Ngày xuất phát, cho đến tận khi bọn họ ra sân bay, bản mặt Triệu Vân Lan vẫn không khác gì cái quan tài.
Khi con búp bê lớn như người thật kia được gửi tới số 4 đường Quang Minh, xuất hiện trước mắt mọi người, đến cả nhân viên chuyển phát chưa kịp chạy xa cũng nghe thấy tiếng gào rú phẫn nộ của cục trưởng Triệu.
Y nói: “Quách Trường Thành, trên cổ cậu đội cái bô hay sao hả?!”
Quách Trường Thành không thể thích ứng được vị lãnh đạo vừa bỏ xuống cái mặt nạ dịu dàng này, lượng tin tức đập vào mặt quá lớn làm cho thằng bé hóa ngốc theo phản xạ luôn.
Đại Khánh hiếu kì lay lay con búp bê to tướng trước mặt một cái, cũng không biết là chạm vào chỗ nào mà thứ kia phát ra một thứ âm thanh vô cùng chân thực …… khiến người đỏ hết cả mặt.
Đại Khánh xù lông cao thật cao, Triệu Vân Lan xanh mặt chỉ vào con búp bê kia, tức đến nỗi gần nửa phút không phun ra được một từ.
Quách Trường Thành giống như một con chuột nhỏ bị dọa cho kinh hãi, mắt không dám chớp, nem nép ngơ ngác đứng sát vào góc tường.
Triệu Vân Lan khó khăn mang cơn tức nghẹn ở cổ nuốt xuống nuốt xuống, nghẹn đến tức cả ngực, sau một lúc lâu mới thều thào nói với Chúc Hồng: “Cô có thể …lấy quần áo mặc vào cho nó hay không……”
Nói xong, bản thân thấy không đúng, nhưng cũng không kịp chữa lời, di động bị vứt trong phòng vang lên âm báo tin nhắn tới, Triệu Vân Lan nói thầm một tiếng: “Tức chết ông.”
Sau đó ôm ngực đi ra khỏi cửa.
Chúc Hồng xoay người qua, bảo Quách Trường Thành: “Cậu làm cho Quỷ Kiến Sầu tức giận đến nỗi ‘không nói nên lời’ sao? Lợi hại đó.”
Quách Trường Thành: “……”
Cậu rất là kì tích mà hiểu được “Quỷ Kiến Sầu” trong lời Chúc Hồng là nói đến ai.
Lâm Tĩnh vỗ vỗ bờ vai của cậu: “Tôi vừa phát hiện, Tiểu Quách, cậu mới đúng là tráng sĩ!”
Quách Trường Thành sắp khóc đến nơi rồi.
Sở Thứ Chi yên lặng ôm lấy Đại Khánh, vươn tay che kín mắt nó, mang theo vẻ mặt khổ đại thâm cừu của hắn xoay đầu đi, tránh khỏi thứ khó coi kia.
Đến thời điểm xuất phát, Chúc Hồng không biết tìm đâu được một cái túi quân nhu to đùng, bọc kín búp bê vào đấy, hô lên với không khí: “Cô chịu khó đợi trong Minh Giám một chút nữa, chờ máy bay đến đã.”
Một luồng khói trắng từ đồng hồ của Triệu Vân Lan bay ra, vòng quanh Chúc Hồng một vòng, cuối cùng dừng lại trước mặt cô, lộ ra một hình dáng thiếu nữ mơ hồ, ở bên cạnh Triệu Vân Lan không phải là nơi làm cho quỷ thoải mái gì cho cam, Uông Chủy thoạt nhìn rõ ràng tiều tụy không ít.
“Tôi say máy bay.” Uông Chủy dùng âm thanh mỏng như tơ nhện nói, sau đó cô nhìn thân thể tương lai của mình, trong ánh mắt mông lung lộ ra một tia khiển trách không nói thành lời.
Quách Trường Thành không dám ngẩng đầu lên nữa.
Cuối cùng, toàn bộ cục cảnh sát số 4 đường Quang Minh đều rất vô sỉ theo đuôi, bọn họ nhàn rỗi đến ung người, quyết tâm đi theo vây xem là thứ gì có thể mời được tôn đại phật như Triệu Vân Lan.
Cơ mà dọc đường đi không một ai dám đến gần sếp Triệu mà nhận xui xẻo, đến cả Đại Khánh cũng bị biến thành một cái móc treo hình mèo bé bằng ngón tay, thành thành thật thật lúc lắc trên di động của Chúc Hồng. Lão đại nhà bọn họ nhìn cứ như là sắp đi cướp máy bay vậy.
…… Cho đến lúc, bọn họ gặp Thẩm Nguy và tốp học sinh của hắn ở sảnh chờ.
Mọi người trợn mắt nhìn cái mặt đen sì của Triệu Vân Lan thoắt cái biến thành mây tạnh trời quang, ánh mắt lãnh liệt cũng hòa tan trong nháy mắt, luồng hắc khí luân chuyển quanh người phút chốc biến mất.
Sau đó y không chút do dự bỏ lại đồng sự của mình, bước tới bên người đàn ông đang bị học sinh vây kín, lại cẩn thận thiết kế ra một phân cảnh gặp gỡ mà nói: “Thẩm Nguy, sao lại trùng hợp như vậy!”
Thẩm Nguy ánh mắt lóe lên, Triệu Vân Lan nhất thời không biết hắn đây là đang kinh hỉ hay là kinh hãi, dù sao qua một hồi lâu, Thẩm Nguy mới đẩy đẩy kính, gật gật đầu: “Cảnh sát Triệu.”
Chúc Hồng nhìn bên kia, giống như đột nhiên hiểu được cái gì đó.
Trong nhóm người giáo sư và học sinh thuộc dạng Ivory Tower (1), Triệu Vân Lan dễ dàng trở thành người điều khiển toàn cục, Thẩm Nguy một câu cũng chưa kịp nói, lũ nhóc mới nói mấy tiếng đã để Triệu Vân Lan dò ra được cụ thể địa điểm và mục đích chuyến tham quan khảo sát này.
Triệu Vân Lan cười tủm tỉm hỏi: “Từ nội thành đến thôn Thanh Khê phải đi mất mười mấy giờ xe đường núi, mọi người định đi thế nào?”
Thẩm Nguy lập tức hiểu được người này không có ý tốt, đáng tiếc trong đội hình có quá nhiều nhân vật óc heo, hắn vừa muốn mở miệng, cô bé đội trưởng áo đỏ đã nhanh miệng nói: “Ngồi xe buýt nha!”
Thẩm Nguy: “……”
“Xe buýt một ngày chỉ có một chuyến, sáu giờ sáng đã xuất phát rồi. Hơn nữa cũng không phải đường dẫn đến nơi mọi người muốn tới, tôi biết cái xe mà em nói rồi, nó đi chỉ vào đến huyện thôi.” Triệu Vân Lan nhìn người mà cư xử, càng tỏ ra ung dung.
Nữ đội trưởng sửng sốt một chút: “Em xem qua bản đồ rồi, có thể xuống xe từ trên đường, sau đó đi vào cũng không xa……”
“Dựa vào cái thân ngọc ngà của mấy người, có thể đi bộ bốn năm tiếng đồng hồ sao?” Triệu Vân Lan hơi ngả về phía sau, khóe mắt liếc Thẩm Nguy, “Phía đông là đồng bằng, phía Tây là núi cao, ở trên núi chỉ một khoảng cách không mấy xa trong bản đồ em có thể gặp phải vài ngọn núi hoang chưa khai khẩn, tôi nói bốn năm giờ, điều kiện tiên quyết phải là các người không có lạc đường, em nghĩ xem, khi các người xuống xe thì cũng sắp tối rồi, lại đi bộ bốn năm tiếng, phỏng chừng còn phải ngủ ngoài trời giữa cái chỗ hoang vu như vậy, mùa này ấy à, bên kia đã lạnh đến mức em không có cách nào tưởng tượng được, ngủ ngoài trời tuyết…..”
Nhóm học sinh không phụ sự mong đợi của mọi người nổ ra một cuộc thảo luận sứt đầu mẻ trán.
Triệu Vân Lan phát hiện Thẩm Nguy đang cười mà không cười nhìn mình, nhất thời có loại cảm giác xấu hổ khi cố ý lấy lòng lại bị người phát giác, nhịn không được xoa xoa mũi, vội ho một tiếng: “Được rồi được rồi, mấy sinh viên mọi người yên tâm một chút, đừng nóng vội, cứ như vậy đi, bên kia tôi có mấy người bạn, giúp mọi người gọi mấy chiếc xe tới, đến lúc đó mọi người vừa vặn có thể đi cùng nhau, cũng dễ giúp đỡ nhau hơn, mọi người thấy có được không?”
Nữ đội trưởng ngẩn người: “Như vậy…có phiền các anh không?”
Triệu Vân Lan khoát tay, đã lấy ra điện thoại, gác tay lên vai Thẩm Nguy chớp chớp mắt với cô bé: “Có cái gì mà phiền, tôi và thầy em là quan hệ gì chứ…..”
Thẩm Nguy nghiêng mặt đi, thản nhiên nhìn y một cái: “Quan hệ gì?”
Triệu Vân Lan cứng ngắc một chút, ánh mắt Thẩm Nguy như mang theo móc câu — vấn đề này, nói xa thì là tự đập vào mặt mình, nói gần ấy hả, lại có vẻ rất không biết xấu hổ, Triệu Vân Lan trong lòng vừa chuyển: “Hàng xóm a! Sinh viên mọi người phải nhớ nha, sau này rời nhà ra ngoài bà con xa không bằng láng giềng gần, nếu như có thể ở chung tốt đẹp, láng giềng so với người thân còn thân hơn, thầy Thẩm anh nói có phải hay không?”
Thẩm Nguy mang theo vài phần bất đắc dĩ nở một nụ cười với y, trực tiếp làm cho cục trưởng Triệu lòng mang ý xấu thoắt cái choáng váng.
“Cảm ơn.” Triệu Vân Lan nghe hắn nói vậy.
“Cảm ơn cái gì?” Triệu Vân Lan đứng lên, ân cần nói, “À đúng rồi, giờ này mọi người chưa ăn cơm đúng không, chờ tôi một chút nhé.”
Thẩm Nguy không giữ chặt, y đã quay người đi rồi.
Một lát sau, Triệu Vân Lan mang theo mấy cái túi nilon đi qua, cũng may y còn chưa ngu hẳn, khi đi ngang còn thuận tay ném hai túi cho Quách Trường Thành.
Sở Thứ Chi nói: “Ai nha, khó được, ta tưởng rằng y quên chúng ta rồi cơ.”
Lâm Tĩnh lẩm bẩm làm phép với chân gà rán: “A Di Đà Phật, tội lỗi tội lỗi.”
Sau đó tên hòa thượng rượu thịt này đút chân gà vào mồm, tay còn ôm một cốc coca.
Đồ đạc trong tay Quách Trường Thành thoáng cái đã bị chia chác hết nhẵn, ngay khi cậu còn đang ngây người, có người ở bên cạnh đưa hamburger cho cậu.
Quách Trường Thành quay đầu, phát hiện là Chúc Hồng.
Chúc Hồng đưa đồ ăn cho cậu nhóc, lại không nhìn cậu, ánh mắt dán lên Triệu Vân Lan bên kia — không biết Triệu Vân Lan nói gì đó, một vòng người tất cả đều nở nụ cười, đại khái người kia cho dù ở nơi nào thì cũng vẫn cứ là tâm điểm chú ý của mọi người như vậy.
“Cảm……”
“Không cần cảm ơn.” Chúc Hồng ngắt lời cậu, hạ mắt, ánh quét qua bên cạnh, châu đầu ghé tai hỏi cậu nhóc, “Nè, người đàn ông kia là ai?”
Quách Trường Thành phản ứng lại mới thấy người cô ấy nói là Thẩm Nguy: “Đó là một giáo sư ở Đại học Long Thành, vụ án lần trước may mà có anh ấy hỗ trợ, khi không có sếp, chúng em còn cùng nhau đối phó Ngạ quỷ nữa đó, nhưng mà sếp nói anh ấy sẽ không nhớ được chuyện kia đâu.”
Chúc Hồng nhướng lên đôi mắt mảnh dài, nói khẽ: “Hắn đã là giáo sư rồi sao? Thoạt nhìn tuổi còn trẻ lắm mà… Nhưng là giáo sư chắc tuổi không nhỏ nhỉ? Hắn phải kết hôn có con rồi chứ?”
Quách Trường Thành buồn bực vò đầu: “Em làm sao mà biết được?”
Chúc Hồng liếc cậu một cái, ánh mắt lại chuyển tới người Triệu Vân Lan, chỉ thấy Thẩm Nguy vừa mới cầm lên một miếng gà rán, Triệu Vân Lan lập tức xé mở hộp nước tương đưa đến tay hắn, ánh mắt kia, cách xa như vậy vẫn có thể nhìn ra dịu dàng như nước, cùng với vị lãnh đạo đá thúng đụng niêu chửi người ban sáng quả thực không phải một người.
“A, được rồi, kia xem ra vẫn chưa có gia đình.” Chúc Hồng quan sát một lát, đưa ra kết luận, “Quỷ Kiến Sầu tuy rằng không biết xấu hổ, nhưng chưa bao giờ xuống tay với phụ nữ có chồng đàn ông có vợ…… Ai nha mẹ ơi, mắt chó sắp mù rồi.”
Chúc Hồng và Quách Trường Thành đang vây xem, cái điện thoại được coi như đường dây nóng của Triệu Vân Lan lại réo lên, một tay y cầm đồ uống, một tay ôm điện thoại, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai gặm miếng khoai tây chiên trên tay Thẩm Nguy.
Nhóp nhép nuốt xong, lại còn liếm môi nhìn con nhà người ta, Thẩm Nguy vô cùng mất tự nhiên rụt tay lại.
Vẻ mặt ngốc ngốc của Quách Trường Thành rốt cuộc chậm rãi biến thành khiếp sợ.
Toàn thể nhân viên trong Cục Điều Tra Đặc Biệt bị lão đại bỏ rơi ba tiếng rưỡi đồng hồ — Triệu Vân Lan lấy danh nghĩa “Muốn nghe thầy Thẩm giảng giải thôn Thanh Khê cho học sinh”, ý ở ngoài lời đổi chỗ ngồi – máy bay của họ rốt cuộc cũng hạ cánh, đáp xuống một thành phố có sân bay gần nơi phải đến.
Vừa ra đến sân bay, mọi người còn chưa thực sự cảm nhận được cái lạnh khắc nghiệt của nơi có độ cao chênh lệch rất lớn so với mặt nước biển này thì đã thấy từ trên chiếc xe việt dã đỗ ở phía cửa có một người đàn ông trung niên mập mạp bọc áo khoác lông cừu bước xuống, trong tay giơ lên tấm biển viết “Cục trưởng Triệu”, đang nghển cổ nhìn ngó xung quanh.
Triệu Vân Lan mang theo hai nhóm người trực tiếp đi qua đó, mập mạp nhìn thấy y, biểu tình đầu tiên là chần chừ, sau đó biến thành một vẻ tươi cười bừng tỉnh đại ngộ, nhiệt tình săn đón: “Cục trưởng Triệu! Khẳng định là ngài đúng hay không? Tôi vừa nhìn thần khí đã biết ngay ngài là lãnh đạo mà.”
“Ai, lãnh đạo cái gì chứ.” Triệu Vân Lan tiến lên một bước, vươn hai tay bắt tay gã, “Vừa đến đây thật là không tìm ra phương hướng nữa, may mà có Lãng ca anh đó, con đường trước mắt chúng tôi cũng có thể yên tâm rồi.”
Lãng ca mập mạp bắt tay y trên dưới lắc mấy cái: “Đâu có, khi Tạ Nguyên Minh gọi điện cho tôi, nói tôi giúp sắp xếp mấy cái xe, tôi nói không thành vấn đề. Tôi và anh Tạ là anh em kết nghĩa đó nha, bạn anh ấy cũng là bạn tôi, người ta có câu nói thế nào nhỉ, có bạn bè từ phương xa tới _ tôi phải tự mình ra đón !”
Triệu Vân Lan ra vẻ kinh ngạc mở to hai mắt: “Thật sao? Anh và Tạ ca còn có phần giao tình này nữa sao?”
Lãng ca nói: “Đúng vậy, kết bái sau một chầu rượu đó mà.”
Triệu Vân Lan đưa tay chỉ vào gã, nghiêm mặt: “Đây là anh không đúng rồi, anh em kết nghĩa với Tạ tứ ca có khác gì anh em kết nghĩa của tôi chứ, ông anh vừa rồi gọi tôi là cái gì cơ? Có phải quá khách khí rồi không?”
Lãng ca dù sao cũng là tay giỏi nói, chỉ sửng sốt một giây, lập tức liền bắt nhịp được ngay, ha ha cười: “Phi, cũng thật không phải, cậu xem tôi ăn nói kìa – tình cảm tốt này, ngày sau tôi phải khoe với mọi người nha, lão đại Long Thành là anh em với tôi, thật có bao nhiêu là mặt mũi mà! Đi, tôi sắp xếp một chút sau đó làm tiệc đón gió tẩy trần cho mọi người! Không được khách khí đó, khách khí là coi thường ông anh này nha!”
Hai người anh tới tôi đi, cơ bản không cho người khác cơ hội nói chen nửa câu.
Thẩm Nguy mang theo học sinh hai mặt nhìn nhau.
Chúc Hồng vừa đi theo, vừa nhỏ giọng nói với Đại Khánh trên di động: “Được rồi, tôi hiểu vì sao bộ trưởng Tống lại biến thành anh rể của y rồi.”
————————————————-
(1)Ivory Tower: chỉ loại người xa rời thực tế
Xem thêm...