Bốn phía của căn phòng đều có người giám sát ở các vị trí bí mật.
Mây đen trăng mờ.
Cửa sổ sát mặt đất trong căn phòng sát góc lộ ra chút ánh sáng.
Đông Huyên Xuyên mặc chiếc T-Shirt màu đen dài tay, phía dưới là chiếc quần dài tối màu, hòa vào bóng đêm, bước vào căn phòng mà không phát ra chút tiếng động.
“Ai?” Phát hiện có bóng đen tiếp cận mình, những người canh gác lập tức nhảy ra quan sát.
“Tôi, Đông Huyên Xuyên.”
“Đông gia.”
Bảo vệ mở cửa cho Đông Huyên Xuyên.
Lương Băng ngồi trên giường, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt thất thần.
Lương Băng biết có người tiến vào, nhưng hắn cũng chẳng muốn mở mắt xem đó là ai, bởi vì hắn biết, cho dù người tới là ai thì cũng chẳng thể nào là Đông Tễ Tương.
Hắn bị ném ở cửa ra vào. Sau khi vừa tỉnh lại, nhớ ra bản thân đã làm gì Đông Tễ Tương, hiện tại, trong lòng hắn tràn ngập hối hận, không thể hiểu nổi tại sao bản thân lại hành động cuồng bạo như vậy, càng hy vọng có cơ hội nói với y rằng trước giờ hắn chưa bao giờ thực hiện loại hành vi đó.
Hắn chìm đắm trong hối hận của mình, giống như muốn chạy trốn, phủ định hành vi điên cuồng của bản thân, từ chối phản ứng đối với mọi việc chung quanh mình.
Đông Tễ Tương lạnh lùng nhìn kẻ lợi dụng chức vụ để xúc phạm Đông Tễ Tương.
Khi nãy, ôm Đông Tễ Tương vào lòng, Đông Huyên Xuyên không cách nào nhắm mắt, tâm trí chỉ muốn đâm chết tên khốn kiếp Lương Băng này.
Thể xác cùng tinh thần mỏi mệt khiến cho Đông Tễ Tương nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Chờ Tễ Tương ngủ say, Đông Huyên Xuyên nhẹ nhàng đứng lên, hắn muốn nhổ tận gốc cái ung nhọt kia, càng nhanh càng tốt.
Bất luận như thế nào cũng không thể để Lương Băng tiếp tục ở đây được.
“Lương Băng, từ ngày mai cậu hãy rời khỏi đây đi. Tôi sẽ theo hợp đồng mà trả cho cậu một năm tiền lương. Tám rưỡi sáng ngày mai hãy đến phòng thư ký của tôi nhận lương thôi việc, tôi sẽ ký chi phiếu cho cậu.”
Lương Băng kinh hoảng ngẩng đầu đối diện với ánh mắt Đông Huyên Xuyên, khóc kêu: “Tôi không muốn rời khỏi cậu ấy!”
Đông Huyên Xuyên chẳng có lấy một chút đồng tình với Lương Băng. Tuy rằng người này yêu Tễ Tương trước, nhưng thủ đoạn và thái độ của hắn khiến cho người ta cực kỳ có ác cảm!
Đông Huyên Huyên thờ ơ lên tiếng: “Sau khi cậu xúc phạm Tễ Tương trước mặt cậu ấy xong, cậu cho rẳng tôi sẽ cho cậu cơ hội thứ hai để lặp lại hành động ấy?”
“Tôi… tôi yêu cậu ấy! Tôi yêu cậu ấy đã rất lâu rồi!” Lương Băng đột nhiên xông lên nắm lấy vai Đông Huyên Xuyên: “Đều tại anh! Đều tại anh đột nhiên xuất hiện!”
Đông Huyên Xuyên đẩy một cái, Lương Băng ngã dúi dụi trên mặt đất.
“Cho dù tôi không xuất hiện thì Tễ Tương cũng không yêu cậu. Nếu không phải Tễ Tương nể tình cậu đã chăm sóc cậu ấy, cậu cảm thấy tôi sẽ dễ dàng cho cậu vừa cầm tiền vừa vỗ mông rời đi? Nếu Tễ Tương không băn khoăn thì tôi đã sớm đá cậu vào nhà chứa làm call boy rồi, để cho bọn chúng cưỡng *** cậu, chăm sóc cậu chu đáo đến muốn chết cũng không chết được.”
Đông Huyên Xuyên nhẹ nhàng nói xong, vẻ mặt tàn khốc khát máu.
Đồng tử của Lương Băng lập tức dãn ra. Nghe xong Đông Huyên Xuyên nói Tễ Tương niệm tình mình đã chăm sóc y, trong lòng hắn lại dâng lên một tia hy vọng, xem nhẹ những lời nói sau đó của Đông Huyên Xuyên, coi lời uy hiếp của hắn như không khí, có tai như điếc.
“Cậu ấy… cậu ấy không trách tôi?”
“Có thể sao? Cậu cũng đừng nằm mơ. Tám rưỡi sáng mai tới thư phòng của tôi.”
Đông Huyên Xuyên nói xong liền xoay người rời đi.
Lương Băng vội vã chạy lại ôm chặt đùi Đông Huyên Xuyên.
“Cầu xin Đông tiên sinh đừng đuổi tôi đi! Tôi cầu xin ngài! Tôi chỉ muốn ở lại bên cạnh cậu ấy thôi! Tôi sẽ không làm gì hết! Chỉ cần cho tôi ở lại thôi! Đông tiên sinh, tôi cầu xin ngài đấy!” Lương Băng khóc lóc cầu xin.
Đông Huyên Xuyên hít sâu một hơi, cúi đầu nhìn chàng trai vẫn đang cầu xin mình. Sức lực trên cánh tay Lương Băng không phải thuộc loại mạnh mẽ ở mức bình thường.
Đông Huyên Xuyên dương tay, một con dao nhỏ lập tức găm lên cánh tay mảnh khảnh kia, Lương Băng xụi lơ trên mặt đất.
Đông Huyên Xuyên nâng chân đá văng Lương Băng, đi ra ngoài.
Trở về phòng, ôm lấy Đông Tễ Tương rồi chìm vào giấc ngủ.
Khi Đông Huyên Xuyên bước vào phòng, bắt đầu cởi áo, Đông Tễ Tương lập tức tỉnh lại. Tỉnh lại rất tự nhiên, cũng rất an tâm.
Chờ Huyên Xuyên tiến vào chăn, lúc này Tễ Tương mới mở mắt nhìn người ghé bên vai mình.
“Anh đi đâu vậy?” giọng nói Đông Tễ Tương vẫn có chút khàn khàn.
Đông Huyên Xuyên xiết chặt cánh tay đặt bên hông y, bình thản nói: “Đi nhổ cỏ.”
Suy nghĩ một chút, Tễ Tương liền hỏi: “… Anh… anh đi gây khó dễ cho Lương Băng?”
Kiềm chế sự kích động, Huyên Xuyên cọ lên tai Tễ Tương, trả lời: “Anh không dám gây khó dễ cho hắn, tốt xấu gì thì hắn cũng từng chăm sóc cho em. Anh đến nói cho hắn biết ngày mai phải tới nhận phí thôi việc.”
Tễ Tương trầm mặc thật lâu, lâu đến nỗi Đông Huyên Xuyên đã an tâm nhắm mắt ngủ.
“Anh…”
“…Uhm?”
“Vì sao anh lại gia nhập hắc đạo? Chẳng phải anh vốn muốn làm cảnh sát sao? Đường gia gia cũng là quân nhân mà.”
(Đường gia gia: là ông tính theo vai vế họ hàng, ở đây là chỉ ông nội của Huyên Xuyên.)
“Tễ Tương, hôm nay cả hai chúng ta đều rất mệt. Để hôm khác anh nói, được không?”
“Anh chắc chắn sẽ nói cho em biết?”
“Sẽ làm…” Đông Huyên Xuyên mệt mỏi, trả lời cho có lệ chứng tỏ hắn sắp ngủ.
“Anh! Đừng ngủ!” Đông Tễ Tương dùng bả vai đẩy đẩy lên người hắn.
“Tễ Tương…” Đông Huyên Xuyên chẳng biết làm sao mới phải.
“Em muốn biết ngay ngày mai.” Tễ Tương kiên trì.
“Tễ Tương…” Rốt cuộc Đông Huyên Xuyên cũng ngẩng đầu, bất đắc dĩ nhìn cậu em họ của mình.
“Anh, ngay ngày mai đi. Anh đừng hi vọng có thể chối.” Ánh mắt Đông Tễ Tương vừa sắc bén lại vô cùng thẳng thắn, không hề có dấu hiệu nhượng bộ.
“Tiểu Tương Tương, vừa rồi chúng ta mới yêu…” Đông Huyên Xuyên lại chơi xấu.
“Anh càng không muốn nói thì em lại càng muốn biết.”
“…”
“Nói đi!”
“Không phải anh không muốn nói. Chỉ là… nếu em biết việc này, anh sợ tâm lí em sẽ có thêm gánh nặng, sợ em sẽ gặp nguy hiểm. Không biết chính là hạnh phúc nhất.”
“Anh…”
“Em vẫn là người quan trọng nhất đối với anh. Sau khi chúng ta kết hôn, những kẻ có ý đồ nhất định đã tra rõ thân phận của em, kẻ muốn lợi dụng em để lật đổ anh lại càng chú ý từng bước đi của em, nguy cơ em gặp nguy hiểm càng lớn. Cho nên em biết càng ít chuyện thì khả năng nguy hiểm của em càng giảm bớt. Em cũng hiểu được tình trạng này mà, đúng không?”
“Đúng, có điều, em vẫn muốn biết sự thật!” Ánh mắt Đông Tễ Tương nhu hòa nhưng vẫn kiên quyết nhìn Đông Huyên Xuyên.
Huyên Xuyên nhìn Tễ Tương hồi lâu mới thở dài một tiếng, hứa hẹn: “Hôm khác anh nhất định sẽ nói cho em.”
“Ngày mai.”
“…”
“Ngày mai!”
“Ngày mai anh còn phải tới công ty họp, có khả năng sẽ bận cả ngày. Em muốn anh mệt chết sao?”
“Ngày mai!”
“Được được được, ngày mai. Có thể ngủ chưa?”
Tễ Tương nhướn người, hôn nhẹ một cái lên môi Huyên Xuyên: “Uhm, ngủ ngon.”
Huyên Xuyên ngậm lấy môi y khiến nụ hôn kia thêm triền miên sâu sắc: “Ngủ ngon.”
Ngài mai, hắn nên nói với Tễ Tương như thế nào, kể sự thật này như thế nào đây?