẹ và ông nội Đông Huyên Xuyên chết oan, Đông Huyên Xuyên hoàn toàn thay đổi.
Tễ Tương còn nhớ rõ ngày tang lễ của ba mẹ và ông nội hắn. Đông Huyên Xuyên lạnh lùng cự tuyệt mọi người, hại những lời an ủi của y không cách nào thốt ra, chỉ có thể khó chịu đồng cảm với hắn.
Sau đó, Đông Huyên Xuyên gia nhập hắc bang, vài năm sau lại xảy ra việc của Tòng Dung… tiếp đến, mọi chuyện diễn tiến như hiện tại.
Tễ Tương đã yêu vài lần, y biết phải đáp trả tình cảm như thế nào.
Y chỉ không hiểu bản thân đã có tình cảm đặc biệt với hắn từ lúc nào, và tại sao lại như vậy.
Trước kia y vẫn một mình độc chiếm anh họ, bây giờ y lại sinh ra thứ tình cảm không nên có giữa anh em trong gia đình. Mà sự độc chiếm này so với trước kia chỉ có hơn chứ không kém.
Trái tim y đã buộc chặt lên người hắn.
Rốt cuộc y đã yêu hắn từ khi nào?
“Tễ Tương…”
“Sao?”
Ánh mắt chăm chú đặt bên hông Huyên Xuyên, Đông Tễ Tương ngẩng đầu nhìn hắn lại chạm ngay ánh mắt nóng rực ấy, toàn thân lập tức bốc hỏa.
“Nghĩ gì vậy?” Huyên Xuyên hỏi ám muội.
“…Không có gì… em chỉ đang nhớ tới thời gian học trung học, lúc đó trên người anh không có vết sẹo này.”
“Vết sẹo không quan trọng… cơ mà em vẫn sờ thắt lưng của anh, em không thấy chỗ đó của anh sắp không khống chế được sao?”
Đông Huyên Xuyên nhẹ nhàng nói xong, hơi thở nóng bỏng phả ra, đôi môi lập tức dán lên cánh hoa ngọt ngào của Đông Tễ Tương.
Không kịp nhìn xuống hạ thể Đông Huyên Xuyên đã bị đôi môi hắn bao phủ, nháy mắt đã thấy hạ thân mình bị ép bởi sức nặng.
Tuy rằng xúc giác của y vẫn chưa đủ để cảm nhận được hạ thân cứng rắn trên cơ thể Đông Huyên Xuyên, nhưng chỉ bằng mấy câu nói của hắn cũng để làm mạch máu trong người y sôi trào.
Tay phải vươn về phía cổ Đông Huyên Xuyên, ôm lấy bờ vai hắn, hôn thật sâu.
Trước đó không lâu, y ghen tị khi Đông Huyên Xuyên bị người khác đưa đi, chẳng lẽ khi đó đã…
Lẽ nào lại vậy?
Nhưng sau đó y cũng thích cô bạn học lớp bên cạnh mà.
Dòng nước ấm áp cuốn trôi bọt xà phòng trên đầu hai người, Đông Huyên Xuyên thuần thục tiến tới bên tai y, ngậm lấy vành tai y mà khiêu khích, khiến y rên rỉ…
Có điểm kì lạ, cho tới bây giờ Đông Tễ Tương vẫn luôn kiềm chế tiếng rên rỉ.
Đông Huyên Xuyên chậm rãi ngẩng đầu nhìn cậu em họ, rõ ràng đôi mắt y mông lung, đăm chiêu suy nghĩ chuyện gì đó.
Đông Huyên Xuyên mỉm cười than nhẹ: “Tễ Tương.”
“Vâng?”
“Em không chuyên tâm.”
“Hả? Không chuyên tâm cái gì?”
“Rốt cuộc em đang suy nghĩ gì vậy?”
“…”
Đông Huyên Xuyên nhìn vẻ đăm chiêu dần rút đi trong mắt Đông Tễ Tương, ngược lại còn dâng đầy tình cảm.
“Hóa ra, chờ khi chính bản thân mình nhận ra thì mình đã yêu Huyên Xuyên rồi.” Tâm trí y tràn ngập tình ý.
Mặc kệ đó là tình cảm thân nhân hay anh em ruột thịt cũng được, là tình yêu cũng thế, mà có là tri kỷ hiểu rõ đối phương cũng chẳng sao, tóm lại, tình cảm hiện tại y dành cho Đông Huyên Xuyên đã quá sâu nặng, thật sự không muốn để ý tới những thứ đó nữa.
Y chỉ biết bản thân mình vĩnh viễn muốn ở bên hắn, không bao giờ rời xa! Vĩnh viễn!
“Có phải Huyên Xuyên cũng giống như mình, cũng rơi vào lưới tình này khi bản thân còn chưa kịp nhận ra?”
“Em đang nghĩ… em đã yêu anh từ lúc nào, mà anh cũng đã yêu em từ lúc nào.”