• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hải Nam tức giận bỏ đi. Anh ta không hề biết rằng có một điều khủng khiếp đang chờ



Thế Hải lái xe đến nhà Hạ Vy, lẽ ra anh ta không cần quan tâm đến việc của cô nhưng không hiểu sao lại có cảm giác lo lắng. Nếu nói về làm phúc thì cũng không phải vì đối với người trong giới ngầm như anh ta vốn dĩ không có định nghĩa thương hại hay quan tâm người khác. Điều mà Thế Hải đang làm hoàn toàn trái ngược với tính cách của anh ta, vốn dĩ là không quan tâm đến những việc không liên quabn vậy mà giờ lại bỏ công sức ra làm nhiều việc đến như vậy



Nhấn ga cho xe chạy nhanh thêm một chút, chiếc xe mui trần lao vun vút trên đường cao tốc, từng cơn gió thổi vào khuôn mặt lạnh lùng kia để anh ta xua tan đi những thứ khó hiểu đang tồn tại trong đầu



Chiếc xe dừng lại trước cửa nhà Hạ Vy



- em chào anh



- tình hình thế nào



- dạ hồi nãy thằng đó có đến đây gây chuypazện. Xem ra không phải chỉ ngày hôm nay đâu ạ



- được rồi. Cứ cố gắng làm tốt đi. Vất vả rồi



- dạ không sao ạ



Thế Hải bước vào trong, nhìn thấy Hạ Vy đang ôm Tiểu Băng và Bé Sâu. Có lẽ do quá mệt nên Hạ Vy ngủ thiếp đi



THế Hải lẳng lặng nhìn khuôn mặt đang say sưa ngủ ấy so với lần gặp đầu tiên thì đã gầy đi rất nhiều



Thực ra anh chưa từng quên cô, chưa từng quên cái khuôn mặt lo lắng sợ hãi nhưng vẫn rất xinh đẹp ấy. Chỉ là cảm thấy không liên quan nên không muốn nhận thôi. Thật chẳng ngờ có ngày lại cùng nhau nói chuyện, đứng cùng một chỗ



Người vợ quá cố vẫn luôn làm anh nhớ tới mỗi khi căng thẳng hay buồn bã, Hạ Vy có đôi mắt rất giống cô ấy. Dịu dàng nhưng rất kiên cường



Đang mải mê suy nghĩ thì có tiếng chuông điện thoại



Thế Hải nghe máy là điện thoại của đàn em



- alo Có chuyện gì không



- Dạ thưa đại ca ở bến xe An Sương có biến đại ca đến ngay băng Thiên Địa hội đang muốn Tranh Giành Địa Bàn với chúng ta



- được tôi sẽ đến ngay.



Thế Hải vội vã rời đi chiếc xe lao vun vút trong màn đêm cảm tưởng có thể xé tan tất cả. Vừa đến nơi thì thấy một toán người rất đông đang đứng xung quanh địa bàn của anh ta tên đầu đảng nhìn thế Hải cười Mỉa



- Chào anh Hải Lâu quá không gặp



- các người đến đây có chuyện gì



- Anh em lâu ngày đến hỏi thăm nhau thôi mà không được hay sao



- theo tôi thấy thì không phải đơn giản như vậy. Có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra, đừng vòng vo mất thời gian. Tôi rất bận



- xem ra Anh không muốn đón tiếp tôi rồi. Vậy thì tôi vào vấn đề chính luôn, bến xe này thời ông nội là của gia đình tôi. Chính ông nội của anh đã cướp nó, Bây giờ tôi muốn đòi lại, chúng ta có thể thương lượng. Bằng không sẽ giải quyết bằng máu



- cho dù có đúng như anh nói là ông nội tôi đã cướp. Nhưng bây giờ là của tôi, thứ đã mất đi rồi thì sẽ không thể lấy lại được. Khi tôi còn bình tĩnh nói chuyện thì tốt nhất anh hãy rút quân đi



- bọn Tôi đã đến đây, không dễ dàng đi về. Nếu hôm nay không thể giải quyết mọi chuyện bằng lời nói thì chúng ta sẽ giải quyết bằng dao, bằng mã tấu và bằng máu



- nói đi Tại sao hết lần này đến lần khác các người lại muốn đến đây gây chuyện. Mỗi băng đảng đều có một địa bàn riêng được chia từ lâu. Tại sao các người không chịu Yên phận. Tôi không muốn đến đây gây chuyện nếu các người đã có ý muốn như vậy định không để yên.. Tôi đã đứng trên giang hồ nhiều năm gặp không ít chuyện các người đừng hòng hù dọa băng đạn chim ưng cũng không phải nhỏ bé gì để các người muốn nói gì thì nói. Tôi đếm từ 1 đến 3 nếu các người không tốt thì đừng có trách



ánh mắt thế Hải như có lửa hận



- vì tao thích. mày nghĩ mày ngon lắm hả, nếu lão đại của bọn tao mà ở đây thì mày chết chắc



- mày nghĩ tao sợ à



Thế Hải rút súng ra chĩa thẳng về phía tên kia ra lệnh



- tất cả anh em chuẩn bị bắn



tên kia có chút hơi nao núng



- mày dám



- mày nghĩ mày là ai mà tao không dám. thời buổi nào rồi mà dám đến địa bàn của người khác mà chỉ mang theo vài con dao vớ vẩn



nhanh như chớp Thế Hải giơ khẩu súng lên trời bắn chỉ thiên



pằng..



âm thanh phát ra từ chiếc súng giảm thanh tuy rất nhỏ nhưng cũng khiến cho đối phương giật mình. tuy nhiên chúng nhất định không chịu rút. tên cầm đầu lấy điện thoại gọi chi viện. chiếc điện thoại vừa được giơ lên thì Thế Hải giơ súng ngắm. một lực rất mạnh tác động lên chiếc điện thoại khiến nó bay ra khỏi tay tên kia - nói chính xác là do quá bất ngờ bởi nguồn lực mạnh nên không thể nắm chắc được. chiếc điện thoại bị viên đạn bắn trúng rơi xuống đất vỡ tan tành



- khốn kiếp, sao mày dám



- mày là dân giang hồ thì mày phải hiểu rõ luật. nếu không chuẩn bị kĩ mà dám đến địa phận của người khác kiếm chuyện thì đừng mong có ngày trở về



- thằng chó. anh em xông lên, thà chết chứ không được chịu nhục



bọn chúng lao về phía Thế Hải, từng tiếng súng chói tai vang lên chỉ vài phút sau thì đã có 5 tên gục xuống, cũng vì thế mà những tên kia không dám lao lên nữa. tiếng tên cầm đầu la lớn



- Chúng mày làm gì vậy hả, mau đập chết nó cho tao



- Nhưng nó có súng đại ca ơi, nguy hiểm lắm



- đm một lũ nhát chết, nếu chúng mày không đánh chết đó thì khi trở về chúng mày cũng sẽ chết thôi. Hai chúng mày muốn Lão Đại sẽ băm từng đứa một ra



- nhưng bây giờ chúng em phải làm sao



- không nói nhiều Cứ lao lên đánh nó đi



bọn chúng tiếp tục lao lên. Nhưng chưa kịp chạm vào thế Hải thì đã bị bắn. Tiếng thế Hải la lớn



- bắt hết bọn chúng lại cho tao không để sót thằng nào. Đưa hết về căn cứ bí mật để xem chúng mày sẽ làm được gì. Đối với lũ chúng mày thì không cần nhân nhượng



Người của thế Hải giương súng lên tiến về phía người bang Thiên Địa hội bọn chúng cứ lùi lại rồi cuối cùng đầu hàng. tên đầu đảng cố gắng chạy thoát, hắn quay đầu bỏ chạy. Thế Hải thuốc súng bắn một phát vào chân hắn. Tên đó ngã xuống máu từ chân bắn ra, người của thế Hãy nhanh chóng đến để bắt hắn



- Thả tao là lũ chó.Thả tao ra, Chúng mày sẽ phải trả giá cho hành động ngày hôm nay. Lão đại của tao nhất định sẽ không tha cho chúng mày



- mày không biết Điều gì đã hại mày ra nông nỗi này hay sao. Chính là sự chủ quan ngu dốt của mày đấy. Tao cũng muốn biết lão đại của chúng mày sẽ làm gì để cứu chúng mày. Bắt nó hết đi cho tao



- Mày cứ đợi đấy nhất định lão đại sẽ đến cứu tao



- được tao sẽ đợi



đàn em của thế Hải nhanh chóng bắt người lên xe ô tô. Chiếc xe nhằm hướng ngoại thành đi thẳng



thế Hải nhanh chóng chóng quay lại nhà Hạ Vy. Đoạn băng ghi âm này phải đưa cho cô.. Nhưng khi đến nơi thì nhà Hạ Vy đã đóng cửa. Nhìn đồng hồ đã hơn 10 giờ đêm. Nếu giờ này gọi cửa chắc chắn sẽ làm phiền giấc ngủ của Họ nên thế Hải Lặng Lẽ Rời đi



một mình trở về căn nhà trống trải cảm giác cô đơn ùa về. Mệt mỏi chán chường, đã qua bao lâu, không ai cùng anh ta nói chuyện. không ai nấu cho anh ta một bữa cơm Đúng Nghĩa. Cũng đã từ rất lâu không có ai an ủi sẻ chia mỗi khi khó khăn. Có phải tại anh bàn tay đã nhuốm quá nhiều máu nên ông trời không cho phép anh được hạnh phúc.



Người ta nói con người chọn nghề nghiệp nhưng bây giờ nghề nghiệp chọn anh ta. công việc này không phải muốn hay không bắt buộc anh ta phải làm. Không thể để bố và ông nội ở trên trời nhìn xuống không yên lòng. Đó là công sức mà họ đã phải đánh đổi bằng mạng sống mới gầy dựng được. Anh không thể vì sự ích kỷ của bản thân mình. Mà vứt bỏ nó. Nhưng những khi như thế này,. Thế Hải lại muốn buông xuôi tất cả, cứ mỗi lần nghĩ đến con gái thì anh lại không tìm được sự run rẩy, liệu rằng con bé có ghét anh có kinh sợ Anh. Hay có lẽ nó sẽ không bao giờ thông cảm cho công việc của anh ta Bởi vì đó là một công việc Đẫm Máu.



Những ngày tháng rong ruổi không ít lần anh muốn từ bỏ. Có những khi đi 3, 4 ngày mới trở về, nhìn con gái bé nhỏ vui vẻ ra đón bố cứ nghĩ bố đi làm một công việc lương thiện nào đó nhưng không ngờ bố nó lại là một người có bàn tay dính đầy máu.



Cho Dù bây giờ có dừng lại thì hai bố con cũng không thể bình yên, chỉ có thể để đối mặt. Cho dù có phải đánh đổi cả mạng sống thì Thế Hải nhất định sẽ bảo vệ con gái. Vẫn mong chờ một ngày nào đó tìm được một người đáng tin tưởng để giao lại quyền điều hành bang. Và sẽ đưa con gái đến một nơi thật xa. Cuộc sống chỉ có hai bố con sống thật yên bình.



Cho dù biết đó là một mơ ước quá đỗi xa xôi nhưng anh vẫn không ngừng mơ ước. Con gái chính là món quà mà ông trời ban tặng để xóa đi nỗi cô đơn trong lòng anh bấy lâu nay. Từ nhỏ anh đã không cảm nhận được tình yêu thương của bố mẹ. Họ chỉ lo đi làm chỉ lo làm thế nào để bang hội thêm vững mạnh và chỉ lo đào tạo anh để thành một người lạnh lùng sau này sẽ quản lý cơ ngơi của cả gia đình dòng tộc. Thế Hải chưa từng biết thế nào là vòng tay ôm ấp Của Mẹ, cũng chưa từng được bố dẫn đi chơi. Ngay từ nhỏ việc duy nhất mà thế Hải nhận được đó là làm sao để có một trái tim sắt đá không biết xót xa là như thế nào.



Lần đầu tiên khi thấy Hải nhìn thấy một người đàn ông bị chính bố mình giết chết anh đã rất sợ hãi. Cứ đêm về là lại nằm mơ thấy ác mộng. Nhưng dần dần thời gian cho anh hiểu ra rằng, đối với gia đình anh, đối với công việc mà gia đình anh đang làm. Nếu như không giết kẻ thù thì kẻ thù sẽ giết mình. Bố anh luôn nói rằng nhân nhượng với kẻ thù chính là hại bản thân mình.. Nên cho dù kẻ thù có van nài hay dùng thủ đoạn gì đó để Khơi dậy tình thương hại của mình thì cũng không được mắc lừa. Bởi vì như thế mình sẽ chính là người và nhận kết quả bi thương nhất, hoặc là bị giết chết. Hoặc là mất hết tất cả



Thế Hải lấy một chai rượu trong tủ anh đưa nó lên tu quá một nửa, để quên đi cái cảm giác lần đầu tiên giết người. Anh giết lần đầu tiên là năm anh 15 tuổi. Khi đó anh bị người ta bắt cóc. Tất cả những gì được học hỏi từ nhỏ Thế Hải đã có thể tháo được sợi dây mà bọn chúng được vào tay anh bằng một thanh sắt nhọn nhặt ở dưới đất. Lúc đó trong đầu anh chỉ nghĩ rằng nếu mình không giết thì chắc chắn sẽ không bao giờ được gặp lại gia đình và sẽ không bao giờ được bước chân ra ngoài nhìn ngắm bầu trời xanh tươi kia nữa, mà anh sẽ phải chết. Chết trong đau đớn chết trong sự u uất.



Thế Hải đã cầm chắc một thanh gậy lớn trong tay rồi đánh mạnh vào đầu kẻ canh giữ, do uống rượu say nên đã ngủ quên. Máu từ đầu hắn bắn lên mặt thế Hải, lúc đó anh đã cảm thấy sợ hãi đến mức Chân anh không thể nào đứng vững. Nhưng cảm giác muốn sống muốn thoát khỏi nơi này nên Thế Hải phải bỏ chạy thật nhanh. Lần đầu tiên đó đã ám ảnh anh suốt bao nhiêu ngày và cho đến tận bây giờ vẫn thế. Anh hiểu lắm nếu không làm vậy thì sẽ không phải là thế giới ngầm



Con người ta ai cũng có sự lương thiện riêng. Chỉ là bản thân có bọc lộ ra hay không. Nhưng đối với công việc của Thế Hải thì không được phép để sự lương thiện khống chế, nếu không sẽ hỏng hết tất cả mọi việc. Quên đi cảm giác cô đơn cố nghĩ rằng mình là một tên giang hồ máu lạnh. Để khi phải ra tay giết một ai đó, sẽ không cảm thấy đau đớn, sẽ không cảm thấy hối hận nữa.



,. Uống hết chai rượu, toàn người thế Hải say mềm nằm gục xuống đất., Cho dù anh có làm ở đâu hay ở chỗ nào thì cũng sẽ không ai biết mà đi tìm. Nói thật ra là chẳng ai tìm. Anh cười rồi lại khóc,, nỗi nhớ nhung một người đã khuất thật sự rất khó chịu nhưng không biết phải làm thế nào để vơi đi. Anh tự biết rằng vợ anh không muốn anh như vậy cô ấy luôn ủng hộ anh luôn muốn anh có một cuộc sống thật tốt và hơn ai hết cô ấy là người yêu thương anh nhất trên đời. Chắc chắn Cô không muốn anh ngày đêm nhớ nhung cũng không muốn Anh ngày đêm dằn vặt. cứ nghĩ đến cái chết của vợ là do mình Thế Hải như muốn điên lên anh chỉ muốn giết chết hết tất cả bọn người khốn kiếp đó.



Chỉ ngày mai thôi là anh sẽ được gặp kẻ đã giết chết vợ anh., lão ta như một con cá chạch rất giỏi ẩn nấp. Nhưng lần này anh tin lão ta sẽ ra mặt để cứu đàn em thân cận. Đã bao năm rồi anh không thể quên được mối hận thù này, cho dù phải trả giá bằng mạng sống. Nhất định anh sẽ bắt hắn phải đền mạng cho vợ. Thế Hải chìm vào giấc ngủ trong bao mông lung suy nghĩ



Sáng sớm hôm sau khi Hạ Vy tỉnh giấc. Lòng cô buồn rười rượi. Không biết ngày hôm nay mình sẽ phải làm gì, phải như thế nào thì mới có thể giữ được con bên mình. Cũng không biết là Thế Hải đã lấy được đoạn ghi âm chưa, cô rất muốn gọi hỏi anh nhưng lại sợ làm phiền bởi vì đối với anh cô đâu có là gì, nếu như làm phiền người ta quá sợ rằng họ sẽ nói cô Lợi dụng..



Sốt sắng đi đi lại lại trong nhà, hai đứa nhỏ vẫn đang ngủ say. Hạ Vy cố tìm một việc nào đó để quên đi cái cảm giác lo lắng sợ hãi trong lòng. Cô đi chuẩn bị bữa sáng, nhưng mọi thứ xung quanh quay cuồng khiến đầu óc cô không thể nào tỉnh táo. Cố gắng như thế liệu rằng trong đó có bằng chứng để cô có thể nhận được quyền nuôi con không. Trong đầu Hạ Vy lúc này chỉ nghĩ về cái máy ghi âm đó. Liệu rằng trong đó có chứa những thứ mà cô mong muốn?



Hôm nay Hải Nam có hẹn với luật sư về việc giành nuôi con. Anh ta tin chắc rằng chỉ cần anh ta đã giành được quyền nuôi con thì Hạ Vy sẽ quay trở về



trước mắt cũng không biết phải làm như thế nào với Phương Ly vì cái thai trong bụng cô ta bây giờ đã rất lớn. Bây giờ anh ta mới thấm được hậu quả của việc ham mê của lạ là như thế nào



càng nghĩ đầu óc anh ta càng rối không biết phải nói như thế nào để cô ta rời đi mà anh ta cũng không biết rằng cô ta có chịu đi hay không



đang miên man suy nghĩ thì có tiếng gõ cửa



cốc cốc cốc



- Mời vào



một người đàn ông ăn mặc lịch sự bước vào trong



- chào anh



- Mời anh ngồi. Tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề chính luôn để tránh làm mất thời gian của cả hai bên. Như tôi đã nói điện thoại, Tôi muốn dành được quyền nuôi con trong phiên tòa xử ly hôn lần này



- vậy tôi có vài vấn đề muốn hỏi anh. Đó là vợ anh có nắm giữ bằng chứng hay chứng cứ gì bất lợi cho việc giành quyền nuôi con của anh hay không



- theo tôi biết thì cô ấy không có bất cứ Bằng chứng gì hết. Vậy thì tôi có bao nhiêu phần trăm dành được thắng lợi trong vụ này



- vậy thì anh có đến hơn 80% giành được quyền nuôi con. Tuy nhiên anh phải chắc chắn rằng đó anh sẽ không có bất cứ bằng chứng nào chống lại anh trước tòa khi anh đề nghị được quyền nuôi con



- điều đó anh không phải lo



- . Vậy được rồi Tôi xin về trước để chuẩn bị thủ tục. Khi nào tòa gọi anh hãy liên lạc với tôi



- được



vị luật sư ra về, bây giờ trong lòng Hải nam nặng chĩu, anh ta thực sự rất sợ, sợ Hạ Vy có người đàn ông khác, sợ cô sẽ không bao giờ trở về bên anh ta nữa



anh ta Hi vọng sau phiên tòa lần này cô sẽ vì con mà quay về. Nhất định sau này anh ta sẽ cố gắng bù đắp cho cô thật nhiều



Dạo này về chuyện ly hôn làm công việc của của anh ta bị sao nhãng hẳn. Dù là giám đốc hay một công nhân Bình thường thì cũng phải làm việc vất vả như nhau. Thậm chí những người làm giám đốc như anh ta còn vất vả hơn gấp trăm ngàn lần, luôn phải trong tình trạng căng thẳng



Nếu như anh ta còn tiếp tục trong tình trạng này. Sợ rằng Hạ Vy chưa trở về thì Công ty đã bị phá sản. Anh ta lấy điện thoại Gọi cho trợ lý



- alo tình hình như thế nào rồi Đã xong hết chưa



- Anh ạ. khâu đóng gói đã xong giờ chỉ còn đợi bên kiểm nghiệm nữa là xong ạ



- cậu không cần lo, tôi đã thu xếp xong xuôi rồi



- Vâng em biết rồi ạ



anh ta tắt điện thoại và vùi đầu vào đống hồ sơ trên bàn làm việc. Công việc mấy ngày không được giải quyết đã chất cao như núi rồi



Thế Hải tỉnh dậy đầu óc quay cuồng vì hôm qua anh đã uống quá nhiều. Khi nghĩ đến đoạn băng ghi âm anh vội vã chạy đến nhà hả Vy



chiếc xe lao đi vun vút với tốc độ chóng mặt, đối với Thế Hải chuyện này không có gì đáng nói, nhưng với những người đi đường đó là một cơn ác mộng. họ Không bao giờ tiếc Lời Nguyền rủa những người như Thế Hải nhưng anh không bao giờ quan tâm đến chuyện đó. Bởi đó chính là quy tắc sinh tồn trong thế giới ngầm



mất hơn 10 phút thì anh có mặt ở nhà Hạ Vy. Vừa nhìn thấy anh Hạ Vy vội vã hỏi



- anh lấy được chiếc máy ghi âm chưa



- được rồi chúng ta vào nhà đi, sợ rằng sẽ có người theo dõi chúng ta



- tôi Vô ý quá mời anh vào nhà



Thế Hải vừa vào trong Tiểu Băng chạy ra ôm chầm lấy anh



- bố về rồi bố về rồi. Bố ơi con nhớ bố lắm



Thế Hải ôm lấy con bé vào lòng vỗ về



- con gái bố có ngoan không



- dạ ngoan ạ. Cô Vy rất Tốt với con, em sau cũng rất thương con



- . Con gái bố Ngoan quá. Bây giờ con vào trong chơi với em sâu để bố và cô Vy nói chuyện nhé



khi trổ Tiểu Băng vào trong phòng Thế Hải mới hỏi Hạ Vy



- hôm nay hai đứa nhỏ không đi học sao



- tôi xin lỗi anh. Là tại tôi quá sơ ý, đầu óc cứ Hỗn Loạn không được tỉnh táo nên không nghĩ gì đến việc hôm nay hai đứa nhỏ phải đi học. Nhưng tôi đã gọi điện xin phép cô giáo rồi, cũng may người của anh có số điện thoại của cô giáo con bé Nếu không tôi cũng không biết phải làm thế nào



- Thôi không sao, lần sau chú ý là được. tôi mang máy đến cho cô rồi đây



Hạ Vy cầm lấy cái máy ghi âm, cô nhanh chóng lấy chiếc thẻ nhớ cắm vào laptop



tua qua tất cả mọi thứ không liên qua. cả cô và thế Hải khựng lại khi nghe đến đoạn hội thoại giữa Hải Nam và một người đàn ông



họ nói về việc buôn lậu bánh kẹo



- anh có nghe họ nói gì không. anh ta...anh ta muốn bán bánh kẹo bẩn ra thị trường đấy. tôi phải báo công an



- cô bình tĩnh đi, chỉ với đoạn ghi âm này thì không thể đủ bằng chứng để kết tội hắn được đâu. cô cứ yên tâm đi, chuyện này cứ để tôi lo



Hạ Vy như người chết đuối vớ được cọc, lần này cô có niềm tin là cô sẽ dành được quyền nuôi con, mẹ con cô không sợ phải xa nhau nữa rồi

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK