• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong chốc lát, Đông Huyên Xuyên bỗng nhận ra tình cảm của mình.

Giống như ánh sáng được khuếch tán bởi tấm gương khổng lồ, sáng đến nỗi khiến hắn không thể không nhìn thẳng vào trái tim mình.

Đông Huyên Xuyên nhẹ nhàng, thương yêu thốt lên: “Đợi về tới nhà, anh sẽ nói trước mặt em.”

“Uhm.”

“Bữa tối em ăn những gì vậy?”

“Mợ Khang nấu sườn lợn trưng, rau trộn măng chua, cá sốt chua ngọt, thịt bò xào rau, đều là những món chúng ta thích ăn, mợ ấy tưởng tối nay anh sẽ về ăn cơm.”

“Uhm, em có để dành cho anh vài miếng không đấy? Vừa rồi trong phòng họp có phát cơm hộp, anh bị bọn họ làm phiền nên ăn không vô, bây giờ hơi đói bụng.”

“Đồ ăn nhiều như thế, em ăn một mình làm sao hết được. Chờ một lúc nữa em sẽ nhờ mợ Khang hâm nóng lại cho anh, anh về tới nhà là có bữa khuya rồi.”

“Uhm, cảm ơn em.” Đông Huyên Xuyên không khỏi mỉm cười.

“…Anh, anh chờ em một chút.”

“Được rồi.”

Đông Huyên Xuyên nghe được đầu dây bên kia Tễ Tương dùng điện thoại nội bộ gọi cho mợ Khang, nhờ bà hâm nóng thức ăn.

“Được rồi.”

“Chắc chỉ hai mươi phút nữa là anh về tới nhà.” Đông Huyên Xuyên nhìn phong cảnh bên ngoài cửa xe.

Vừa rồi, khi bắt đầu nói chuyện cùng Đông Tễ Tương chưa bao lâu thì hắn đã được vệ sĩ vây quanh, đưa từ phòng họp xuống dưới, một chiếc xe đặc biệt đang chờ hắn ở ngoài cửa công ty, vừa lên xe vừa nói chuyện.

“Anh…”

“Uhm?”

“Anh… Anh… tìm được kẹo chưa?”

Đông Huyên Xuyên cười thành tiếng.

“Tìm được rồi. Em thử đoán xem anh tìm được bằng cách nào?”

“Ở chỗ trước kia chúng ta ở?”

“Uhm… có điều, ngôi làng trước kia chúng ta ở đã bị phá đi rồi, anh tìm được loại kẹo này ở cửa tiệm tạp hóa cũ cách đó không xa.”

“Không phải cửa tiệm tạp hóa gia đình mà trước kia anh mua kẹo đấy chứ?”

“Không phải. Ngôi nhà đấy bây giờ trở thành cửa hàng dân dụng rồi.”

Hai người nói chuyện phiếm qua di động.

Đông Huyên Xuyên không hề đề cập tới hai chữ Lương Băng.

Lương Băng đã xâm phạm Đông Tễ Tương như thế nào, chờ hắn trở về nhà sẽ hỏi vệ sĩ.

Về tới nhà, Đông Huyên Xuyên tới thẳng phòng ngủ của hai người, lúc này mới cúp máy, đặt sang một bên.

Hắn lập tức ngồi lên giường, cúi người ôm Đông Tễ Tương thật chặt.

Đông Tễ Tương cũng mở hai tay ra ôm lấy hắn.

Tình cảm giữa hai người đã sớm vượt qua danh giới người thân.

Bầu không khí kích động bao phủ lấy hai người. Tâm ý tương thông, tình cảm sâu sắc tựa hồ đang len lỏi trong từng mạch máu của bọn họ, rung động mỗi lúc một mãnh liệt này khiến hai người càng thêm thân mật, có lẽ bất kể ngôn từ nào cũng không biểu đạt được.

Đông Tễ Tương ôm lấy gương mặt điển trai trước mắt, vội vàng tìm kiếm đôi môi luôn phạt mình bằng từng nụ hôn.

Đông Huyên Xuyên buông y ra, cũng nóng vội cởi bộ tây trang xa xỉ trên người.

Lúc này, hắn chỉ muốn cùng Tễ Tương thân cận da thịt, nháy mắt đã bắt đầu hận mấy tầng vải sang trọng ngăn cách giữa bọn họ.

Khi hôn môi, hai người đồng thời cởi từng lớp áo của đối phương.

Đông Tễ Tương thuần thục cởi chiếc cà-vạt của Đông Huyên Xuyên. Đông Huyên Xuyên thì thậm chí còn dùng sức bứng đứt cúc áo sơ mi của mình, động tác nóng vội tựa hồ không thể tiếp tục nhẫn nại. Hai người nhìn nhau, tươi cười hiểu ý đối phương, đồng thời khiến di chuyển chậm lại.

“Em nhìn xem, em biến anh thành thằng nhóc mới gặp được mối tình đầu rồi đây này.” Vươn tay vuốt ve gương mặt điển trai kia, Đông Huyên Xuyên dùng sức nhéo lên đôi má đáng giận đó.

“Ui… đau… Anh đang báo thù đấy hả?” Tễ Tương đau đến nhíu mày, liên tục vuốt má mình.

“Đúng rồi! Anh yêu trúng một người rồi, từ nay về sau, trái tim của anh đã bị hắn nắm giữ, nếu không nhéo hắn, anh cảm thấy bất công lắm.”

Lúc này, Đông Tễ Tương nhìn hắn chăm chú.

“Anh không thể nghiêm túc được hả?”

Đông Huyên Xuyên cởi bỏ áo sơ mi trên thân Đông Tễ Tương đặt sang một bên, tiếp tục giúp y cởi bỏ áo trong bó sát ngực, từ từ kéo lên trên.

Nửa người trên của Đông Tễ Tương đã trần trụi.

Đông Huyên Xuyên cũng cởi bỏ nội y còn sót lại trên cơ thể mình.

Đưa tay nâng cằm y, để cho y nhìn thẳng mình.

“Tễ Tương, em yêu anh sao? Không phải tình cảm yêu thương của anh em, không phải sự thân thiết giữa bạn bè, không phải tình cảm thân nhân trong gia đình. Tễ Tương, có phải đó là cảm xúc ‘tình nhân trong mắt hóa Tây Thi’ hay không? Em yêu anh sao?”

Bị hỏi như vậy, hơi thở Đông Tễ Tương càng thêm nặng nề, nhịn không được liền kháng nghị: “Em mới là người hỏi anh trước, vậy nên anh phải trả lời trước!”

Đôi mắt Đông Huyên Xuyên đen lại, đồng tử sâu thẳm, thâm trầm.

“Anh yêu em.”

Nghe xong câu trả lời, Đông Tễ Tương chỉ có một cảm xúc duy nhất: rất muốn khóc!

Dường như bao nhiêu bi thương, tủi khổ những ngày qua đều bùng nổ trong khoảnh khắc này. Trong lòng đã có người để nương tựa, có người để ỷ lại, không bao giờ cô đơn một mình nữa, không bao giờ phải cô độc tịch mịch trong căn phòng này nữa…

“Em cũng yêu anh.” Nói xong, hốc mắt y tràn lệ.

Y chỉ cho phép bản thân được yếu đuối trước mặt người mình yêu.

Đôi mắt Đông Huyên Xuyên cũng phủ kín một tầng sương.

Đông Huyên Xuyên vẫn luôn cô độc, một mình chịu đựng nhục nhã. Không có ai hiểu hắn, không có ai ủng hộ hắn, chỉ có một mình hắn cô độc chống đỡ, vượt qua những ngày tháng gian khổ. Cố gắng đứng trên đỉnh cao quyền lực, vốn nghĩ rằng có thể bảo vệ thân nhân một cách tuyệt đối lại chẳng ngờ cậu em họ mình muốn che chở nhất cuối cùng vẫn chịu thương tổn.

Hắn không muốn Tễ Tương cảm thấy vì bị lừa mà khó chịu, cho nên hắn không nói cho y biết mọi việc về Tòng Dung, tình nguyện chịu cô độc vì bị hiểu lầm, không muốn khiến cho cơ thể vốn đã tổn thương của y chịu thêm cú sốc tâm lí nữa.

Cho nên, khi người quan trọng nhất của hắn vì việc của Tòng Dung mà hiểu lầm hắn, hắn chỉ có thể trầm mặc thừa nhận tất cả.

Tuy rằng toàn bộ Thiên Địa Minh đều biết việc này, nhưng Huyên Xuyên vì không muốn Tễ Tương chịu vết thương thứ hai nên quyết định che dấu tất cả. Bị cậu em họ mình thương yêu nhất hiểu lầm, cảm giác khó chịu tích tụ lâu ngày ấy cũng chỉ một mình hắn gánh vác.

Hiện tại, nghe được lời thổ lộ của Tễ Tương, không khí ấm áp nhanh chóng bao bọc lấy thân thể cùng tinh thần Đông Huyên Xuyên, khiến hắn cảm thấy mình vừa được giải cứu. Hơn nữa, người quan trọng nhất, người mình yêu nhất đang ở ngay bên cạnh, dường như bao nhiêu vất vả, kiên nhẫn đều được báo đáp. Từng dòng thủy triều nóng ấm liên tục dâng lên trong lòng hắn, nơi đó không còn tồn tại sự bình lặng xen lẫn tuyệt vọng có thể hủy diệt hắn nữa.

Vòng tay ôm lấy đối phương, tựa hồ khắp vũ trụ cũng chỉ có nơi này đáng tin tưởng để dựa vào, chỉ có người mình yêu thương mới có thể cứu mình khỏi đại dương cô đơn mênh mông không điểm dừng.

“Anh giúp em tắm rửa trước.” Đông Huyên Xuyên áp chế cảm xúc mãnh liệt trong lòng, nuốt nước mắt sắp kiềm không nổi, tươi cười lau hàng lệ ướt át bên má Tễ Tương.

“Uhm.”

Khi Đông Huyên Xuyên ôm lấy Tễ Tương bước vào phòng tắm, y nói một câu: “Anh… sau này, bất luận xảy ra chuyện gì thì anh cũng không được phép tự tiện rời khỏi em.”

Đông Huyên Xuyên nhếch môi cười, đưa y vào bồn tắm lớn, cởi chiếc quần dài, quần trong còn lại trên cơ thể y, sau đó cũng cởi sạch đồ trên người mình, cũng bước vào đó.

Lúc này, Đông Huyên Xuyên tỏ ra vô cùng nghiêm túc, quỳ gối giữa hai chân Đông Tễ Tương, một tay đặt lên ngực, một tay đặt lên má y, thận trọng nói: “Anh cam đoan, anh thề, mặc kệ sau này có chuyện gì phát sinh, anh cũng tuyệt đối không bao giờ tự tiện rời khỏi em.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK