Khi Thẩm Nguy mang theo đồ ăn đóng gói từ căn tin về đến phòng y tế trường thì đã thấy Quách Trường Thành sợ hãi rụt rè đứng ở cửa, ngó ngó nghiêng nghiêng muốn vào lại không dám, mà con mèo thành tinh Đại Khánh thì ưỡn cái bụng, thờ ơ ngồi một bên, liếm liếm bộ lông đen tuyền vốn đã sáng bóng.
“Cậu không phải……” Thẩm Nguy nói tới đây, dường như ngượng ngùng dừng lại một chút, lực chú ý của hắn vừa rồi hiển nhiên là đặt hết lên một người khác, “Thật ngại quá, xưng hô thế nào nhỉ?”
Quách Trường Thành bị hắn dọa sợ run, nhưng ngay sau đó đã nhận ra là thầy Thẩm.
Thời điểm đối mặt với Thẩm Nguy, Quách Trường Thành thấy áp lực của mình rõ ràng là nhỏ đi rất nhiều, trên người Thẩm Nguy cậu không cảm giác được loại thái độ của Triệu Vân Lan…… cho dù hòa ái đến đâu cũng che dấu không nổi sự áp bách.
Đại khái đây là mị lực chỉ có ở phần tử trí thức cao cấp, Quách Trường Thành hâm mộ nghĩ, khi ở cùng với người có khí thế cường đại, hắn rất thành thạo không biểu lộ chút yếu thế, lúc ở cạnh thằng nhóc cả đời làm giáo chúng trung thành của Phế Vật giáo như mình lại tuyệt đối không vênh váo tự đắc.
Quách Trường Thành e dè nói: “Tôi họ Quách.”
“À, là Tiểu Quách cảnh quan,” Thẩm Nguy cười cười, “Ở đây làm gì vậy?”
Quách Trường Thành chần chừ nha, không biết nhiệm vụ mà lãnh đạo nhà mình giao cho có thể nói cho người khác biết hay không nữa, cậu do dự, vì thế liền cúi đầu nhìn sắc mặt của Đại Khánh, nhưng Đại Khánh người ta là mèo lông dài, che kín hết mặt mũi toàn lông là lông đen sì sì, Quách Trường Thành thực sự chả thể nhìn ra trên cái mặt đó tí sắc thái khác biệt nào cả.
Đại Khánh yên lặng dùng chân trước che kín mặt ____ giữa thanh thiên bạch nhật thế này, ngươi không đàng hoàng nói tiếng người, chẳng lẽ còn muốn đi xin chỉ thị của một con mèo hay sao hả?
Nó cảm thấy kết luận mà vị lão đại anh minh thần võ nhà mình đưa ra đối với vị thực tập sinh kì lạ này ấy mà, không những tuyệt đối chính xác mà còn nói trúng tim đen nữa kìa.
May mắn Thẩm Nguy thức thời, thấy cậu khó xử như vậy, lập tức nói: “Cậu xem, tôi nói câu này cũng không có ý gì cả, thuận miệng mà thôi, xin lỗi, không phải thật sự muốn thăm dò cái gì đâu.”
Quách Trường Thành xấu hổ cúi đầu…… Nhưng mà người ta suy nghĩ không cẩn thận vì cớ gì mà mình lại thấy xấu hổ nhỉ.
“Ăn cơm chưa? Tôi mua khá là nhiều, cậu không ngại thì cùng vào ăn chút đi?” Thẩm Nguy nói.
Quách Trường Thành vừa mới định từ chối, thì trong bụng đã réo lên một tiếng____Kỳ thật thằng bé từ tối hôm qua đến giờ đã ăn gì đâu, sắp tròn một ngày ngay cả một chén nước cũng chưa uống rồi.
Ngay khi cậu đang rối rắm không biết làm thế nào, Thẩm Nguy đã thành công triệu hồi Đại Khánh: “Đến đây, meo meo, tao có mua sữa này, bác sĩ trực ban phỏng chừng cũng đang ăn cơm đi, chúng ta lặng lẽ, đừng để người khác thấy.”
Mắt thấy hắn đáng tin cậy, mèo múp Đại Khánh lập tức bị đạn bọc đường hạ gục, hăm hăm hở hở bán mình, Quách Trường Thành bó tay, đành phải nhắm mắt đưa chân theo vào đấy.
Thẩm Nguy đại khái là sợ cậu xấu hổ cho nên tận lực câu được câu chăng khơi gợi đề tài trò chuyện: “Tiểu Quách cảnh quan hình như tuổi không lớn, không hơn học sinh của tôi là mấy, chắc là làm việc cũng chưa lâu nhỉ?”
Quách Trường Thành thành thành thật thật trả lời: “Hôm nay mới là ngày thứ hai……”
Thẩm Nguy nở nụ cười: “Bước vào xã hội cảm giác thế nào?”
Cực kì không tốt…… Tuy thế ngoài miệng Quách Trường Thành vẫn rất lựa lời: “Cũng tạm được.”
Thẩm Nguy mang theo một người một mèo đi trên hành lang của trạm y tế trường, ánh mắt đằng sau cặp kính chợt lóe, sau đó lại làm như không có việc gì nói tiếp: “Đồng sự và…… lãnh đạo đối xử với cậu có tốt không?”
“Cục trưởng Triệu đối với tôi rất tốt, a, chính là người lúc sáng đó. Còn đồng sự……” Quách Trường Thành biểu tình vặn vẹo một cách kì quái, nhớ tới khuôn mặt như giấy của lão Ngô, lại còn có cái đầu như bị chém xuống rồi lại khâu lên của Uông Chủy, rốt cục có chút ê răng đáp, “Cũng…… Cũng rất tốt.”
“Cục trưởng Triệu.” Thẩm Nguy cúi đầu lặp lại một lần, lại hỏi, “Cục trưởng của các cậu bình thường có bận lắm không?”
Quách Trường Thành vò đầu bứt tai nói: “Đại khái…… Đại khái chắc là bận đi? Tôi, tôi mới đến được một ngày, thực sự không biết.”
Thẩm Nguy lại hỏi: “Cậu thấy con người y thế nào?”
Quách Trường Thành: “Vô cùng tốt.”
Thẩm Nguy nhìn nhìn hắn: “Sao lại có vẻ sợ y như thế?”
Quách Trường Thành hoảng sợ: “Anh ấy là lãnh đạo mà……”
Thẩm Nguy bật cười, biết là hỏi thằng nhóc này cũng không được cái gì, liền dứt khoát không tra tấn cậu nữa, hai người cùng nhau đến phòng bệnh của Lý Thiến.
Thẩm Nguy dường như rất quen với việc chăm sóc người khác, nhanh nhẹn dỡ đồ ăn ra chia đều, lại tìm lò vi sóng hâm lại mấy túi sữa, cuối cùng tháo nắp cặp ***g xuống, đổ sữa ra mang tới trước mặt Đại Khánh: “Đều ăn cơm đi, đừng thất thần nữa.”
Quách Trường Thành sớm đói đến nỗi ngực dán vào lưng nhưng lại không muốn ăn mấy, từ khi còn đi học cậu đã không thích ăn cơm ở căn tin, không phải ngại cơm không thể ăn, mà là một khi đông người sẽ có người tìm tới ngồi chung bàn, cậu liền ngượng ngập đến mức cảm giác thèm ăn bay biến hết, càng đừng nói đến việc ăn cơm với hai người xa lạ trong phòng bệnh như thế này.
Lý Thiến lại càng ăn không biết ngon, bất luận là ngôn ngữ hay là hành vi của cô đều phi thường hỗn loạn, nếu không phải là bác sĩ của trường nói không có việc gì, Thẩm Nguy không khéo còn cho rằng cô bị sốc thuốc.
Thầy Thẩm phát hiện ra, chỉ cần chính mình im lặng một cái, toàn bộ phòng bệnh ngay lập tức chỉ còn lại tiếng mèo đen Đại Khánh đang miệt mài liếm sữa, hắn không còn cách nào khác đành tìm chuyện mà nói với Lý Thiến: “Em nói mình là người địa phương nhỉ, nhà có xa không? Không xa quá thì về nghỉ mấy hôm đi, có việc gì tôi sẽ nói với thầy hướng dẫn của em sau.”
Đôi đũa trong tay Lý Thiến không dễ nhận ra hơi dừng một chút, ngập ngừng một hồi, cô mới nói khẽ: “Trong nhà…… Trong nhà đang có tang sự, hai ngày nay thân thích rất nhiều, không ở được.”
Thẩm Nguy sửng sốt.
Lý Thiến dùng đũa chọc chọc bát cơm: “Bà nội của em…hai ngày trước đã mất.”
Thẩm Nguy lập tức giải thích: “Thực xin lỗi, tôi không biết, em cố nén bi thương.”
Lý Thiến cúi đầu không nói nữa, từng miếng từng miếng trệu trạo nuốt cơm.
Thẩm Nguy cầm lấy một đôi đũa thừa, biến nó thành đũa công cộng gắp thức ăn vào bát cô bé: “Thầy tùy tiện mua, không biết có hợp khẩu vị của em hay không, ăn nhiều một chút.”
Quách Trường Thành từ nãy vẫn giả tưởng mình không tồn tại lại bỗng nhiên đột ngột chen vào một câu: “Trước đây tôi cũng là do bà nội nuôi lớn, năm mười sáu tuổi thì bà mất, cũng vì thế mà tôi bỏ mất nguyên nửa năm học.”
Thẩm Nguy và Lý Thiến đều nhìn về phía cậu.
Quách Trường Thành trầm mặc một hồi, sau đó rầu rĩ nói: “Tôi từ bé đã không có tiền đồ, bị bọn trẻ nhà khác bắt nạt, tôi không dám đánh lại, cũng không dám khóc, bà phát hiện ra, liền dẫn tôi đi thẳng tới trường học, sau đó về nhà mới khẽ mắng tôi…… bà đưa tôi ra ngoài mua sữa chua, mua chocolate, mua kẹo, mua bánh bao chay Khánh Phong, mua về rồi bản thân không ăn lấy một miếng, cho tôi hết cả, tôi đưa đến tận bên miệng bà, bà cũng chỉ cắn có chút chút…… Trước đây tôi luôn muốn lớn lên kiếm được tiền sẽ hiếu thuận với bà, cũng mua sữa chua, mua chocolate, mua bánh bao cho bà như vậy, nhưng mà….. bà không đợi được.”
Lý Thiến không biết bị xúc động cái gì, đôi mắt bắt đầu phiếm đỏ, Quách Trường Thành không hề để ý, cậu không giống như đang nói với người khác, ngược lại dường như đang thì thầm tự nhủ: “Buổi tối bà đi ngủ, ngủ một giấc thì đã mất rồi, không ai biết cả, ngày hôm sau sáng sớm phát hiện người không thức dậy, đi gọi, mới phát hiện…… Hai năm đó tôi đều mơ thấy bà, khoảng thời gian nghỉ học thì mỗi ngày đều mơ thấy bà dùng tay đẩy mình, nói với tôi ‘Đọc sách đi, đọc sách cho tốt’, sau này tôi đi học lại, có đôi khi thành tích tốt, bà sẽ cười với tôi, thành tích giảm xuống, bà nhăn mặt nhìn tôi thở dài, đến tận khi tôi lên đại học.”
Bộ dáng Quách Trường Thành giống như một cây cà bị sương táp, Thẩm Nguy nhịn không được xoa xoa đầu thằng bé.
Quách Trường Thành ngượng ngùng cười với hắn, dáng cười rất mau lướt qua: “Tôi nhận được giấy báo trúng tuyển chậm hơn người khác một chút…… là nhóm thứ ba, kéo dài đến tận tháng chín, bà nói với tôi, ‘Con trưởng thành rồi, bà nội đã yên tâm, phải đi đây’, tôi hỏi bà muốn đi đâu, bà chỉ lắc đầu, nói là đi tới nơi người chết phải tới, người sống không cần hỏi, mấy năm nay tôi không mộng thấy bà nữa, một lần cũng không thấy, bác cả tôi nói có lẽ bà đã đi đầu thai rồi.”
Nước mắt Lý Thiến giống như chuỗi trân châu đứt rời, lăn dài yên lặng.
“Ý của tôi là……” Quách Trường Thành vụng về vò đầu, khó gặp được một người đồng cảm, làm cho cậu nói được một đoạn dài như vậy, cậu cơ hồ phải khâm phục chính mình, “Ai, đồng học, cô đừng khóc, khi bà nội vừa mất, tôi cũng thấy như trời sắp sập xuống rồi đó, cảm giác về sau không có cách nào hiếu thuận được với bà, còn đọc sách làm gì, cố gắng làm gì chứ? Khi đó tôi cũng nghĩ mình cam nguyện đổi thọ mệnh của mình cho bà…… Ai, tôi cũng không biết phải nói thế nào, ý của tôi là, cô không đừng quá thương tâm, người thân đã khuất đều đang dõi theo chúng ta đó.”
Cậu còn chưa dứt lời, vừa mới nói xong, cả người Lý Thiến đều đã run rẩy, khóc lóc không ngừng được, đến cuối cùng cô dường như mất đi ý thức, tay chân bất giác run lên bần bật.
Thẩm Nguy nhanh chóng đi ra ngoài gọi bác sĩ, Quách Trường Thành chưa bao giờ gặp ai có thể thương tâm thành như thế, chân tay luống cuống đứng ở một bên.
Bác sĩ trong trường bình thường chỉ biết kê đơn thuốc cảm thuốc xổ chứ không có kinh nghiệm kê đơn an thần, vừa thấy cái dạng bệnh này, lập tức tuyệt bút vung lên phán: “Mang đến bệnh viện!”
Quách Trường Thành đành phải cùng Thẩm Nguy đưa Lý Thiến ra khỏi trạm y tế trường mang tới bệnh viện, ngồi trên xe Thẩm Nguy, đỡ lấy một cô gái xa lạ đang bất tỉnh, Quách Trường Thành nhìn Đại học Long Thành càng ngày càng xa bên ngoài cửa sổ, cậu thật sự cảm thấy công việc này đúng là càng ngày càng không xong mà.
Thẩm Nguy không phải là thầy hướng dẫn của Lý Thiến cũng chẳng phải phụ đạo viên của cô ấy, lại càng không phải quản lý lớp, làm một giáo viên lớp học tự chọn, hắn thật sự đã dốc hết sức mà quan tâm giúp đỡ, ít nhất Quách Trường Thành chưa từng thấy một thầy giáo nào tốt như thế ở ngôi trường trước kia của mình.
Đăng ký, ứng tiền khám bệnh đều là Thẩm Nguy xử lý, đến tận khi đưa người vào phòng cấp cứu, Quách Trường Thành lại thấy hắn gọi điện thoại cho đồng nghiệp hỏi thăm tình hình của Lý Thiến và cách liên hệ với gia đình cô.
Mặc dù giọng nói của Thẩm Nguy vẫn không nhanh không chậm nho nhã lễ độ, Quách Trường Thành lại nghe ra vấn đề. Khi Thẩm Nguy nói chuyện với cha của Lý Thiến, mỗi câu của hắn đều nói được một nửa là dừng, tựa hồ cứ một chốc lại bị đối phương ngắt lời, một lát sau, Thẩm Nguy có chút bất đắc dĩ buông điện thoại xuống, sờ sờ mũi, lại gọi một cuộc khác.
Liên tục mấy lần đều như vậy.
Quách Trường Thành bàng quan đứng một bên, cảm thấy Thẩm Nguy không giống như đang thông báo cho phụ huynh tình trạng ốm đau của học sinh mà gian nan vất vả y như đi thưa kiện_____ những người bên kia từ cha ruột mẹ ruột đến cô dì chú bác cứ đẩy qua đẩy lại cho nhau như đá bóng, cuối cùng không một ai muốn đến xem sao.
Đến cả Quách Trường Thành cũng nghe ra vài phần giận dữ, nghĩ rằng, thật con mẹ nó mà.
Thanh quan không quản việc nhà, cái nhà kia lại chính là như vậy, Thẩm Nguy cũng không có biện pháp khác, treo điện thoại, hai tay khoanh trước ngực, tựa vào trên tường nhíu mày.
Thẩm Nguy vai rộng eo nhỏ, hai chân thon dài, cúc áo sơ mi dài tay cài kĩ nghiêm cẩn, trên cánh mũi gác cặp kính không gọng, người như vậy vừa nhìn giống hệt như người mẫu tràn đầy hương vị cấm dục trên quảng cáo nước hoa. Hắn không nói một tiếng đứng yên một lát, Quách Trường Thành cơ hồ tưởng rằng hắn sẽ mở miệng mắng chửi người, nhưng Thẩm Nguy vẫn im lặng như cũ.
Một lát sau, đầu mi còn giữ nguyên dấu vết nhíu mày, Thẩm Nguy lại ngẩng đầu cười với Quách Trường Thành: “Hôm nay thật sự cảm ơn Tiểu Quách cảnh quan, không bằng như vậy đi, cậu đi về trước, để mình tôi chiếu cố cô bé là được rồi, đừng để ảnh hưởng công việc.”
“Tôi….Tôi không có công việc khác.” Quách Trường Thành lúng ta lúng túng, vừa lúc đối mắt với Đại Khánh đang cố sức chui đầu từ trong túi xách tùy thân ra, dưới ánh nhìn chăm chú của đôi mắt bích lục, ma xui quỷ khiến bật thốt lên, “Cục Trưởng Triệu chỉ nói tôi đến chỗ cô ấy, không bảo tôi điều tra cái gì, cũng không bảo tôi khi nào thì về……”
Sau khi nhiệt huyết do Triệu Vân Lan khơi lên dần dần rút đi, Quách Trường Thành theo bản năng đã hiểu được chút gì đó từ nhiệm vụ khó hiểu này — cậu có chậm hiểu thật, nhưng tuyệt đối không ngốc, ở cùng một cô gái ốm yếu quặt quẹo thế này vốn chẳng phải là nhiệm vụ có tính rèn luyện gì, cục trưởng Triệu phân nửa là ngại cậu vướng bận mà thôi .
Cũng phải, loại người vô tích sự như cậu chỉ biết thêm phiền, có thể vào được Cục Điều Tra Đặc Biệt chính là nhờ có quan hệ…… Mới không đến hai mươi tư giờ đã làm hỏng không biết bao nhiêu chuyện, một phế vật như vậy, làm gì có ai cần đây?
“Cục trưởng Triệu của các cậu không phải là người như vậy đâu,” Thẩm Nguy bất đắc dĩ nói______ tuy rằng trong lòng hắn biết vô cùng rõ Triệu Vân Lan chính là như thế,“Đừng nghĩ nhiều.”
Quách Trường Thành lại ủ dột thành một cây nấm bự.
Một lát sau, bác sĩ đi ra nói một tràng dài: Lý Thiến chịu kích thích cao độ, hơn nữa bị vây trong trạng thái tinh thần trầm uất lâu dài, dinh dưỡng không đầy đủ, huyết áp thấp, phản ứng lại quá kịch liệt, đã kê thuốc an thần, đang ngủ, kiến nghị nên để cô nằm viện.
Thẩm Nguy đành phải làm thủ tục nằm viện cho cô bé, tổ hợp kì lạ hai người một mèo ở lại cùng Lý Thiến, cho đến tận khi mặt trời sắp lặn vẫn không thấy người nhà nào của cô tới thăm .
Quách Trường Thành nhẹ giọng hỏi: “Thầy Thẩm, người nhà cô ấy mặc kệ cô ấy sao?”
Thẩm Nguy không biết nói cái gì cho phải, vì thế chỉ thở dài.
Quách Trường Thành ngồi bên giường Lý Thiến, bỗng nhiên hiểu được vì sao cô gái này thương tâm như vậy, vì sao cảm xúc của cô ấy lại kịch liệt như vậy, khóc lóc đến run rẩy, thậm chí muốn nhảy lầu……
Bởi vì người duy nhất yêu thương cô đã không còn trên thế gian này, từ nay về sau không còn ai để tâm cô yêu ghét buồn vui, không còn ai sẽ chăm chú dịu dàng nhìn theo bóng lưng của cô, vừa lưu luyến, lại vừa hi vọng cô tiến xa một chút.
Mà màn đêm, cứ thế buông xuống.
————————————
Xem thêm...