Bọn người phán quan còn chưa kịp hồi phục tinh thần từ dị biến xảy ra đột ngột này thì đã thấy một ngọn roi dài uốn lượn phóng về phía Quỷ Diện như một con rắn độc, Trấn Hồn tiên cuốn chặt cổ của Quỷ Diện, chính xác vô cùng.
Một roi kia quất xuống vun vút dấy lên kình phong rát bỏng mặt người, Quỷ sai bên cạnh quả thực cảm giác như cả bọn vừa nhận một cái bạt tai, da thịt lộ ra trong không khí rát buốt đau đớn, không hẹn mà cùng xoay mặt tránh lui.
Mật xanh mật vàng trong bụng phán quan đều sắp phun hết cả ra___Sự rung chuyển của đại phong càng ngày càng không thể bỏ qua, thế mà trước mắt tất cả các thế lực đều thống nhất lựa chọn lùi bước trốn tránh.
Những kẻ có thể biết được thượng cổ bí văn của Hậu Thổ đại phong lúc này chỉ có lão yêu mấy ngàn vạn năm sớm đã trở thành tộc trưởng một tộc, hoặc là người đã trải trăm ngàn kiếp nạn mà tu thành chính quả, đồng thọ với thiên địa.
Năm trăm năm trước khi đại phong biểu hiện buông lỏng lần đầu tiên, là Địa Phủ đứng đầu tập trung các lộ thế lực lại cùng nhau để thảo luận mọi việc, lúc ấy nhất hô bá ứng, các lộ trưởng tiên đồng tình xúc động, một đám hiên ngang lẫm liệt, mở miệng thương sinh ngậm miệng thiên hạ, đồng loạt tỏ vẻ muốn theo giúp đỡ, muôn chết không từ.
Nhưng là ngay sau trận chiến trên đỉnh Côn Luân, những người này lại giống như đã thương lượng với nhau mà mất tích tập thể.
Bọn họ đều là người tu hành, đều biết chuyện này chẳng phải là rất có uy phong rất có tiền đồ gì. Tu hành là một quá trình vô cùng dài lâu, phải trải qua gian nguy mà người khác không tài nào tưởng nổi, cũng tịch mịch không ai thấu xiết, bản thân thiên tiên tư chất tốt đã là không tìm nổi một người trong cả vạn người, kẻ có tâm tính kiên định, lẻ loi độc hành, không vội công gần lợi hoặc bỏ dở nửa chừng lại càng là một trong trăm vạn, cái này còn chưa tính, cho dù thiên tư có tốt hơn, cố gắng có nhiều hơn, chỉ cần thiếu một chút may mắn, cuối cùng cũng là sắp thành lại bại_____Nhiều lần trải qua tang thương như thế mới tu thành chính quả, ai là người có thể không biết yêu quý thanh danh?
Nếu không phải đại phong bị hao tổn, Địa Phủ đứng mũi chịu sào không thể không đứng ra, phán quan để tay lên ngực tự hỏi – lão cảm thấy chính mình nhất định là có thể chạy xa bao nhiêu thì sẽ cố mà chạy bấy nhiêu, đừng nói một phán quan nho nhỏ như lão, ngay cả Thập điện Diêm vương bọn họ dám vì thấy Trảm Hồn Sứ tự giữ thân phận không thèm so đo mà mó máy bao nhiêu động tác, nhưng vạn nhất xảy ra chuyện gì không kiểm soát nổi, có ai dám ra mặt mà đối diện với Quỷ Vương đây?
Lại càng đừng xét đến cái tên Quỷ Diện kì quái hỉ nộ vô thường này.
Phán quan thần sắc phức tạp, ánh mắt dừng lại trên người Triệu Vân Lan ___Đại khái chỉ có vị thiên tiên chân chính thuở hồng hoang này mới có đảm lược lớn như thế, mới có tấm lòng đến chết không sờn như thế.
…… Dù cho giờ đây y chỉ là một phàm nhân, cũng dám không hề cố kị mà vung roi siết cổ Quỷ Vương.
Trong lòng phán quan bỗng dưng dâng lên một tư vị không rõ, lão khó có thể lý giải được khí thế hào hùng không ngại tử sinh kia, khó có thể tưởng tượng được cái gọi là thiêu thân lao vào lửa mặc kệ trăm ngàn người ngăn cản, càng thêm khó có thể với tới được những tích cổ đại hoang khai thiên tích địa không hề sợ hãi như bọn họ thuở nào.
Côn Luân Quân đã mai danh ẩn tích trong luân hồi tạm không nhắc tới, nhưng mà nam nhân trước mắt này rõ ràng chỉ là một người phàm miệng lưỡi lợi hại mà thôi, y dựa vào cái gì mà không chút kiêng dè, không hề kinh hãi? Chẳng lẽ chỉ dựa vào vỏn vẹn một hồn phách đã đánh mất quyền năng và lực lượng của đại hoang sơn thánh lại bị luân hồi tẩy luyện vô số lần là có thể ư?
Trong một khắc cuối cùng, mười ngón tay của Thẩm Nguy hợp lại, bạch quang trong tay mất đi, hỗn độn vừa qua triệt để bị cắn nuốt, sau đó thân thể hắn run rẩy kịch liệt, trùy băng cắm trên ngực hắn toát ra từng đợt khói đen mỏng manh như tơ nhện, chỉ trong khoảnh khắc đã trở thành một cái kén tằm khổng lồ bao cả người hắn bên trong.
Quỷ Diện một tay nắm góc trùy băng, một tay nhét vào trước cổ ngay khi Trấn Hồn tiên kịp cuốn đến.
Thế rồi gã ở giữa không trung đối diện với phàm nhân phía xa xa kia, cảm thấy trong đôi mắt người đàn ông có một ngọn lửa đang bùng cháy còn chói lòa hơn hồn hỏa thiêu đốt toàn bộ Đại Bất Kính Chi Địa ngày ấy.
“Nếu Trấn Hồn lệnh không bị hư hao,” Giọng nói của Quỷ Diện bị ngọn roi có ý muốn siết chết gã của Triệu Vân Lan phá tan vụn vỡ mà khản đặc, “Cổ của ta không chừng đã bị ngươi lột sống một tầng da rồi, chậc chậc, thật sự là đáng tiếc……”
Triệu Vân Lan cơ hồ là nghiến hai hàm răng bật ra ba chữ: “Thả, hắn, ra.”
Quỷ Diện không đổi sắc mặt nhìn y: “Hắn và ta đều là Quỷ Vương, cứ cho là do tình cảnh khác nhau mà tính tình không hợp nhưng ta vẫn không muốn làm tổn thương hắn, là hắn từng bước dồn ta đến đường cùng. Ngươi muốn người, cũng được thôi, mang Trấn Hồn đăng đến đổi.”
Triệu Vân Lan hoàn toàn mắt điếc tai ngơ với loại điều kiện kiểu “Trao đổi con tin” này, giữa đôi mày anh tuấn chợt hiện sự trầm tĩnh đượm vẻ tăm tối cực điểm: “Ta đây xin khuyên ngươi một câu, nếu ngươi đủ thông minh thì tốt nhất là cũng táng cho ta một trùy, bằng không ta sẽ khiến ngươi trọn đời không được siêu sinh.”
Quỷ Diện nghe xong, trầm lặng một lát rồi cười lên ầm ĩ: “Nếu ngươi là Côn Luân Quân, hôm nay dù cho ta phải liều mạng cũng không để ngươi sống một mình, về phần……”
Thân thể gã chấn động mạnh, Trấn Hồn tiên mất đi sự che chở của đại thần mộc chỉ trong chớp mắt đã vỡ thành muôn ngàn mảnh, lòng bàn tay Triệu Vân Lan bị chấn ra một vết rách thấu xương, y đành phải rời tay: “Lệnh chủ của ta, ngươi…ai…Ta cảm kích ân cho mượn lửa của ngươi, lại chịu ảnh hưởng của hắn, bất đắc dĩ…thật sự có chút thích ngươi rồi, giữ ngươi lại cũng không ngại.”
Quỷ Diện nói xong, mang theo tiếng cười bén nhọn, khói đen dâng lên, chỉ giây lát sau cả gã và Thẩm Nguy đang bị kén đen bao vây đã không còn bóng dáng.
Triệu Vân Lan đứng yên tại chỗ không biết bao lâu, bàn tay cơ hồ đã bị máu tươi nhuộm đẫm, phán quan rốt cục nhịn không được mà đằng hắng một lời: “Lệnh chủ, ngài……”
Triệu Vân Lan bị giọng nói của lão làm cho bừng tỉnh, cực chậm cực chậm ngẩng đầu nhìn lão một cái, khóe mắt khẽ nhướng kéo theo một tia sẫm đỏ bất lành, đôi đồng tử tối đen sâu thẳm làm người ta sợ hãi. Y nâng tay khẽ liếm miệng vết thương, mí mắt trên thâm thúy vô cùng, lông mi dày rậm phủ xuống đôi mắt y một tầng bóng ma nhìn không thấy đáy.
Phán quan run rẩy theo bản năng.
“Ta phải làm phiền phán quan đại nhân một chuyện.” Triệu Vân Lan dùng giọng điệu bình tĩnh đến quỷ dị mà nói, “Mong ngài đưa ta đi xem luân hồi chân chính của U Minh.”
Nhất thời phán quan cảm thấy y có chút xa lạ, thật lâu sau, mới trả lời râu ông nọ cắm cằm bà kia: “Ta, tiểu nhân còn tưởng rằng lệnh chủ muốn hỏi về Trấn Hồn đăng một chút……”
“Trấn Hồn đăng?” Triệu Vân Lan nhẹ nâng mi trái, chớp một cái gần như chỉ hơi rung động, ngón tay bên trái vô thức siết vào miệng vết thương, chỉ một lát sau cả đầu ngón tay đã nhuộm màu đỏ thẫm, chỉ trong giây phút đó, phán quan run sợ trong lòng tưởng rằng y muốn tuyên bố lời nào làm người kinh hãi, nhưng mà Triệu Vân Lan lại chỉ vẫn bình thản đến lạ lùng, y hạ mí mắt, cuối cùng không lộ ra một tia manh mối, nói một cách vô cùng đơn giản: “Mời đi trước dẫn đường.”
“Sếp Triệu!” Một giọng nữ đột nhiên vang lên phía sau, Triệu Vân Lan không cần quay đầu lại cũng biết đó là Chúc Hồng.
“Ơi,” Triệu Vân Lan không nổi giận, cũng không có phản ứng gì, phảng phất như thể thuận miệng đáp lời, giống như y quên mất mình đã phái Chúc Hồng đi, cô đang bất chấp mệnh lệnh mà trở lại, sau đó Triệu Vân Lan dừng bước, “Gặp Sở Thứ Chi với Đại Khánh thì bảo bọn họ tiếp tục tìm Lâm Tĩnh, tôi có chút chuyện phải đi trước.”
Chúc Hồng: “Tôi đi với anh!”
Triệu Vân Lan mặt không đổi sắc liếc cô một cái: “Không cần, đưa cô theo không tiện, tu luyện thêm mấy năm đi, tiểu xà.”
Chúc Hồng quả thực giận sôi lên: “Tiểu xà? Tôi là tiểu xà? Vậy anh là cái gì? Tộc nhân của tôi bằng anh thì còn chưa cắn vỏ trứng mà chui ra đâu! Cái đồ phàm nhân kia!”
Triệu Vân Lan cũng không quay đầu lại, chỉ là khóe miệng vô thanh vô tức hé lộ một nụ cười lạnh lùng mà nói một câu gần như thì thầm khó mà nghe rõ: “Đừng nóng vội, rất nhanh sẽ không phải nữa.”
Lâm Tĩnh được mọi người đổ xô đi tìm đang ngồi thiền rất vất vả, hắn không biết mình đang ở đâu, khi hắn khôi phục ngũ quan lục cảm thì đã phát hiện mình bị người ta trói ở nơi này, sau lưng là một khối đá lớn hình thù kì dị, bên cạnh tảng đá có cái cây ngẩng đầu nhìn không thấy tán, xung quanh hình như là nước, nhưng mà bản thân lại như đang ở trong một cái chụp trong suốt, cũng không có ảnh hưởng của nước chút nào.
Phía trước phía sau, bên trái bên phải hắn đều là u súc hình thù kì quái…… Có mấy con là u súc điển hình, có con lại rất giống người, có con chẳng khác nào một đám bùn nhão, lũ u súc này đông nghịt vây hắn vào giữa, cơ hồ làm cho chứng sợ hãi đám đông của tên đàn ông có thần kinh mỏng manh này đột phát.
Lâm Tĩnh không tự chủ được nhắm mắt lại, bắt đầu niệm kinh.
Đáng tiếc vừa mở đầu niệm được hai câu, Lâm Tĩnh đã bất hạnh phát hiện ra kinh Phật tựa hồ chọc giận mấy vị “hàng xóm tốt bụng” ở xung quanh vốn đang rình hắn như hổ rình mồi, lũ u súc trở nên rối loạn, tiếng tru rống nổi lên bốn phía.
Lâm Tĩnh gian nan nuốt một ngụm nước miếng, rặn ra một nụ cười méo mó: “Cái…cái kia…ta không biết các vị có nội quy không cho niệm kinh, tố chất của ta không được cao mà, lập tức sửa lại, sửa lại.”
U súc gần Lâm Tĩnh nhất giương lên đôi mắt âm tàng tham lam, không nhịn được đi về phía trước một bước, nó rung rung chóp mũi hít hà hương vị máu thịt tươi mới truyền tới từ thân thể người đàn ông này.
Lâm Tĩnh méo mặt cầu xin: “Ta đã ba ngày nay không tắm rồi đấy, vị đồng chí này phi lễ chớ sờ nha, chú ý phẩm chất cách mạng chút đi!”
U súc kia đột nhiên há ngoác miệng cạp thẳng về phía hắn, đúng lúc này, một con u súc nhìn giống con người bất chợt vươn tay giữ chặt lấy gáy của con trước dám định ăn mảnh trước mặt hội đồng, ngón tay nhăn nhúm ra sức vặn xoắn, u súc đẳng cấp tương đối thấp kia biến thành cái chuông gió hình đầu lâu trong tay nó, rung rinh rung rinh treo tại chỗ, chết ngắc.
Vị đại gia vừa mới bất ngờ tàn sát đồng tộc kia bỗng tru lớn một tiếng, nhoằng một cái xé tươi cái tai của xác chết ra, không cần chấm xì dầu dấm chua mà trực tiếp nhét vào miệng, ăn luôn.
Sau đó nó rất hào phóng vung tay quăng cái xác ra, vô số u súc như vừa nghe thấy tiếng chuông mừng năm mới, nhiệt tình dào dạt tràn lên, chỉ vỏn vẹn nửa phút sau con u súc xấu số kia đã bị gặm sạch từ da đến xương, không còn sót lại tí gì.
Lâm Tĩnh nhìn mà trợn mắt há mồm: “A di…… thì mà là đà phật, ngã phật từ bi, xin các thí chủ chú ý lễ nghi bàn ăn một tí đi mà.”
Các thí chủ đồng loạt rít gào vào mặt hắn, đại khái muốn lôi luôn hắn ra để rèn luyện lễ nghi bàn ăn.
“Được rồi được rồi được rồi, không chú ý thì không chú ý, chư vị cứ tự nhiên!”
Đúng lúc này, xa xa đột nhiên truyền đến một tiếng hô bén nhọn, toàn bộ u súc___Quỷ tộc đều im lặng xuống, sau đó tựa như sương mù bị gió thổi tan, chớp mắt đã biến mất sạch sẽ.
Lâm Tĩnh chỉ cảm thấy một cơn gió lớn xẹt qua bên người, sau đó là một người bị ném từ trên không trung xuống đánh ầm một cái, ghim chặt trên cái cây đại thụ kì quái nọ.
Bốn sợi dây xích đen ngòm vươn ra từ cây đại thụ trói chặt lấy người nọ, trên người hắn còn bị đâm sâu một cây trùy băng ba thước____Chính xác là bị ghim ở trên cây, trong nháy mắt đóLâm Tĩnh gần như ngừng thở vì tưởng rằng người kia đã chết.
Thế mà đúng lúc này, người bị ghim trên đó lại bỗng dưng mở mắt.
Từng hơi thở của hắn đều đang run rẩy nhưng trên mặt lại không để lộ mảy may biểu tình, chính lúc này Lâm Tĩnh kinh ngạc kêu lên thành tiếng: “Thầy Thẩm!”
Thẩm Nguy cúi đầu liếc Lâm Tĩnh một cái, không lên tiếng, Lâm Tĩnh lại thấy hắn đầy đầu mồ hôi lạnh, đôi môi tái nhợt như giấy, nhìn kĩ, thân thể hắn cơ hồ không ngừng phát run, vậy mà ngoại trừ những điều đó thì trên mặt lại không hiện một tia đau đớn.
Ngay sau đó Quỷ Diện hạ xuống đứng đối diện Thẩm Nguy, cười hì hì nhìn hắn, một lát sau, Quỷ Diện chậm rãi đưa tay, gỡ mặt nạ trên mặt xuống.
Lâm Tĩnh hít một ngụm khí lạnh: “Ngã Phật thì mà là từ bi, mau ban cho đệ tử một cặp kính với! Hai con mắt nhập nhèm này sao lại…sao lại thấy có hai thầy Thẩm chớ?”
Nhưng mà nhìn kỹ thì vị “thầy Thẩm” đeo mặt nạ có làn da còn trắng hơn một tí___không phải trắng bình thường, mà là trắng đến xanh xao cứ như là vừa mới bò từ bể Formalin ra ấy, bởi thế mà trên người mang theo khí chất không thể diễn tả được.
Dường như đó là oán khí và âm khí khó nói thành lời, làm cho ngũ quan tuấn tú như vẽ của Thẩm Nguy như một cái mặt nạ đeo lên đầu lâu, rõ ràng rất dễ nhìn, nhưng càng vô cùng đáng sợ.
Lâm Tĩnh trong lúc trừng muốn rớt con mắt khỏi tròng đã đưa ra một nhận định cấp tốc, cái tên đến sau này rất là không biết xấu hổ, dám phẫu thuật thẩm mỹ theo gương mặt của phu nhân lãnh đạo nhà bọn họ, chắc chắn là một kẻ nhà quê xấu xí ma chê quỷ hờn!
Chỉ nghe tên nhà quê kia chậm rãi mở miệng: “Ta là người rất niệm tình cũ, thế mà ngươi cứ từng bước dồn ép, ta thật sự không thể không giết chết ngươi rồi, huynh đệ của ta.”
Khi Quỷ Diện nói lời này thì trong mắt tỏa ánh sáng kì dị, nó giống như tiếc hận, lại giống như thèm thuồng___ Thẩm Nguy và gã đều là Quỷ Vương, lại càng đừng nói đến chuyện sau này hắn được Côn Luân Quân che chở, có được thần cách……
“Nếu ta cắn nuốt ngươi, ngươi nói xem ta có thể phá tan toàn bộ đại phong không đây?”
Thẩm Nguy bị gã ghim trên Công đức cổ mộc, đau đến toàn thân ướt đẫm mồ hôi, mở miệng câu đầu tiên lại mỉa mai nở nụ cười: “Sao? Con đường dựa vào tứ thánh thần khí đi không thông à? Luân Hồi Quỹ xảy ra chuyện gì rồi? Có phải biến thành một khối đá bình thường rồi không?”
“Là ngươi!”
Quỷ Diện kịch liệt run rẩy khóe mắt, sau đó nâng tay tát Thẩm Nguy, khuôn mặt của Thẩm Nguy bị gã đánh lệch sang một bên, hàm răng vừa rồi nghiến chặt cắn nát bờ môi ứa máu, hắn lại xem như chưa thấy, thuận miệng phun ra bọt máu, bật cười: “Luân Hồi Quỹ thoát thai từ Tam Sinh Thạch, mà Tam Sinh Thạch và Công Đức cổ mộc đều nắm giữ một phách trong ba hồn bảy phách, có quan hệ với hồn phách của vạn vật, chỉ có Sơn Hà Trùy do âm dương sinh thành là tự thành một thể, có thể vây khốn bất cứ thứ gì trên đời ____Không uổng công ta năm đó dùng Sơn Hà trùy dẫn ngươi tới, hạ Truy Hồn Dẫn lên người ngươi, sau đó quả nhiên ngươi không phụ sự mong đợi mà lấy cái đỉnh kia luyện Công Đức Bút ở trước mắt mọi người, ngươi cho rằng ta không biết khối đá kê đáy lò quan trọng nhất trong Luyện Hồn Đỉnh chính là Tam Sinh Thạch hay sao? Ngươi đi đâu mà tìm mảnh nhỏ của Tam Sinh Thạch …thật sự không cần nói cũng biết. Khi Công Đức Bút xuất thế chính là lúc ta tìm thấy Luân Hồi Quỹ rồi gắn nó vào Sơn Hà trùy___Không thì ngươi nghĩ coi vì sao đại đỉnh lại rơi vào tay ngươi dễ dàng như thế? Thật sự cho rằng vận khí của ngươi tốt đến vậy, vừa buồn ngủ đã có người đưa gối đầu chăng?”
“Sơn Hà trùy…Sơn Hà trùy ngay từ đầu đã ở trong tay ngươi?”
“Ngươi không biết chữ sao? Sơn hà sơn hà, Côn Luân là cội nguồn của ba mươi sáu vạn sơn xuyên, ta kế thừa sơn thánh, vốn đã tương liên cùng thập vạn đại sơn, sao còn phải ngàn dặm xa xôi tranh cướp với ngươi…thứ mà ta không coi vào đâu đó?” Mồ hôi lạnh chảy xuống khóe môi Thẩm Nguy, hắn vô tình dùng miệng liếm đi, “Hiện tại, ta thấy còn một chuyện mà ngươi cũng nên biết___ Cái thứ vừa rồi ngươi thả ra để dụ ta vào bẫy đặng kiềm chế ta….Cái mảnh hỗn độn tước từ chính người ngươi xuống đó…giờ đây bị ta quẳng ở nơi nào?”
Sắc mặt Quỷ Diện chợt đỏ chợt xanh luân phiên thay đổi, biểu cảm vặn vẹo gần như dữ tợn, đột nhiên, hắn giơ tay nắm lấy trùy băng trên ngực Thẩm Nguy, máu tươi đã thấm đẫm trường bào, dính chặt da thịt vào vạt áo, nam nhân thoạt nhìn chật vật vô cùng.
Quỷ Diện ra sức xoay tròn trùy băng, Thẩm Nguy không kêu gào thảm thiết như gã muốn, nhưng cũng không nói được một lời.
“Ta tuyệt đối không muốn biết,” Quỷ Diện hô hấp dồn dập, ghé sát vào mặt Thẩm Nguy, cúi đầu nói, “Ta có thể không biết bất cứ chuyện gì, ta có thể cứ như vậy mà để tâm huyết của ngươi chảy cạn, để ngươi không thể duy trì thân xác nữa, ta còn có thể rút bỏ Côn Luân thần cân trong nguyên thần của ngươi, sau đó từng ngụm từng ngụm ăn sống nuốt tươi ngươi, để từ nay về sau trên đời chỉ có một Quỷ Vương duy nhất, ta mới là thiên, hạ, vô, song chân chính’’
Thẩm Nguy đau đến không nói nên lời, nhưng khóe miệng vẫn mang theo nụ cười mai mỉa, như là đang nói với Quỷ Diện ____ ngươi cứ việc thử xem.
Quỷ Diện nâng tay rút trùy băng trên ngực hắn ra một nửa, rồi lại ngoan tuyệt đâm sâu vào, thân thể Thẩm Nguy thân thể kịch liệt co rút một hồi, cuối cùng hôn mê bất tỉnh, gục xuống bất động.
Quỷ Diện cũng không thèm nhìn tới Lâm Tĩnh đang kinh hoàng, gã bước đi, chớp mắt đã biến mất trong đêm sâu bát ngát.
Xem thêm...