- Tiểu Băng! Con định đi đâu vậy?
- con đói rồi. Con dẫn em đi ăn.
- nhưng con đâu có biết chỗ nào bán đồ ăn
- bố với cô cứ đi theo con đi. Con biết mà
Hai người lớn lẽo đẽo đi theo hai đứa trẻ. Cũng chẳng ai nói với ai lời nào. Đến quán ăn ngay cổng sở thú, là một quán phở bình dân
- Tiểu Băng à! Mình sẽ ăn ở đây sao? Hay bố lấy xe đưa con đi nhà hàng ăn nha
- không! Con muốn ăn ở đây cơ. Con muốn ăn cùng em cơ
- được rồi
Hạ Vy nhìn chăm chú người đàn ông trước mặt. Chắc từ nhỏ anh ta chưa từng ăn ở những nơi tầm thường như thế này. Ba người gọi ba tô phở. Còn anh ta nhất quyết không chịu ăn
- bố à! Sao bố lại không ăn?
- bố không quen con ạ
Bệnh nhà giàu đây mà. Hạ Vy nhăn mặt. Đang ăn thì con bé hỏi
- em bé tên là Sâu, vậy cô xinh đẹp tên gì vậy ạ
Dù là lời khen của một cô bé, nhưng cô cũng thấy tâm trạng vui hơn hẳn. Cũng đã khá lâu Hạ Vy không thấy thoải mái như vậy
- cô tên Vy, cô bé đáng yêu cho cô hỏi? Con tên gì nè?
- dạ con tên Tiểu Băng. Tên con rất đẹp phải không cô
- đúng rồi. Không những tên đẹp mà con cũng rất đẹp nữa
- hihi. À bố con tên Thế Hải. Cô biết chưa ạ?
Hạ Vy nhìn sang người đàn ông bên cạnh, anh ta chẳng quan tâm gì đến cuộc nói chuyện của cô và cô bé nên Hạ Vy thoải mái trò truyện
- giờ cô mới biết con ạ
- cô Vy, cô có người yêu chưa
Hạ Vy thoáng giật mình vì câu hỏi của cô bé, chưa kịp trả lời thì cô bé nói tiếp
- bố con rất đẹp trai nha. Cô thấy bộ đồ mà bố con mặc không ạ? Con rất thích bố mặc như thế, áo sơ mi với quần tây. Rất đẹp phải không cô
Hóa ra anh ta mua đồ theo ý thích của con gái. Hạ Vy lỡ miệng
- đương nhiên đẹp. Bộ đồ này là mua ở chỗ cô mà
Người đàn ông quay qua nhìn Hạ Vy nhíu mày. Hạ Vy nghĩ chắc là anh ta đã quên rồi, chứ cô không thể quên được vị khách hơi khó tính nhưng rất hào phóng ấy
- oa! Cô nói thật ạ? Con thích nhất bộ này, lần nào bố đi cùng con, con cũng muốn bố mặc bộ này
- con nói vậy cô rất vui. Hi! Mà Tiểu Băng mấy tuổi rồi?
- dạ con 6 tuổi ạ
Hai cô cháu đang nói chuyện vui vẻ thì Thế Hải có điện thoại. Anh ta ra chỗ khác để nghe. Hạ Vy quay qua hỏi bé Sâu
- ngon không con
- dạ ngon
Nhìn thằng bé ăn được như vậy cô rất mừng. Một lát sau thì Thế Hải quay lại
- xin lỗi con gái nhưng giờ chúng ta phải về rồi. Bố có việc quan trọng phải giải quyết
- bây giờ luôn ạ? Nhưng con....
- thôi nào con gái, lần sau bố sẽ cho con đi chơi nhé
- bố có mang theo bút không bố? Cho con mượn, con muốn xin số điện thoại của cô Vy. Con muốn đến chỗ cô ấy mua đầm công chúa, với con cũng muốn chơi cùng em Sâu nữa
Thế Hải đưa bút cho con gái. Hạ Vy nhận lấy ghi ra tay con bé
- phiền cô rồi.. Xin phép bố con tôi đi trước
- không có gì ạ! Cô hẹn gặp lại Tiểu Băng nhé!
Hai chị em bịn rịn không muốn rời xa, Hạ Vy cũng chẳng hiểu sao cô lại cảm thấy có một thứ tình cảm rất khác lạ với cô bé
- con đi trước nha cô, lần sau con sẽ đến chỗ cô và em chơi ạ
- ừ! Con về nha
Hai bố con đi về phía nhà giữ xe, bé Sâu buồn bã nhìn theo mắt rơm rớm nước
- con trai mẹ ngoan nào, khi nào chị rảnh chị sẽ đến chơi với con mà
- thật không mẹ?
- mẹ nói thật mà, thôi giờ mẹ con mình đi về nhé, muộn rồi
Hạ Vy đưa con trở về nhà. Trên chiếc xe ô tô màu đen đang có một khuôn mặt rất căng thẳng. Mấy phút trước Thế Hải nhận được cuộc điện thoại của trợ lý
- có chuyện gì?
- dạ thưa đại ca, bên mật báo đã phát hiện ra kẻ nội dán rồi ạ, anh đến đây ngay đi
- được rồi, cậu cứ ở đấy đợi tôi đi
Thế hải căng thẳng không phải do sợ, mà là đang lo cho đứa con bé nhỏ đang ngồi bên cạnh.bà vú đã xin nghĩ phép về quê mấy ngày vẫn chưa lên. Nhất thời cũng không biết nên gửi con bé ở chỗ nào. Tự nhiên trong đầu anh ta nghĩ đến một người để nhờ cậy gửi con bé, cho dù biết như vậy là không phải phép nhưng anh không thể để con mình gặp nguy hiểm được. Không thể để con bé nhìn thấy bố nó tàn ác đến mức nào. Anh ta quay xe chạy thẳng đến cửa hàng của Hạ Vy, nhìn thấy anh cô thực sự rất ngạc nhiên
- tôi có chuyện gấp phải giải quyết, phiền cô chăm sóc con bé mấy ngày giúp tôi được không? Tôi sẽ cho người đem đồ của con bé đến. Mong cô giúp cho...
Nhìn bộ dạng lo lắng của anh ta nên Hạ vy không nỡ từ chối
- được..
- vậy cảm ơn cô
Tiểu Băng nắm tay bố mếu máo
- bố đi đâu?
- bố sẽ về sớm mà, bố đi nha con gái
Chiếc xe lao đi vun vút, để lại hai cô cháu nhìn theo với một mớ hỗn độn. Chiếc xe lao nhanh về phía ngoại thành, đến nơi mà giữa sự sống và cái chết mong manh, con người ta có thể ngã xuống bất cứ lúc nào
Phải, anh ta chính là một đại ca trong giới hắc bang, bàn tay anh ta cũng không ít lần dính máu, nhưng con gái anh ta, cho dù phải làm mọi cách nhất định sẽ cố bảo vệ
Thế Hải dừng xe ở một căn biệt thự to lớn, nơi đây hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài. Xung quanh như một khu rừng rậm và đây cũng được xem là căn cứ bí mật
Bước vào càng gần tiếng la hét càng lớn. Một tên đang bị trói vào cây cột, khắp người toàn là máu. Vừa nhìn thấy Thế Hải anh ta gào góc
- đại ca, em xin anh hãy tha cho em. Em không hề phản bội anh đâu, anh hãy tin em đi
- Thành! Cậu đã làm việc cho tôi bao lâu rồi
- năm....năm năm ạ
- cậu hiểu tôi đúng không? Tôi sẵn sàng làm mọi thứ cho anh em trong hội. Nhưng một khi đã phản bội tôi, thì cậu biết hậu quả rồi chứ
- anh tha cho em đi, em không bán tin mật cho ai hết, em xin anh tin em lần này thôi
Khuôn mặt Thế Hải tối sầm lại, ánh mắt sắc lẹm nhìn về phía của tên Thành
- đến bây giờ mà mày vẫn tiếp tục nói dối, mày biết tao ghét nhất là loại đến chết vẫn không biết sửa sai hay không
Nói rồi anh ta quay lưng bước đến chiếc ghế gần đó ngồi, ra hiệu cho một tên đàn em
Tên đó mặt mũi bặm trợn, đi đến gần chỗ Thành rút chiếc dao đâm mạnh vào chân anh ta
Aaaaaaaaaaaa
Một tiếng la hét vang vọng khắp ngôi nhà, máu bắt đầu chảy loang xuống nền nhà. Tên kia không chút thương sót mà rút mạnh con dao ra. Máu bắn đầy mặt của hắn, hắn lấy khăn lau đi rồi cúi xuống gằn giọng
- một là mày nói cho tao nghe về băng nhóm mà mày đã bán thông tin. Hoặc là mỗi ngày tao sẽ cắt một miếng thịt trên người mày, từ từ từ từ, cho đến khi mày chỉ còn một bộ sương khô. Mày có muốn tao gửi mày về cho bố mẹ mày hay không?
Tên Thành mặt cắt không còn giọt máu. Đau đớn khiến anh ta nói không rõ nổi.. Anh ta thừa biết số phận của mình, nếu như anh ta không nói thì có lẽ đến cái chết cũng không thể toàn vẹn
- là...là băng Thiên Địa Hội. Em bị đe dọa....em....anh....tha....tha....
- giải quyết nó đi, đừng để tôi phải thấy nó nữa
Khi Thế Hải vừa bước chân ra ngoài thì cũng là lúc bên trong vọng ra tiếng hét thảm thiết. Trong thế giới ngầm đáng sợ này thì những kẻ phản bội không được phép tồn tại
Anh ta lái xe trở về nhà, bang hội Chim Ưng chính là tâm huyết từ thời ông nội của anh ta. Công việc chính của bang chính là bảo kê các nhà hàng, khách sạn, quán bar. Các bến xe và chuyên cho vay tiền nặng lãi. Ngay từ khi sinh ra anh ta đã được đào tạo bài bản để nối nghiệp, số phận ngay từ đầu đã được định sẵn
Lần này anh ta bị bán đứng, đã vì một kẻ phản bội bán đi thông tin khiến anh ta thiệt hại không ít, nếu không phải có quan hệ mật thiết bên phía cảnh sát, có lẽ đã sớm bị tóm gọn rồi
Bang Chim Ưng không phải là bang hội nhỏ, nó được phân bố rộng rãi khắp các tỉnh và lan rộng sang cả các nước khác
Cho dù là một tên đại ca giang hồ khiến cho người ta khiếp sợ, nhưng anh ta cũng có những quy tắc của bản thân
Anh ta không bao giờ bắt nạt những kẻ yếu thế hơn mình
Không vì đồng tiền mà bán đứng anh em người thân
Cũng sẽ không dùng quyền thế để chèn ép bất kì ai
Nhưng một khi họ dám phản bội thì đều phải nhận một cái kết như nhau. Đó là phải chết...
Anh ta nhanh chóng lái xe quay lại thành phố. Đã hơn 1 giờ sáng, cũng không tiện để đến đón Tiểu Băng, anh ta đi đến quán bar, nơi mà các anh em của anh ta nhiều không kể siết
Vừa thấy Thế Hải, tất cả đều cúi đầu chào. Khẽ gật đầu, anh ta đi thẳng vào một căn phòng vip, nơi mà chỉ có anh ta mới được sử dụng
Tiếp theo đó là một cô gái đi vào, cô ta không phải là loại gái tầm thường, tất cả những người phụ nữ được chọn để phục phụ anh ta nếu như không phải hot girl thì sẽ không thể bước vào trong
Cô gái có thân hình nóng bỏng, mặc một chiếc chiếc váy xuyên thấu, mặc như không mặc. THế Nam chỉ liếc nhìn một cái, anh ra hiệu cho cô ta đến rót rượu
Đàn bà bên cạnh anh ta nhiều không thể đếm nổi, họ vây lấy anh ta vì tiền, vì anh ta có thể bảo vệ họ, có thể cho họ quyền lực. Nhưng anh ta không chọn một ai ở bên cạnh, từ sau cái ngày kinh hoàng ấy
Vợ anh ta đã bị kẻ thù giết chết khi anh ta ra nước ngoài. Cũng may lúc đó bà Vú đã bế được Tiểu Băng chạy chốn
Cái thời khắc nhìn cơ thể người phụ nữ mình thương yêu nhất cứng đờ, khuôn mặt nhợt nhạt, hai mắt nhắm nghiền khiến anh ta chỉ muốn giết chết hết tất cả. Không còn nụ cười dịu dàng, không còn vòng tay ấm áp chỉ còn đứa con bé bỏng khóc khan tiếng vì khát sữa mẹ
Cái ngày kinh khủng ấy nó ám ảnh anh ta cho đến tận bây giờ. Đã qua bao nhiêu năm nhưng anh ta vẫn không thể mở lòng mình ra để đón chận bất kì một ai khác. Cho dù có người nào đó xinh đẹp hơn cô ấy, dịu dàng hơn cô ấy thì đối với anh ta cũng không có ý nghĩa gì
Hết ly này lại đến ly khác, cô gái bên cạnh gần như mất kiên nhẫn. Khẽ ngả người vào lòng anh ta, cơ thể mềm mại uốn éo cố gắng tiếp cận
- tôi không có hứng với cô. Vậy nên đừng làm gì hết
Cô ta bực bội ngồi dậy.
- nếu vậy thì anh gọi em đến đây làm gì
- nếu không thích thì cô có thể ra ngoài
Cô ta cho dù không hài lòng nhưng cũng không thể đi ra được. Vì cô ta thừa hiểu nếu làm Thế Hải tức giận thì cô ta cũng không thể sống yên
Hạ Vy cả đêm không ngủ được, cô không thể tiếp nhận kịp những thứ đang xảy ra, vì lý do gì mà anh ta lại gửi con cho cô chăm sóc. Khi ở đây cô đang rối bời thì Hải nam đang bận rộn với đống hàng anh ta vừa nhập về
- không bị ai phát hiện chứ?
- dạ anh yên tâm, em làm rất cẩn thận ạ
- tốt, thúc đẩy công việc nhanh chóng cho tôi, dù phải làm ngày làm đêm cũng phải đóng gói đống hàng này trong vòng một tuần. Nếu không sẽ không kịp đâu
- vâng, em biết rồi ạ
Anh ta mệt mỏi trở về nhà, Phương Ly đã đứng đợi sẵn ở cửa
- sao giờ em còn chưa đi ngủ
- anh đã đi đâu về vậy? Anh đã làm gì vậy hả
- anh đi làm đã đủ mệt rồi, nếu không thể động viên chia sẻ thì tốt nhất em đừng nên nói gì?
Anh ta bắt đầu cảm thấy ngột ngạt mỗi khi trở về nhà. Trước đây Hạ Vy chưa bao giờ xen vào chuyện của anh ta, chỉ cần anh ta nói là đi làm thì Hạ Vy sẽ không hỏi nữa. Nhưng Phương Ly thì khác, cô ta luôn muốn kiểm soát Hải Nam, luôn muốn anh ta làm theo ý mình
Dù anh ta đã cố gắng nhẫn nhịn, nhưng Phương Ly lại không hề có ý định dừng lại
- anh đứng lại đó cho em. Tại sao em hỏi anh không trả lời? Mấy ngày nay anh cứ lén lút đi ra ngoài, còn về rất muộn nữa, có phải anh đã đến gặp con Hạ Vy đúng không
- cô thôi đi, cô không thấy bây giờ đã rất muộn rồi hay sao? Có phải cô muốn bố mẹ tôi phải thức dậy giữa đêm vì sự ghen tuông vớ vẩn của cô không hả?
- vậy anh đi. Anh đã đi đâu?
- tôi đi làm, tôi đã đủ mệt mỏi với việc đi làm kiếm tiền cho cô ăn xài thoải mái rồi. Tôi nói cho cô biết, nếu cô mà còn cố tình kiếm chuyện với tôi, thì đừng có trách tôi không về đây nữa
- anh...
Hải Nam đóng sầm cửa bỏ sang phòng làm việc. Anh ta đang cảm thấy hối hận hay sao, cảm giác trống trải đang dày vò anh ta mỗi ngày. Anh ta đang muốn phát điên lên khi nghĩ đến cảnh Hạ Vy trong vòng tay người khác. Anh ta như một kẻ điên phóng xe ra khỏi nhà dù chỉ mới hơn 2 giờ sáng
Anh ta đi thẳng trên con đường về nhà của Vũ, tờ mờ sáng thì đến nơi. Khi Vũ vừa bước ra khỏi cửa thì cũng là lúc Hải Nam bước vào sân
- anh tới đây có chuyện gì?
- tôi muốn nói chuyện với anh. Anh phải nói thật cho tôi biết
- anh muốn biết gì nữa? Không phải chúng ta đã nói rõ hết rồi hay sao
- tôi muốn biết, anh và Hạ Vy có thực sự qua lại với nhau trong suốt thời gian qua hay không
- tôi nghe nói anh là giám đốc phải không? Nhưng không ngờ anh lại ngu ngốc và tồi tệ như vậy. Hạ Vy đúng là người tôi yêu, và cả sau này tôi cũng vẫn sẽ yêu cô ấy. Nhưng không có nghĩa là cô ấy cũng vẫn còn tình cảm với tôi.. Là tôi đã quá nông nổi khi cứ nghĩ rằng chỉ cần chia rẽ được hai người thì cô ấy sẽ về lại với tôi. Nhưng không phải, cô ấy chỉ càng ghét tôi thêm mà thôi
- anh mới nói gì? Tất cả chỉ là bịa đặt, mày...mày muốn chết phải không?
- mày nghĩ mày có thể làm gì tao. Loại người như mày vốn không xứng đáng có được hạnh phúc. Chỉ vì một con đĩ mà hắt hủi vợ. Đến một chút lòng tin dành cho cô ấy mày cũng không có, vậy thì mày lấy tư cách gì để trách tao. Tao chỉ muốn cho cô ấy thấy được bộ mặt khốn nạn của mày thôi
- Thằng chó! Tao giết chết mày
Hải Nam định lao vào đánh Vũ, nhưng sức anh ta không thể đánh lại một người quen lam lũ từ nhỏ. Kết quả anh ta bị Vũ đấm cho hai phát vào mặt
- mày không có tư cách để nổi giận. Vì ngay từ đầu mày đã là một thằng khốn rồi. Tao cảm thấy Vy thật may mắn khi thoát được khỏi mày, tốt nhất mày nên cút đi, nếu không tao không biết tao sẽ giết chết mày lúc nào đâu
- mày....nhất định tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu.mày đợi đấy
Hải Nam lái xe thẳng về thành phố, nhưng anh ta không về nhà, mà nơi anh ta đến là nơi ở của Hạ Vy..