• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Điện thoại của Quách Trường Thành vẫn luôn báo rung, trên màn hình hiển thị một dãy số xa lạ mà kì quái, nhìn qua không phải là số di động cũng chẳng phải số của tổ chức đứng đắn nào, phần đầu là cả dãy rất nhiều số 4. Quách Trường Thành nhìn lướt qua thấy giống điện thoại tiếp thị mua sắm trên TV, chắc là đang đẩy mạnh tiêu thụ mặt hàng nào đó. Mọi người đều đang nói chính sự, tuy rằng cậu không hiểu lắm nhưng cũng vô cùng hiểu chuyện mà giả bộ chăm chú nghe, mặc kệ di động rung không ngừng, không thèm để ý tới.

Thế nhưng mọi người thảo luận sôi nổi hồi lâu mà vẫn chẳng ra được nguyên cớ gì, ngược lại Xà tứ thúc dâng Thủy Long Châu làm cho Sở Thứ Chi so đo một phen, Sở Thứ Chi thường niên sinh sống trong mộ phần lại đi trên con đường thi tu, tâm tính thật sự là chẳng quang minh lỗi lạc được đến đâu, ngẫu nhiên sẽ có chút u ám nho nhỏ, là một nhà lý luận âm mưu chính tông.

“Tứ thúc nhà cô chắc chắn là đã biết cái gì đó.” Sở Thứ Chi khẳng định, “Không thì tại sao ông ta lại đột nhiên muốn đưa cô đi, lại trùng hợp bảo cô giao Thủy Long Châu cho sếp Triệu?”

Chúc Hồng khoanh tay trước ngực, cau mày hít sâu một hơi.

Người người quỷ quỷ trong văn phòng đều yên lặng, lúc này lão Lý thích đẽo xương trực ban phòng thường trực buổi sáng đột nhiên lên tiếng, ông nói: “Kỳ thật tôi…tôi có một chút tin tức ngoài luồng.”

Tức khắc tất cả mọi người đều nhìn về phía ông, lão Lý hơi cứng ngắc ngượng ngùng nở nụ cười: “Tôi đây một thân một mình, tan tầm cũng không có việc gì làm, bình thường hay đến phố đồ cổ tìm vài lão anh em uống trà chơi cờ. Hai ngày này tôi có nghe một ông anh cùng chơi cờ nói một việc thế này, ông ấy bảo trong nhà thờ mấy con rắn hộ gia trấn trạch, hai hôm nay đã đi mất, cả đồ cúng cũng không ăn. Nhà khác cũng như vậy, Xà tộc xem ra là muốn triệt để rút khỏi Long Thành.”

Chúc Hồng ngẩn người: “Cái này…tứ thúc không nói gì với tôi cả.”

“Không chỉ có Xà tộc đâu, mọi người xem, sắp tới là đầu xuân rồi, trong thành có nửa con quạ đen sao? Cái đám Nha tộc lóc chóc kia chỉ cần có tí gió thổi cỏ lay thì chạy trốn còn nhanh hơn cả chuột.” Khi Đại Khánh nhắc tới chữ “Chuột” thì cau cái mũi biểu thị vạn phần khinh bỉ___Đối với một con mèo mà nói, đại khái trên thế giới này có cái gì đáng khinh thì đều có thể dùng chuột để hình dung được hết.

“Tứ thúc của tôi, ông ấy……” Chúc Hồng dừng một chút, nếp nhăn nơi mi gian càng sâu, cô được tứ thúc nuôi dưỡng từ nhỏ đến lớn, trong lòng cô, Xà tứ thúc căn bản chính là một sự tồn tại không gì không làm được. Cô chưa từng thấy tứ thúc khó xử vì bất cứ việc gì, Xà tộc giống như chỉ cần có ông trấn ở đó thì ngay cả trời sập cũng không sợ.

Chúc Hồng biết ông không nói với mình nửa chữ có khả năng là do sợ mình có tình cảm quá sâu nặng với Triệu Vân Lan, thời điểm yên bình còn có thể biết bản thân không có hi vọng mà tự rời xa, chứ nếu đã biết y gặp nguy hiểm thì sao có thể bỏ y lại mà rời đi dễ dàng cho được?

Nhưng mà phải là đại sự cỡ nào, mới khiến cho tứ thúc không cần suy ngẫm biện pháp đã trực tiếp di dời cả Xà tộc đi?

Trong tất cả mọi người kỳ thật chỉ có Đại Khánh là biết phong thanh ___Bất luận là U Minh dị động hay là cuốn sách quỷ dị đến từ mười một năm về trước kia, tựa hồ đều loáng thoáng chỉ hướng đến chuyện xưa trăm ngàn năm trước, đó là niên đại mà trời sụp đất nứt, chư thần bỏ mình, tuyệt không phải là chuyện nhỏ.

Nhưng mà nó cũng thấy rõ ràng thái độ của Triệu Vân Lan.

Triệu Vân Lan từ nhỏ chính là đứa chọn nhẹ sợ nặng. Y rất có tài kéo bè kết cánh, nhưng chỉ cần vừa đề cập đến công tác nhiệm vụ cụ thể thì đã héo ngay được, lười từ việc to đến việc nhỏ, có thể sai khiến ai thì sai khiến nấy. Có khi người khác ra ngoài điều tra xong về viết báo cáo cho y xem y cũng lười luôn, như con sói đuôi xù ngồi trên ghế cao, ra vẻ bắt người ta làm thành Power Point tóm tắt trọng điểm nội dung cho nghe.

Nhưng chuyện mà y đối mặt lúc này, hoặc cũng có thể nói là…chuyện mà Trấn Hồn lệnh đối mặt lúc này, ngoại trừ việc thi thoảng để cho bọn họ hỗ trợ những việc nhỏ không đáng kể ra thì …… Triệu Vân Lan phong bế mọi thứ vô cùng nghiêm kín, không lộ ra nửa tia phong thanh, quá nửa là y biết rõ mấy người bọn họ cho dù có tham gia vào cũng chỉ là pháo hôi nên mới muốn một mình gánh lấy tất cả.

Mèo đen chuyển đường nhìn, ánh mắt dừng trên người Quách Trường Thành, tùy tiện cắt ngang không cho mọi người đoán mò không đầu mối nữa: “Tiểu Quách, điện thoại của ngươi rung bần bật từ nãy đến giờ, không tê tay à? Mau nghe điện đi____Ta thấy hay là thế này, chúng ta cứ thảo luận mãi cũng chẳng ra được cái gì đâu, ca sáng về nghỉ ngơi trước, ca đêm tí nữa Tang Tán với Uông Chủy cùng đến nhà y xem người đã về chưa. Nếu trước hừng đông ngày mai mà sếp Triệu không trở lại thì chúng ta xuống Hoàng Tuyền tìm y một chuyến, thực sự không được thì…… Ngẫu nhiên xin Địa Phủ giúp đỡ một lần cũng chẳng chết ai.”

Mèo đen nói xong, nhảy lên bàn, nghiễm nhiên sắm bộ dạng lãnh đạo không có nhà ta đây đảm nhận trách nhiệm, nghiêm trang chỉ tay năm ngón: “Đúng rồi, Chúc Hồng, chút nữa cô gọi cho Lâm Tĩnh hỏi xem tên đó đã lên xe chưa, bao giờ thì về đến nơi.”

Chúc Hồng “À” một tiếng, vuốt vuốt lông mèo, lại gãi gãi cằm nó.

Đại Khánh chỉ trong vòng một giây biến ngay từ một đại vương bá khí trắc lậu thành một con mèo hết ăn lại nằm đúng chuẩn, được cô gãi cho thư thái, chân trước chống lên bàn lười biếng duỗi eo, thoải mái ngân nga meo meo.

Trong văn phòng lập tức vang lên mấy tiếng cười đểu cố nén.

Đại Khánh quay ngoắt đầu, vội vàng huơ vuốt vẩy tay Chúc Hồng xuống, lời lẽ rõ là chính nghĩa: “Làm gì đây? Nam nữ thụ thụ bất thân, cô tôn trọng ta tí coi!”

Lão Lý ở bên cạnh vừa vô thức vuốt ve chiếc nhẫn xương trắng, vừa hơi lấy lòng ân cần hỏi: “Đại Khánh, bận cả ngày rồi đã ăn cá rán chưa? Hôm qua ở nhà tôi có rán một ít…..”

Mặc dù Đại Khánh cố ý thể hiện ra bộ dạng rất khiêm tốn, nhưng mà hai cái lỗ tai dựng thẳng lại bán đứng nó một cách triệt để, lúc lâu sau, Đại Khánh mới vươn móng vuốt, dùng một loại tư thế “Đỡ ai gia ~” cao quý lãnh diễm để lão Lý ôm đi.

Quách Trường Thành rốt cuộc nhận cuộc gọi đã quấy rối cậu cả nửa ngày nay, hàng cục gạch nội địa có âm lượng rất lớn, cách xa hai bước vẫn có thể nghe thấy tiếng người nói liến thoắng qua ống nghe truyền ra mang theo khẩu âm vùng khác đậm đặc, tốc độ nói quả thực nhanh đến mức có thể rời tầng khí quyển phóng lên mặt trăng luôn được. Sở Thứ Chi nghe Quách Trường Thành rất lễ phép nghe đối phương xổ một tràng dài, bấy giờ mới yếu ớt nói: “Ngại quá, tôi nghe không rõ…chị có thể lặp lại chậm rãi một lần được không?”

Trong ống nghe im lặng hai giây, bỗng nhiên truyền đến tiếng khóc nức nở trầm thấp.

Không biết là do điện thoại của Quách Trường Thành quá nát hay là còn lý do nào khác mà tiếng khóc kia nghe vô cùng đặc biệt, nó giống như sóng nước khuếch tán khắp phòng. Sở Thứ Chi vốn đang thu dọn đồ định đi thì bỗng nhiên dừng bước, xoay người, vươn tay lấy cái điện thoại qua, để loa ngoài rồi đặt lên bàn.

Quách Trường Thành sửng sốt, Sở Thứ Chi nâng ngón trỏ đặt lên đầu môi, cẩn thận nghe, sau đó rút một cây bút từ ống đựng trên bàn viết lên giấy nhớ: “Là quỷ khóc.”

Quách Trường Thành nổi hết cả da gà.

Sở Thứ Chi lại viết nhanh: “Bảo cô ta đừng khóc nữa, hỏi xem có chuyện gì.”

Quách Trường Thành là theo lời hắn nói, hồi lâu sau tiếng khóc kia mới hơi hoãn lại, thút tha thút thít cố gắng dùng tiếng phổ thông không quá tiêu chuẩn để trình bày: “Thầy Quách cậu có nhớ tôi không? Ba năm trước khi cậu đi dạy học từ thiện đã tới thăm nhà tôi, con gái tôi tên là Thôi Tú Vân, tôi còn làm cho cậu một bát đậu hũ đó.”

Quách Trường Thành ngẩn người: “A! Em nhớ rồi, nhớ ra chị rồi!”

Đầu dây bên kia lại nghẹn ngào: “Không thấy Tú Vân đâu cả.”

Cô bé quen biết ba năm về trước, bây giờ tính ra cũng đã mười lăm mười sáu tuổi rồi, Quách Trường Thành hỏi: “Cô gái lớn như vậy sao lại không tìm thấy? Không phải là lại lên núi chơi một mình đấy chứ? ”

Sở Thứ Chi rất hứng thú nhìn Quách Trường Thành, hắn phát hiện ra khi cậu nói chuyện giọng nói đã lớn hơn nhiều, cũng rất rõ ràng mạch lạc.

Đối phương sốt ruột lại khóc nức nở, vừa khóc thì lời nói lại thành tiếng địa phương, hai bên trao đổi vất vả vô cùng, mãi một lúc sau mới hiểu được. Cha của cô bé ra ngoài làm công, buôn bán được một món tiền, mua cho cô một cái điện thoại di động coi như là rất cao cấp ở vùng đó. Sau khi cô bé học xong thì hay lên mạng, rất nhanh đã quen được mấy người bạn net không biết đang làm gì, còn có bạn net không ngại xa xôi đến tận nơi tìm cô bé, nói là có thể mang cô tới Long Thành làm công, nói hai ba câu đã lừa được em gái ngốc đi rồi.

Khi người nhà phát hiện ra thì chỉ còn thấy có một tờ giấy nhỏ.

Quách Trường Thành đưa mắt thoáng nhìn, gặp Sở Thứ Chi viết: Hỏi một chút xem cô ta có thể rời khỏi nơi đó để đến Long Thành không.

Quách Trường Thành hỏi xong, bên kia đột nhiên úp úp mở mở: “Tôi…tôi không thể rời thôn được. Tôi…… có bệnh……”

Sở Thứ Chi gật gật đầu, linh hồn này bị trói buộc.

Quách Trường Thành lại hỏi: “Trong nhà còn có ai khác không?”

“Cũng chỉ còn có một bà già…Ở Long Thành tôi chỉ biết có một mình cậu, thầy Quách xin cậu thương xót, cậu giúp tôi đi, giúp tôi tìm con bé, con bé còn nhỏ như vậy, còn chưa biết gì mà………”

Long Thành rộng lớn bao la, ngựa xe như nước, tìm một người quả thực là mò kim đáy bể, đặc biệt là cho dù Quách Trường Thành có quen biết cô bé đi chăng nữa thì đã ba năm không gặp, ai biết được con bé đã lớn thành kiểu gì rồi___ Sở Thứ Chi nhún nhún vai viết lên giấy: Đừng tùy tiện đáp ứng lời quỷ nói, phiền lắm.

Ai ngờ hắn vừa viết được hai chữ “Tùy tiện” thì Quách Trường Thành đã đồng ý luôn rồi: “Được rồi, chị đừng vội quá, em cam đoan sẽ tìm con gái của chị về mà!”

Sở Thứ Chi trượt ngòi bút lưu lại một đường thật dài trên giấy, vừa định chỉ tiếc rèn sắt không thành thép ngẩng đầu răn dạy Quách Trường Thành một phen thì thấy bạch quang đại biểu cho công đức chợt lóe trên người cậu. Thế nhưng nó giống như đã biến sắc, trong nháy mắt đó ánh sáng lóe lên màu cam như ánh lửa.

Sở Thứ Chi lắp bắp kinh hãi vụt nắm bả vai Quách Trường Thành, Quách Trường Thành gác máy, mờ mịt nhìn lại hắn.

“Không…… Không có gì, có lẽ tôi nhìn nhầm thôi.” Sở Thứ Chi nói thầm một câu, nghĩ nghĩ, lại ném trả túi mình về chỗ cũ, “Cậu muốn tìm người thế nào? Tôi giúp cậu đi.”

Lúc này, hai mạng quỷ bị phái đến nhà Triệu Vân Lan là Uông Chủy và Tang Tán đã đến nơi, lễ phép gõ cửa, bên trong không một tiếng động. Uông Chủy đưa theo Tang Tán trực tiếp xuyên qua ván cửa mà vào, chỉ thấy bên trong không bật đèn nhưng bếp trà vẫn đang hoạt động, ghế dựa và trên giường đều từng có người ngồi, lửa đun nước vẫn đang cháy, nước sắp cạn đến nơi mà không thấy người đâu cả.

Tang Tán cúi người chọc khay trà, vô sự tự thông tắt lửa, phán đoán: “Vìa rồi, nại đi, hai người, đi trước khi tối.”

Pha trà là muốn nói chuyện rất lâu, bọn họ đã nói cái gì?

_

Hoàng hôn hôm nay, khi Triệu Vân Lan nói ra câu nói kia, Thẩm Nguy ngây ngốc nhìn y hồi lâu như thể muốn chìm sâu trong mắt y, lại qua một lúc, hắn mới cúi đầu lên tiếng: “Được.”

Sau đó thời gian hắn im lặng càng lâu, ánh mắt lướt qua siêu nước sương trắng lượn lờ, có vẻ đượm chút mê mang.

Khi bắt đầu ngược dòng tìm lại ngàn năm kí ức, hắn bỗng dưng giống như đã biến thành một người già.

Không biết bao nhiêu thời gian, hắn mới nhẹ nhàng thở dài mà cười khổ nhìn Triệu Vân Lan: “Ta…… Ta không biết nói từ đâu.”

Thẩm Nguy nói rồi buông chén trà, hắn ngồi ngay ngắn trên giường, vươn tay về phía Triệu Vân Lan: “Không bằng chính ngươi đến xem đi.”

Triệu Vân Lan cảm thấy bản thân hiển nhiên là phải có khúc mắc với Thẩm Nguy mới đúng, thế nhưng cánh tay y phản ứng trước cả suy nghĩ, đã đưa qua mất rồi.

Thẩm Nguy nắm lấy bàn tay ấy, bất ngờ dùng lực kéo Triệu Vân Lan vào lòng làm y cảm giác mình sắp chạm vào người hắn đến nơi, theo bản năng đưa tay chống trên mép giường, ngón tay lại giống như vừa xuyên qua một mảnh hư không. Sau đó y như ngã vào thứ gì, dưới chân lảo đảo, được một đôi tay dịu dàng đỡ lấy.

Triệu Vân Lan mở to hai mắt lại vẫn không nhìn thấy cái gì, đành phải gắt gao nắm lấy tay mình: “Thẩm Nguy?”

Thẩm Nguy khẽ đáp.

Trước mắt tuy rằng tối om nhưng bốn phía lại không hề yên tĩnh, tựa như có tiếng gió đang gào khóc, thế mà Triệu Vân Lan lại không cảm giác được không khí lưu động chút nào. Y an tĩnh lại, nghiêng tai lắng nghe, mới thấy thanh âm kia nghe qua như tiếng khóc nhưng lại có chút giống rít gào, phập phồng cao thấp, lúc gần lúc xa.

Triệu Vân Lan nhịn không được hỏi: “Đó là cái gì?”

Thẩm Nguy kìm lòng không đậu siết chặt tay y, một hồi lâu mới nói: “Chờ một chút.”

Lời hắn vừa dứt, đột nhiên thế giới xung quanh bỗng sáng bừng lên, xa xa truyền tới tiếng rồng ngâm u trầm như thể vô cùng thống khổ, một mảnh đại địa ầm ầm run rẩy, tiếp đó, một ngọn lửa từ không trung hạ xuống, tựa như thái dương rơi xuống từ trời cao, nóng bỏng đốt người.

Từ cực tối đến cực sáng, trong khoảnh khắc đã làm cho Triệu Vân Lan ứa nước mắt, y lại cố nhịn đau xót không chịu chớp mắt chút nào.

Y cảm thấy mình đang thấy lại quá trình sáng thế.

Chỉ thấy đại hỏa trên cao hạ xuống vỡ thành vô số mảnh nhỏ, những đốm sáng vàng lấp lánh cho người cảm giác như đang bước trong ngân hà, loại ánh sáng rực rỡ lung linh ấy có thể dễ dàng cướp lấy hô hấp của người ta. Triệu Vân Lan nhanh chóng lau đi nước mắt bị kích thích mà chảy dài, luyến tiếc dời ánh mắt.

Rồi sau đó phía dưới những đốm lửa vươn ra vô số cánh tay như là đang mọc lên từ bùn đất, từng cái từng cái điều chỉnh hình dạng của mình, cuối cùng lớn cao như người, từ dưới đất bò lên.

Không có ai “tạo ra” bọn họ, chính bọn họ có được sinh mệnh từ trong bùn đất.

Không có ai dạy bọn họ sinh tồn như thế nào, sinh sôi nảy nở như thế nào, chính bọn họ lớn lên từ mảnh đất trải đầy vụn sáng, nghiêng ngả lảo đảo đi đi chạy chạy, lại thuận tiện học xong bản năng chém giết và cắn nuốt lẫn nhau.

Quỷ tộc, sinh ra từ kẽ hở giữa ánh sáng và bóng tối.

Nơi hỏa cầu rơi xuống có một đám lửa lớn, nó cứ càng thiêu đốt, bùn đất bên dưới lại càng lớn dần lên, dần dần lớn thành một nụ hoa không lồ.

Nụ hoa ấy càng ngày càng lớn, ngọn lửa phía trên càng ngày càng nhỏ đi, cuối cùng hoàn toàn bị “Nụ hoa” tạo thành từ bùn đất kia hấp thụ. Tất cả Quỷ tộc đang chạy, đang ăn, đang chém giết đều kìm lòng không đậu dừng động tác, cùng xoay người về hướng đó. Bùn đất trên nụ hoa đột nhiên nứt ra một kẽ, kẽ hở mỗi lúc một rộng dần, cuối cùng răng rắc một tiếng, những cánh hoa vỡ nát như chiếc bình gốm hỏng.

Bên trong phôi thai tạo nên hai bóng người tối đen, những Quỷ tộc cách quá gần không tự chủ được bị hút về, chưa kịp giãy dụa đã nhanh chóng bị nuốt sống. Quỷ tộc bị cắn nuốt càng tăng lên thì hai bóng dáng tối đen kia lại càng rõ ràng, bọn họ dần dần huyễn hóa ra đầu, cổ, thân thể, tứ chi, ngũ quan, thậm chí cả mái tóc.

Tựa như đất bùn mà Nữ Oa tùy tay nặn nên, phảng phất tất cả những gì sinh ra từ cái gốc là bùn đất đều bị một cỗ lực lượng từ sâu thẳm u minh thúc giục, lớn lên theo cùng một cách____không khác nhiều so với thần minh và thánh nhân.

Có lẽ…… Thần minh và tiền thánh cũng được sinh ra như thế.

“Thứ vừa rơi xuống là hồn hỏa của ta phải không? Đó là…… Ngươi và Quỷ Diện?” Thật lâu sau, Triệu Vân Lan mới hỏi.

“Đúng là chúng ta…Lúc đó ngươi nhận lời phó thác của Xi Vưu, phù hộ Vu Yêu hai tộc,” Giọng nói của Thẩm Nguy bình tĩnh, hắn cúi đầu giải thích bên tai y, “Không nghĩ tới chỉ vài thập niên sau Thần Ma đại chiến, Thuỷ Thần Cộng Công và Chuyên Húc đế đã phát động Thần Ma chi chiến lần hai, Thuỷ Thần thân cận Long tộc, kết minh với Yêu tộc, sau đó Hậu Nghệ ở biên giới phía Đông nhặt được Phục Hy cung, tập hợp lại bộ hạ cũ của Xi Vưu, lại cấu kết với Vu tộc. Vu, Yêu, Nhân ba tộc đánh nhau rối tinh rối mù.”

“Khi đó trật tự hồng hoang chưa định, Nữ Oa tạo người không lâu, chỉ có thể nhìn bọn họ từng đám sinh ra lại từng đám chết đi. Nàng chưa kịp hóa thành Hậu Thổ, cho nên lúc ấy U Minh cũng không tồn tại, đương nhiên chưa có cái gọi là ‘Sinh tử luân hồi’, đối với người tử trận của các tộc khi đó mà nói thì chết chính là chết, giống như Thần Nông nói, ‘Tử vong’, chính là biến thành hỗn độn, trở lại Đại Bất Kính Chi Địa trống rỗng, đoạn tuyệt hy vọng, đoạn tuyệt cảm quan, đoạn tuyệt hết thảy, không còn lại gì. Không ai không sợ hãi ‘Tử vong’, đặc biệt là những kẻ ôm hận chết. Bọn họ không chịu nhắm mắt, vì thế kẹt lại giữa hai bờ sinh tử, hồn phách lưu lại nhân gian.”

“Hai lần thần ma đại chiến máu chảy trôi chày, hồn phách băn khoăn không đi phiêu lãng khắp không gian, thê lương kêu gào không dứt, không tiêu không tán. Ban ngày bị thiêu đốt dưới mặt trời cháy bỏng, có một số bị đốt trụi, quy về hỗn độn, một số khác vẫn ở đó, ban đêm thư hoãn một chút, ngày tiếp theo vẫn là khổ hình như trước.”

Thẩm Nguy dừng một chút, nhìn về hướng chính mình sinh ra, hồi lâu mới nói tiếp: “Nữ Oa bấy giờ mới biết mình tạo ra không phải công đức mà là nghiệp chướng, nàng cho Nhân tộc cuộc sống sáng lạn mà ngắn ngủi, sinh mệnh yếu ớt như hoa xuân, sau sự sống ít ỏi lại để họ chịu đựng hết thảy thống khổ trên đời, bị liệt nhật thiêu đốt thống khổ, hồn phách không nơi về không rời bỏ được thống khổ, lại thêm cả đời bị tử vong truy đuổi thống khổ.”

Thẩm Nguy quay đầu nhìn Triệu Vân Lan: “Có người nói trẻ mới sinh khóc lớn sở dĩ là do nó đã cách cái chết không thể tránh khỏi của mình gần hơn một bước____Cho nên Thần Nông khi đó đã buông bỏ thần cách liền rơi vào đường cùng, mới mượn hồn hỏa của ngươi, để dùng hồn phách sơn thánh trấn trụ những oán linh chết vì chiến tranh trong toàn thiên hạ, giúp bọn họ vơi bớt khổ sở, sớm được an giấc, đây cũng là lý do vì sao sau này đại thần mộc bài ngươi để lại có tên là ‘Trấn Hồn lệnh’.”

Lúc này, cái khe trên đầu bọn họ càng lúc càng lớn, cuối cùng không ngờ lại lộ ra một dải mây trời. Ánh trăng mỏng manh vụn vỡ chiếu vào, chính là lúc Bất Chu sắp sụp đổ hẳn.

Thẩm Nguy tiếp tục nói: “Khi Thần Nông cầm một ngọn hồn hỏa của ngươi đi qua núi Bất Chu lại cố tình vượt qua nơi Cộng Công đang cưỡi Thần Long lấy tư thái nghĩa vô phản cố mà đâm đầu vào núi, đuôi của cự long vừa lúc quất vào đầu vai Thần Nông, hồn hỏa cũng từ tay lão rơi xuống, cơ duyên xảo hợp rơi vào Đại Bất Kính Chi Địa dưới chân Bất Chu.”

Thẩm Nguy ngừng lời, cười lạnh một tiếng: “Việc này là ngươi nói với ta, ta không biết thật giả thế nào, có lẽ thật sự là trùng hợp rơi xuống, cũng có lẽ là do Thần Nông cố ý làm, ai biết được đây?”

Đúng lúc này, Triệu Vân Lan thấy có hai người đáp xuống Đại Bất Kính Chi Địa bại lộ giữa nhân gian, chính là Côn Luân Quân và Thần Nông.

Côn Luân Quân tựa hồ có chút mờ mịt nhìn đám yêu ma quỷ quái kia, hỏi: “Chúng nó là cái gì?”

Thần Nông đáp: “Là trời sinh.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK