• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạ Vy đang chuẩn bị đi thì có điện thoại, là số điện thoại của Hải Nam. Cô coi như không thấy, bỏ điện thoại vào túi rồi đi thẳng. Nhưng tiếng chuông điện thoại cứ kêu khiến Hạ Vy cảm thấy có điều gì đó không ổn nên đã nghe máy



- Alo anh gọi tôi có gì không?



- em đến bệnh viện ngay đi Mẹ đang nằm ở phòng cấp cứu



- anh nói gì Mẹ đang ở phòng cấp cứu sao?



- mẹ bị tăng huyết áp, Em Đến đây ngay được không?



Hạ Vy suy nghĩ một lát rồi trả lời



- tại sao tôi phải đến? gia Đình anh đã không còn coi tôi là người nhà từ lâu rồi cơ mà. Tốt nhất anh nên nói vợ anh chăm sóc cho mẹ anh đi, Tôi bận lắm



- chúng ta đã là người nhà bao nhiêu năm Bây giờ mẹ bị như vậy Chẳng lẽ em không cảm thấy có một chút lòng thương nào với mẹ hay sao. Để anh nhắc cho em nhớ trước đây Có lần em ốm chẳng phải mẹ đã thức nguyên đêm để chăm sóc em hay sao?



- vậy anh còn nhớ ngày mẹ anh cùng con hồ ly đó đuổi tôi ra khỏi nhà hay không? Lúc đó mẹ anh có nghĩ đến ngày hôm nay hay không?



- Phương Ly bây giờ cũng đang nằm trong phòng cấp cứu còn không biết như thế nào, em còn phân bì được hay sao



Hạ Vy thoáng ngạc nhiên tại sao trong cùng một ngày mà cả mẹ và Phương Ly đều phải nằm trong phòng cấp cứu. Cô nghĩ ngợi Dù sao cũng đã làm con dâu bà ấy mấy năm trời nếu bây giờ không tới thì có phải cô là con người quá cạn tình cạn nghĩa rồi hay không? Hạ Vy Suy đi nghĩ lại rồi quyết định tới đó để xem tình hình hiện tại của mẹ chồng cũ bây giờ như thế nào



bây giờ bố của Hải Nam đã bỏ đi không biết ở chỗ nào, cả mẹ cả vợ đang nằm ở trong phòng cấp cứu không có người chăm sóc. nhưng chuyến hàng tối nay không thể nào hoãn lại cho nên anh ta chỉ nghĩ đến việc có thể nhờ duy nhất một người đó là Hạ Vy. Hải Nam biết hạ Vy là một người rất coi trọng tình nghĩa, nên chắc chắn cô sẽ không bao giờ từ chối



Hạ Vy tới trường đón hai đứa nhỏ rồi đi thẳng vào bệnh viện, Cho Dù có như thế nào cô cũng không thể để chúng phải đứng chờ quá lâu ở đó được. Thế Hải nhờ cô trong thời gian tới sẽ để tiểu băng ở lại nhà cô nhờ cô chăm sóc, Đó là một cô bé ngoan ngoãn và rất hoạt bát. Con bé hay phụ Hạ Vy làm việc nhà và dạy học cho em sâu, dù mới chỉ là một cô bé 6 tuổi nhưng con bé vô cùng hiểu chuyện, Có lẽ do mất mẹ từ bé nên con bé mới trưởng thành sớm như vậy



cả Hạ Vy và con trai cô đều vô cùng yêu thương Tiểu Băng. Nhất là bé sâu cứ không đi học thì sẽ nhất định bám lấy chị. Hai chị em thân thiết giống như chị em ruột. Đối với thằng bé ngay lúc này có thêm người bên cạnh Thực sự là một điều rất tốt



Hạ Vy lái xe đến thẳng bệnh viện, từ xa đã nhìn thấy Hải Nam ngồi gục trên chiếc ghế ngoài hành lang. Tiếng giày cao gót chạm xuống nền đá hoa bệnh viện nghe cộp cộp



Hải Nam ngước đôi mắt lên nhìn, vừa nhìn thấy Hạ Vy Anh ta đã nở nụ cười ngọt ngào



- Hạ Vy cuối cùng em cũng tới, anh biết nhất định em sẽ không bỏ mặc mẹ mà. Nhưng em đưa ai đến cũng vậy



cả tiểu Băng và bé sâu đều nép vào người Hạ Vy khi nhìn thấy Hải Nam



anh ta dang tay ra mà nói



- con trai của bố lại đây nào? Bố nhớ con lắm



bé Sâu nép chặt vào người Hạ Vy chỉ dám thò đầu ra nhìn trộm, có lẽ chuyện ngày hôm đó khiến cho trí óc non nớt của thằng bé vẫn còn bị ám ảnh. Trẻ con ngây thơ là vậy Nên những việc người lớn làm có thể sẽ làm nó bị tổn thương



- đến đây với bố đi con, có chuyện gì với con vậy



- anh còn không biết chuyện gì hay sao? Chính xác là thằng bé đang sợ một người như anh đấy



- Vy à, em đừng có tiêm nhiễm vào đầu thằng bé những điều không tốt về anh như vậy



- tôi không có nói gì không tốt về anh trước mặt thằng bé hết tất cả là do tự nó nhìn thấy mà thôi, một người như anh sao có thể trở thành người bố tốt được chứ



- Thôi được anh không muốn nói nhiều về chuyện này nữa, nhưng anh hỏi em con bé đó là ai Tại sao em lại đưa nó đến đây



- là ai không liên quan gì đến anh Cả, tôi đến đây chỉ muốn hỏi anh một chuyện, mẹ anh như thế nào rồi?



- hiện giờ đang nằm trong phòng hồi sức chưa được ra ngoài? Anh biết em vẫn còn quan tâm đến mẹ đến gia đình này, em trở về đi có được không?



- Anh đừng có hiểu lầm, tôi đến đây chẳng qua là vì mấy năm nay gọi mẹ anh một tiếng Mẹ, cảm thấy nếu không tới thì con người tôi chẳng khác gì một kẻ bội bạc như anh. Chứ anh đừng nghĩ tôi đến đây là còn lưu luyến anh lưu luyến cái gia đình của anh, đừng có nói những điều vớ vẩn nữa. Thực sự đối với tôi chẳng có ý nghĩa gì



- Cho dù em còn yêu thương gia đình hay không thì em đã đến đây rồi cũng nên ở lại chăm sóc mẹ một tối cho tròn Đạo Nghĩa chứ đúng không



- đạo nghĩa gì? Tôi tới đây chẳng vì đạo nghĩa gì hết? Sao tôi phải ở lại đây chăm sóc mẹ anh trong khi anh lù lù ở đó



- Vy à, Hôm nay anh nói chuyện rất quan trọng ở công ty. Bây giờ bố không có nhà, phương ly cũng đang nằm ở trong này, không có ai chăm sóc cho mẹ cả, công việc anh không thể hoãn lại được Em có thể giúp anh một lần thôi được không?



Hạ Vy nheo nheo hàng lông mày lại, có công việc quan trọng gì đó ở công ty. Phải chăng việc quan trọng mà anh ta nói với quan đến chuyến hàng lậu kia. Nghĩ tới đây cô cảm thấy có thêm một chút gì đó hi vọng trong việc giành quyền nuôi con của mình nên gật đầu đồng ý



- Thôi được rồi, coi như tôi giúp anh một lần này, còn từ mai anh bố trí người mà chăm sóc người nhà của anh đi, tôi thực sự rất bận



- Anh cảm ơn em, anh biết em không phải người cạn tình cạn Nghĩa mà



Hải Nam nhanh chóng rời khỏi, anh ta lái xe thẳng đến nhà kho bí mật, nơi mà chuyến hàng đang chuẩn bị rời đi



Hạ Vy điện thoại gọi cho thế Hải. cô muốn báo cho anh biết về chuyện này



- alo, Anh đang ở đâu vậy?



- Tôi đang đi giải quyết một số công việc, Có chuyện gì không



- Tôi vừa thấy Hải Nam vội vã ra ngoài, Hắn ta đang nhờ tôi tới bệnh viện để chăm sóc cho mẹ hắn. Anh có thể cho người theo dõi hắn Xem hắn đi đâu giúp tôi được không?



- Tôi đã sắp xếp người theo dõi hắn rồi nên cô không cần phải lo, Bây giờ tôi đang rất bận nên cô đừng gọi điện nữa



Hạ Vy chưa kịp nói thêm một lời nào thì điện thoại bị tắt, cô cảm thấy vô cùng lo lắng và bất an. hành tung của người đàn ông này thực sự rất bí ẩn. Anh ta là ai làm công việc gì Hạ Vy cũng không hề hay biết. Có đôi khi cô cảm thấy tò mò về Danh tính của anh ta, nhưng khi hỏi Tiểu Băng thì con bé chỉ biết bố đi làm chứ không biết bố làm gì cả



nếu như chỉ là một người bình thường thì không thể cùng lúc khiến nhiều người làm những công việc không có lợi nhuận gì như vậy? Khi những người đó tới bảo vệ cô thì thực sự cũng không biết lấy đâu ra tiền để trả cho họ, không phải là Hạ Vy không có tiền, cũng không biết phải trả lời như thế nào cho đủ. Nếu như cô có trả cho anh ta thì chắc anh ta cũng không lấy, bởi vì nhìn anh ta lạnh lùng như vậy cô cũng không thể nào mở lời ra nói rằng anh cứ cho người bảo vệ tôi đi rồi tôi sẽ trả công cho anh xứng đáng



nhìn cái khuôn mặt lạnh lẽo của anh ta thôi đã khiến cho người ta phải rùng mình sợ hãi, cô sợ rằng nếu như mình nói ra một cái gì đấy không vừa ý anh ta lỡ như anh ta tức giận sẽ không giúp đỡ nữa thì sao? Đó là lý do vì sao mỗi lần gặp anh ta cô đều hạn chế tối đa lời nói không dám nói nhiều, cho dù cô có rất nhiều chuyện muốn hỏi, nhưng lại không thể mở lời



thế Hải đang cùng đàn em Mai Phục ở phía sau bụi cỏ rậm khu nhà hoang, khoảng 15 phút sau thì có một người phải tới mấy chục tên lao vào trong khu nhà



quả nhiên không nằm ngoài dự đoán, bọn chúng chính là những kẻ không giữ lời. Thế Hải ra lệnh cho đàn em đưa tất cả những tên con tin rời khỏi, Trong Căn Nhà Hoang đã được bố trí rất nhiều bom đạn, nhưng tên cáo già kia không hề xuất hiện. Đúng là một kẻ đã quá rành về giang hồ nên quả nhiên không dễ bị mắc lừa



dù lão ta không tới thì tất cả đàn em của hắn đều sẽ phải chết, một kẻ thù đã là quá nhiều, nói gì đến bây giờ trước mắt thế Hải là mấy chục tên



nhưng cứ nghĩ đến chuyện tất cả những con người ở trong ngôi nhà kia còn mẹ già vợ dại con thơ, có thể họ chỉ vì miếng cơm manh áo nên mới phải mưu sinh trong giang hồ, Nếu như bây giờ anh cho kích hoạt bom thì mấy chục con người kia sẽ thịt nát xương Tan, Vậy thì gia đình họ sẽ đau xót biết nhường nào. Thực sự thế Hải không đủ nhẫn tâm để kích hoạt nổ quả bom kia. Bởi vì khi anh ta chỉ mất đi một người thân đó là vợ của anh ta, thì anh ta đã đau đớn đến không thể chịu đựng được, nói gì đến cảnh bố mẹ mất con, vợ mất chồng, con mất bố. Thế Hải còn đang mông lung trong bao suy nghĩ thì tiếng đàn em Giục Giã



- Anh Hải anh mau ra lệnh để kích hoạt nổ quả bom lấy đi nếu không chúng ra mất thì không thể nào giết hết được chúng đâu



- không được, trong đó không hề có tên Lão Đại, cho dù có giết chết hết bọn chúng thì cũng không giải quyết được gì, chúng ta không thể làm như thế được



- Anh bị làm sao vậy? Nếu anh không giết bọn chúng thì có thể lần sau anh sẽ bị bọn chúng giết đấy



- các cậu đã từng nếm trải cảm giác mất đi người thân chưa? Nếu những người đang ở trong kia là các cậu thì các cậu sẽ nghĩ như thế nào. Bọn chúng chẳng qua chỉ là làm theo lời chủ thôi? Các cậu có biết giết cùng lúc mấy chục người như vậy là rất ác độc không? Cho dù chúng ta chỉ là những tên giang hồ nhưng cũng ít nhất phải giữ lại một chút lương tâm của con người chứ?



- vậy Còn mấy thằng con tin kia thì sao đại ca



- nhốt chúng vào, tôi sẽ có cách bắt lão ta phải lộ diện



kế hoạch trả thù của thế khải hoàn toàn thất bại, anh ta cho toàn bộ đàn em rút khỏi nơi Mai Phục. Vừa chở về đến nhà thì có tiếng chuông điện thoại, là điện thoại của lão ta



- cậu nhóc, xem ra tôi đã quá coi thường cậu rồi, Nhưng cậu cũng đừng nghĩ mình thông minh chứ? Tôi sẽ đến đó để mặc cho cậu muốn làm gì thì làm sao?



- tôi biết lời nói của ông cũng chẳng đáng tin tưởng gì, Nhưng không ngờ ông lại là một kẻ lật lọng như vậy? Thôi được rồi coi như lần này tôi đã quá khinh suất



- ha ha ha, 1 thằng ranh con vắt mũi chưa sạch như mày thì làm sao Đấu lại được tao. Cho dù bố mày còn sống thì tao cũng không ngại, nói gì đến mày



Hải Nam tắt điện thoại, thực sự không muốn nghe thêm bất cứ một lời nào của lão già gian xảo này nữa, trở lại căn cứ bí mật, anh ta nhìn những tên con tin rồi cười nhạt



- chúng mày thấy thế nào? Lão đại của chúng mày chính là con người như vậy. Coi trọng mạng sống của ông ta còn tất cả chúng mày chẳng qua chỉ là một con chó đi theo ông ta mà thôi. Khi nào cần thì ông ta sẽ nhờ đến chúng mày còn khi không cần nữa thì chúng mày muốn sống muốn chết cũng chẳng liên quan.



- mày nói láo, lão đại của bọn tao tuyệt đối không phải là người như vậy



- vậy sao? Tao đã bảo lão ta đến cứu chúng mày nhưng lão ta đã không làm theo những gì tao nói, vậy thì ngay bây giờ nếu tao có giết chúng mày thì lão ta cũng không biết được mà cứu đâu



- thằng khốn Tại sao mày dám làm như vậy



- mày không còn lời nào khác để nói hay sao. Nếu như tao không dám thì liệu mày có nằm trong tay tao như bây giờ hay không?



- Nhất định lão đại sẽ cứu bọn tao



- các anh em, chăm sóc chúng thật tốt đến khi nào chúng hiểu nói chuyện thì thôi, Đúng là một lũ ngu dốt



thế Hải giao tất cả mọi chuyện lại cho đàn em rồi phi xe đến nhà Hạ Vy. Nhưng trong nhà chỉ có mỗi Quỳnh. Anh ta chợt nghĩ tới cuộc gọi lúc chiều với Hạ Vy. Có lẽ giờ này cô đang ở trong bệnh viện., nhưng anh ta cần gặp Hạ Vy để bàn một số chuyện, vì chỉ còn 2 ngày nữa là phiên tòa mở



chiếc xe lao thẳng đến bệnh viện, Hạ Vy, Tiểu Băng và con trai Hạ Vy đều đang ở trong bệnh viện, ánh mắt thế hải nheo lại phát ra một tia gì đó hơi đáng sợ



- cô không nên đưa trẻ con vào bệnh viện, Vì nơi này bệnh tật khắp nơi



- tôi xin lỗi anh nhưng thực sự tôi không biết gửi bọn nhỏ ở đâu cả.



- buổi chiều cô gọi điện cho tôi, có phải là đã có phát hiện gì rồi không



- hắn ta có vẻ rất gấp rút và đã đi tới công ty rồi. Tôi không biết là có chuyện gì, nhưng để bỏ mặc mẹ và vợ ở trong bệnh viện thì với hắn không phải là một chuyện đơn giản



- tôi chưa thấy người của tôi tình báo lại, Cô cứ bình tĩnh đi, nhưng cô hãy đưa hai đứa nhỏ về nhà đi để hai đứa nhỏ ở đây Tôi thực sự không yên tâm



- cả mẹ cả vợ anh ta đều đang ở đây và không có ai chăm sóc tôi bỏ về thì có phải là hơi quá đáng không



- ngu ngốc



- anh nói gì cơ



- tôi nói cô chính là đồ ngu ngốc. Họ đối xử nhẫn tâm với cô thì được còn cô nhẫn tâm lại một chút thì lại cảm thấy mình quá đáng. Đó không phải là ngu ngốc thì là gì



- nhưng tôi không thể làm thế được, anh có thể đưa hai đứa nhỏ về và chăm sóc giúp tôi được không?



- tôi sao? Tôi làm sao có thể chăm sóc cho con trai cô được chứ



tiểu băng khẽ lay lay tay bố



- bố ơi, mấy ngày nay cô Hạ Vy chăm sóc con rất tốt, Em Sâu ngoan lắm, bố về nhà đi có được không?



- Nhưng bố không biết cách chăm sóc cho em bé mà



- vậy ngày xưa ai chăm sóc con thế



- con gái à hồi con còn nhỏ là có bà vú chăm sóc chứ bố thực sự đâu có biết cách chăm sóc em bé đâu



- nhưng em sâu rất ngoan mà



- thôi được rồi chúng ta cùng trở về thôi



Bé sâu đưa đôi mắt tròn xoe nhìn thế Hải, khi thế hải quay lại nhìn nó nó lập tức nép vào người Hạ Vy



Thế Hải ngồi xuống trước mặt thằng bé



- con sợ chú à, nhìn chú đáng sợ như vậy sao?



Thằng bé không nói gì chỉ lắc đầu. thế hải tiếp tục nói chuyện với nó



- Chú nói con nghe nha, Bây giờ chú đưa con và chị tiểu Băng về nhà trước, mẹ Vy sẽ ở lại đây chăm sóc bà nội, sáng mai mẹ sẽ về với con nhé



thằng bé vẫn một mực lắc đầu. Nó không muốn theo người lạ, vì 1 đứa nhỏ như thế làm sao có thể rời xa mẹ mình đi cùng một người không hề quen thân được



hành động của bé sâu giống như kích thích tính cách muốn chinh phục của thế Hải. Anh tiếp tục nói với nó



- ở trong bệnh viện này nhiều ma lắm, trẻ con ở đây sẽ bị bắt đi đấy, nó như thế này.... Thế này này



tiếp theo đó là những hành động thế Hải miêu tả ra để cho thằng bé liên tưởng đến những thứ quỷ dị, thằng bé bắt đầu cảm thấy sợ, nó nắm chặt lấy áo của Hạ Vy hai mắt bắt đầu mọng nước



Tiểu Băng Nắm chặt lấy tay thằng bé. Nhẹ nhàng ôm thằng bé vào lòng



- Bây giờ em cùng chị về nhà nhé; bố chị khỏe mạnh lại không sợ gì hết, Nếu như có kẻ xấu hay ma quỷ gì đó thì bố sẽ Đuổi đi hết. Nên chúng ta không có gì phải sợ



Thằng bé gật đầu rồi Nắm chặt lấy tay Tiểu Băng. nhưng nó vẫn không quên quay lại nhìn hạ Vy bằng đôi mắt tội nghiệp. Hạ Vy mỉm cười với thằng bé



- con cứ theo chú với chị về nhà trước đi nhé. đã có chú và chị bảo vệ rồi nên con không cần sợ gì hết, ở đây sợ lắm đấy



Hạ Vy biết hù dọa con như vậy là không đúng, nhưng thế Hải nói đúng để một đứa trẻ ở đây thực sự không tốt chút nào



thế Hải Đưa hai đứa nhỏ trở về cửa hàng của Hạ Vy, vì anh ta biết rằng nếu như đưa hai đứa nhỏ về nhà của anh ta thì bé sâu sẽ không yên tâm ngủ. Trẻ con đúng là phiền phức mà



anh ta thở dài nhưng không để lộ ra ngoài, nhìn hai đứa trẻ ngây thơ cười cười nói nói mà cảm thấy lòng vô cùng bình yên



hai chị em huyên thuyên đủ thứ chuyện trên đời. Thì ra con gái anh không phải là một đứa trẻ ít nói như anh vẫn nghĩ, ngay lúc này đây thế Hải nhận thấy rõ ràng Con gái anh là một đứa trẻ hoạt bát và vô cùng vui vẻ. Có lẽ trong suốt bao nhiêu năm qua anh đã biến nó trở thành một đứa trẻ không có cơ hội tiếp xúc với những người xung quanh, cảm giác tội lỗi với con gái khiến khuôn mặt anh trầm xuống



anh thầm biết ơn Hạ Vy và con trai cô ấy, nhờ có họ mà con gái anh mới cười thật nhiều như vậy



- con vui như vậy à



- vui lắm ạ, ai cũng yêu thương con hết bố ạ



Thế lại nở nụ cười với con gái, Một lát sau có điện thoại của người mà thế hải cử đi theo dõi Hải Nam



- tôi nghe..



- ở đây Hiện tại có hai chiếc container lớn, bọn chúng hình như đang chuẩn bị vận chuyển một số hàng hóa rất lớn ra bên ngoài, bây giờ phải làm sao hả anh?



- cậu có xác định được chúng đang chuẩn bị vận chuyển cái gì hay không, nơi Cậu đang đứng là chỗ nào



- Đây là một nhà kho rất lớn, nằm ở đường X đi vào khoảng 500m anh ạ



- được rồi cậu cứ ở đó chờ tôi đi, tôi sẽ tới ngay



Thế hải quay xe lại bệnh viện giao hai đứa nhỏ cho Hạ Vy rồi cấp tốc chạy đến nơi mà đàn em đang đợi, Anh hi vọng hôm nay không phải là một ngày quá xui xẻo đối với anh để đến nỗi tất cả mọi chuyện mà anh muốn làm đều bị hỏng. Chiếc xe càng lúc càng tốc tăng tốc trên đường, Nếu như đúng là hôm nay hắn vận chuyển số hàng kém chất lượng ấy ra ngoài, nhất định anh sẽ không để hắn thực hiện kế hoạch

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK