“Ta đi trước, Tiểu Quách theo luôn, lão Sở chặn hậu.” Triệu Vân Lan đi hai bước, lại nghĩ tới cái gì đó, rút trong ống quần ra một khẩu súng dự bị, hỏi Quách Trường Thành, “Có qua thi bắn không đấy?”
Quách Trường Thành xấu hổ cúi đầu: “Giám khảo nói trừ phi ông ấy chết đi rồi sống dậy, nếu không thì sẽ không cho em qua.”
Triệu Vân Lan đành phải thở dài: “Dao thì sao? Có dùng được không?”
Quách Trường Thành cúi đầu càng thấp hơn.
Sở Thứ Chi mỉa mai cười lạnh một tiếng, thái độ này hiển nhiên lại làm tăng sự sợ hãi của Quách Trường Thành.
“Ta tuyển được một đại sứ hòa bình thế giới rồi.” Triệu Vân Lan ưu thương nhìn thoáng qua huyệt động sâu không thấy đáy, cuối cùng không còn cách nào khác sờ sờ túi quần, đụng đến một cái dùi cui điện bỏ túi, ném cho Quách Trường Thành, giống như đang dạy đứa trẻ vừa biết đi phải chùi mông như thế nào, kéo dài giọng, không kiên nhẫn nói, “Cầm cái này, ừm, rất đơn giản, tay nắm như vậy, không cần làm gì khác, khi gặp phải nguy hiểm thì che trước mặt là được, đừng có bị dọa sợ cứng đơ luôn là ổn rồi, có làm được không?”
Quách Trường Thành ve vẩy cái dùi cui điện nho nhỏ lại không biết để làm gì kia trong tay, chẳng có gì xảy ra cả, thứ kia y như một cái đèn pin cỡ nhỏ vậy, Quách Trường Thành đương nhiên sẽ không cho rằng lãnh đạo đang đùa cậu, cậu chỉ nghi ngờ là khi y dạy mình dùng, mình ngốc quá nên mới không lĩnh hội được ý của y mà thôi — Quách Trường Thành luôn luôn không ngại lấy ác ý lớn nhất để đo lường trí thông minh của mình mà.
Nhưng Triệu Vân Lan không có ý định cho thằng bé cơ hội ôn tập, đi trước làm gương mang theo đèn pin vào trong sơn động, Quách Trường Thành đành phải một đường chạy chậm đuổi theo, cũng không biết chính mình nên hỏi hay là nên chịu đựng nữa, lý trí của một người bình thường nói cho cậu biết, tại thời điểm nguy hiểm này, cậu không nên ôm kiến thức nửa vời, thế nhưng…
Quách Trường Thành ngẩng đầu nhìn thoáng qua bóng dáng cao gầy của Triệu Vân Lan, trong lòng sợ hãi nghĩ, nếu mở miệng ra hỏi chắc chắn sẽ bị lãnh đạo mắng cho một trận tối tăm mặt mũi.
Sau khi Quách Trường Thành nghĩ tới việc Triệu Vân Lan nổi trận lôi đình mà run rẩy, cái “đèn pin” kia đột nhiên không hề báo trước phóng ra một chuỗi hoa lửa có thể chiếu mù mắt chó, vọt về phía sau lưng y.
May mắn Triệu Vân Lan phản xạ cực nhanh, nghe thấy không đúng, lập tức nhào sang bên cạnh, chuỗi hoa lửa nóng rực lao vào trong động sâu.
Sở Thứ Chi: “Chết tiệt!”
Triệu Vân Lan: “Tiên sư!”
Sở Thứ Chi ngạc nhiên nhìn Quách Trường Thành, không nghĩ tới đồ bỏ này thế mà lại dám thực hiện cái việc mà phần đông đặc biệt điều tra viên đều dám nghĩ mà không dám làm ____ đánh ngã vị lãnh đạo vô liêm sỉ này của bọn họ.
Triệu Vân Lan chật vật vỗ vỗ nước và bùn dính tới từ vách động: “Cậu con mẹ nó vừa làm cái gì thế hả?!”
Quách Trường Thành rất là vô tội: “Em, em không biết…… Nó nó nó nó tự nhiên động ……”
“Vô nghĩa, thứ kia sẽ tự động công kích theo nỗi sợ hãi của cậu, cậu càng sợ, năng lượng của nó lại càng lớn, hoàn toàn là lượng thân cậu mà làm đó biết không?” Triệu Vân Lan quả thực phát điên, “Cậu đi đường hết việc làm, nhìn chằm chằm bóng lưng ông đây não bổ cái gì mà dọa chính mình thành như vậy chứ?!”
Sau một trận im lặng chết chóc, Quách Trường Thành rốt cục nơm nớp lo sợ đưa tay, chỉ vào Vân Lan đang nổi cơn tam bành mà nói: “Chính…… Chính là bộ dạng lúc này của ngài đó.”
Triệu Vân Lan: “……”
Sở Thứ Chi thật sự nhịn không được, sung sướng bật cười.
Cười xong, Sở Thứ Chi giơ tay bảo Quách Trường Thành: “Đưa ta xem.”
Đây là một lần hiếm hoi Sở Thứ Chi chủ động nói chuyện với cậu nha, Quách Trường Thành lập tức được yêu mà sợ, sung sung sướng sướng giao đồ ra.
Sở Thứ Chi đưa cái “đèn pin nhỏ” lắc lắc bên tai, lại dùng ngón tay gõ mấy cái trên bề mặt nó, tròng mắt chuyển động, ném trả Quách Trường Thành, sau đó thâm ý sâu xa nhìn thoáng qua Triệu Vân Lan: “Sếp Triệu, cái này cũng chẳng phải là cái gì đứng đắn đúng không?”
Triệu Vân Lan cười nhạo một tiếng: “Đừng có nói giống như ngươi là người đứng đắn lắm…… Cẩn thận!”
Một câu đó y chưa nói xong, sắc mặt phút chốc biến đổi, thuận tay đẩy Quách Trường Thành sang bên cạnh, bản thân chuyển tư thế thành quỳ một gối, chỉ nghe thấy một tiếng nổ vang lên, lệ phong sượt da đầu y mà qua, truyền đến một mùi tanh hôi khó tả, từ hư không phóng đến một vật hình chiếc lược cực lớn, dài gần một trượng, mặt trên khảm đầy dao sắc, người chạm phải thứ này tuyệt đối sẽ bị băm thành thịt vụn chỉ trong khoảnh khắc.
Sở Thứ Chi ép mình vào sát tường, ngón tay kẹp một tá phù chú.
“Cái lược lớn” kia bay vòng trên không trung, lại từ chỗ cao văng về phía họ, bùa chú trong tay Sở Thứ Chi như phi tiêu bay ra hoàn hảo dính vào những lưỡi dao sắc bén, nhưng không biết có phải do hắn chọn nhầm bừa hay không, thứ chết tiệt kia không suy suyển chút nào, vẫn như cũ thẳng hướng mà tiến, mang theo kình phong khiến người can đảm đến đâu cũng thấy lạnh thấu.
Súng của Triệu Vân Lan đã cầm trong tay.
Ai ngờ đúng lúc này, Quách Trường Thành phản ứng chậm nửa nhịp so với người bình thường mới phục hồi tinh thần, bộc phát ra một tiếng kêu thảm thiết không phải của người: “Má ơi!”
Sau đó, một ngọn lửa chói lóa cao đến hai ba mét từ cái “đèn pin nhỏ” trong tay cậu phun tới, uy lực quả thực có thể so sánh với một trận nổ gas, Triệu Vân Lan và Sở Thứ Chi không thể không đồng loạt né tránh, chỉ thấy lửa nóng hừng hực một loạt bao phủ mấy chục lưỡi dao nhọn, mặt trên của “cái lược” toàn bộ bị kiềm hãm, kịch liệt giật giật vài cái, cuối cùng bị lửa nung chảy ra, vung vãi rơi trên đất phát ra tiếng xèo xèo.
Trong một phút đồng hồ sau, không có người nói chuyện.
Không biết qua bao lâu Sở Thứ Chi mới cứng ngắc chuyển động cổ, chân tâm thành ý nhìn Quách Trường Thành đang ngồi dưới đất, thốt lên một câu từ phế phủ: “Cậu thật là trâu bò.”
Quách Trường Thành mới vừa rồi còn sợ tới mức đầu óc trống rỗng, lúc này tim còn đang đập như sấm, hận không thể nhanh chóng đem nó bỏ lại vào ngực, nghe thấy một câu đó, nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
“Ta còn nghĩ ngươi chỉ là phong ấn một phược linh trong cái đèn pin bình thường, oán linh tiểu quỷ có thể lấy sợ hãi làm thức ăn, biến thành lực lượng của chính mình,” Sở Thứ Chi run run rẩy rẩy quay sang nhìn lão đại nhà mình, “Ngươi…… Ngươi rốt cuộc đã làm cái gì thế?”
Triệu Vân Lan đã lấy vận tốc ánh sáng từ trạng thái ngu người hồi phục thành hình tượng đàng hoàng của mình, sửa sang lại vạt áo, y dùng một giọng điệu cực đứng đắn trả lời: “Tự ý phong hồn là trái pháp luật, ta là một đầy tớ đủ tư cách của nhân dân, sao có thể biết pháp mà phạm pháp được?”
Sở Thứ Chi: “……”
“…… Bên trong là mảnh vụn linh hồn của một trăm ác linh bị xử trảm, phần lớn là lấy từ chỗ Trảm Hồn Sứ, còn một ít dùng tiền âm phủ đổi cho âm sai, dùng Tam Muội Chân Hỏa luyện vào một chỗ……”
Sở Thứ Chi sụp đổ: “Lửa lại là lấy ở chỗ nào?”
“Năm ngoái đi bắt Tất Phương bỏ trốn, ta mượn nó tí lửa châm điếu thuốc, sau này để lại một mồi lửa.”
Sở Thứ Chi im rồi lại im, cảm thấy hết bình luận nổi rồi, vì thế thò tay kéo bạn nhỏ Quách Trường Thành vẫn ngồi trên đất lên, vô lực nói: “Quên đi, vẫn là đi tiếp thôi.”
Hắn có một tên lãnh đạo thường xuyên chạy qua chạy lại hai phương hắc bạch, loạn nháo xưng huynh gọi đệ với cả ba giới âm dương, sinh thời, dùng phương pháp bình thường, Sở Thứ Chi cho rằng bản thân mình chỉ sợ không thể đạt thành tâm nguyện nho nhỏ là cho người này ăn đập…… Nói không chừng nhiệm vụ quang vinh mà gian khổ này trước sau vẫn rơi xuống vật biểu tượng của cục là đồng chí Quách Trường Thành thôi.
Triệu Vân Lan cười cười, vừa định dặn dò bọn họ cẩn thận thì xa xa truyền đến một tiếng ngân trong trẻo, một cụm khói xám lóe ánh huỳnh quang nhẹ nhàng bay lại, một đường lăn đến trong lòng Triệu Vân Lan, ánh sáng mờ ảo và sương mù trong chớp mắt chạm tới tay y thì biến mất, một phong thư xuất hiện trong tay y.
Khí tức quen thuộc, phong thư tối đen, chữ viết đỏ rực.
Sở Thứ Chi rùng mình, bước được nửa bước lại lùi trở về, mà Triệu Vân Lan sợ Quách Trường Thành lại làm ra chuyện ngộ thương đồng đội, vì thế chủ động đi một đoạn lên đằng trước, tận lực trốn nhóc kia xa một chút.
Sở Thứ Chi ở phía sau hỏi: “Là Trảm Hồn Sứ?”
“Ừ.” Triệu Vân Lan xé mở phong thư, nội dung bên trong lại khiến y nhíu mày.
Trảm Hồn Sứ người này luôn luôn dong dài, mỗi lần trước khi nói chính sự tốt xấu gì cũng phải khách khí mấy lần, hận không thể mang bảy cô tám dì họ hàng chú bác của đối phương ra hỏi han một lượt, sau đó mới viết mấy chữ ít ỏi về việc chính, tất cả đều thể hiện sự hàm súc rất văn nhân của kẻ cử trọng nhược khinh(*) như hắn, thư này lại vô cùng qua loa, không đầu không đuôi, quả thực giống như một mảnh giấy tốc kí, nội dung chỉ có một câu: “Nguy hiểm, không đuổi, mau về.”
Sở Thứ Chi: “Trảm Hồn Sứ sao lại gửi tin đến đây, xảy ra chuyện gì?”
Triệu Vân Lan gấp gọn thư nhét vào trong túi, không nói chuyện.
Trảm Hồn Sứ bình thường sẽ trực tiếp mang cô hồn thiếp để ở văn phòng của Cục Điều Tra Đặc Biệt, nếu không cấp tốc, sẽ không đưa tới bên ngoài, dù sao, hắn cũng không muốn để cho người không liên quan nhìn thấy.
Hiện tại là có chuyện gì đây?
Trảm Hồn Sứ lại vì sao mà biết mình đang ở trong này?
Triệu Vân Lan trên mặt bất động thanh sắc, trong lòng thì đã chuyển mấy vòng rồi, y do dự một chút, nhìn nhìn hai cấp dưới còn đang khó hiểu đằng sau rồi nói với Sở Thứ Chi: “Như vậy đi, lão Sở, ngươi dẫn cậu ta đi về trước, hội hợp với nhóm Lâm Tĩnh.”
Sở Thứ Chi: “Cái gì?”
Quách Trường Thành: “Chúng ta không đi tìm chị Uông Chủy sao?”
“Tự tôi sẽ đi một chuyến, hai người đi về trước đi.” Triệu Vân Lan vỗ vỗ vai Quách Trường Thành, “Giữ thứ tôi đưa cho cậu cho chặt, trên đường cẩn thận một chút, trở về giúp Lâm Tĩnh hủy cái tế đài trên đỉnh núi kia đi, đừng để cho Thẩm Nguy và nhóm học sinh của anh ta chạy loạn, đợi đội cứu hộ mở thông đường rồi nói.”
Tuy rằng Triệu Vân Lan không để lộ ra một chút nội tình, nhưng Sở Thứ Chi vẫn cảm giác được một chút bất an từ đôi câu vài lời của y: “Một mình ngươi?”
Triệu Vân Lan gật gật đầu, không nhiều lời.
Sở Thứ Chi nhíu mi, sau đó quyết đoán giữ chặt Quách Trường Thành còn đang muốn nói thêm: “Đi.”
Quách Trường Thành: “Nhưng là……”
Sở Thứ Chi: “Mặc kệ nhưng cái gì, đừng lãng phí thời gian, lão đại còn đang muốn nhanh chóng xong chuyện để về nói chuyện yêu đương chứ sao, nhanh lên.”
Quách Trường Thành: “……”
Quách Trường Thành một bên không tự chủ được bị Sở Thứ Chi lôi ra ngoài cửa động, một bên lo lắng quay đầu nhìn xung quanh Triệu Vân Lan.
Trên tay Triệu Vân Lan cầm theo đèn pin, tay kia mang bao tay da đút trong túi áo khoác, vẫn đứng ở đó nhìn theo bọn họ rời đi, đến khi không thấy hai người nữa, sau khi cánh cửa đằng sau vang lên một tiếng, y mới xoay người tiếp tục đi phía trước.
Lúc này, cái bóng xám nho nhỏ vừa rồi tản ra không biết đã xuất hiện trở lại từ chỗ nào, ngưng tụ thành một đứa nhỏ tầm bốn năm tuổi, dang đôi tay trắng ởn ra đứng thành một chữ “Đại”, ngửa đầu chắn trước mặt y.
“Ui, còn có con rối nhỏ như vậy sao, là Trảm Hồn Sứ bảo ngươi theo ta hả?” Triệu Vân Lan nhướn mày.
Không biết có phải là vì còn quá nhỏ hay không mà hai hốc mắt tối om của con rối nhỏ lại cho người ta cảm giác ngây thơ trong sáng, nó giống như không thể nghe hiểu tiếng người, không gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ là thẳng tắp đứng đó, không cho qua.
Triệu Vân Lan nâng tay xoa xoa cái cằm — không nghĩ tới vị Trảm Hồn Sứ kiệm lời này thế mà lại có chút hiểu biết về mình, nếu một con rối lớn cũng dám bướng bỉnh chặn đường y như thế này thì nói không chừng sớm bị một cước đạp tan rồi, một vật nhỏ không thể thương lượng, xương cốt lại mềm yếu bé nhỏ như thế kia, y thật là ngại không dám khó xử nó mà.
Triệu Vân Lan quan sát con rối nhỏ kiên trì kia: “Ngươi có tránh hay không?”
Con rối nhỏ động động cằm, phát ra âm thanh “Cáp cáp”.
Triệu Vân Lan lắc đầu, sải bước chân dài, không tốn sức lực bước qua đầu con rối.
Vật nhỏ hiển nhiên không biết sao lại thế này, cái đầu ngửa ra theo động tác của y, suýt nữa rớt xuống khỏi cổ, bấy giờ mới dùng sức bổ nhào về — nó phát hiện Triệu Vân Lan đã không biết dùng cách nào vượt qua phòng tuyến của nó mất rồi, đang dương dương đắc ý đi về phía trước kia kìa.
Bé rối nhanh chóng ù té đuổi theo, một bàn tay kéo lấy góc áo Triệu Vân Lan, không để y đi.
Triệu Vân Lan cũng lười vô nghĩa dây dưa với nó, không quay đầu lại mà kéo luôn bé rối đi theo — dù sao nhóc kia cũng không nặng.
Nếu nó có mắt, phỏng chừng là sắp khóc đến nơi rồi.
Càng đi về phía trước, mùi hư thối lại càng nồng nặc mà không khí cũng ngày càng ẩm ướt. Một tầng một tầng bậc thang cũ nát sâu hút, càng đi càng hẹp, đến cuối cùng, Triệu Vân Lan ngại bé rối bị vướng xoay người ôm nó như ôm một đứa trẻ khiêng luôn lên vai, cúi đầu nhìn đồng hồ.
Chợt thấy, mặt đồng hồ Minh Giám bình thường đến kì lạ.
Triệu Vân Lan nhìn chằm chằm nó hai giây, đột nhiên dừng bước — y phát hiện, kim đồng hồ của mình đang chạy ngược!
Không…… Cũng không hoàn toàn là ngược, kim giây chạy ngược trở lại, nhưng kim phút lại tiếp tục đi về phía trước, mà kim giờ dừng trên vị trí mười hai giờ thì không hề nhúc nhích, có một loại lực hấp dẫn kì dị đang hút ba cây kim đồng hồ đến cùng nhau.
Cuối cùng, chúng nó cùng đứng lại vị trí mười hai giờ, giống như đồng hồ chết, không hề chuyển động nữa.
Triệu Vân Lan đưa tay gẩy gẩy một chút bùn đất trên vách tường xuống, đưa lên mũi ngửi ngửi.
“Có thể chỉ là ảo giác của ta.” Triệu Vân Lan không biết là đang tự nói hay là nói với bé rối trên vai, “Ta cảm giác cứ như là mình đã xuống mồ vậy.”
————————————————————-
(*)Giải thích về cử trọng nhược khinh (từ nhà Định Tình Cung, lấy chưa xin phép, thỉnh thứ lỗi)
Giải thích: “Cử trọng nhược khinh” Là hình dung mưu tính sâu sắc, đảm phách hơn người, đối mặt với khó khăn, hiểm cảnh vẫn bình tĩnh, ứng đối tự nhiên, cho dù có núi băng đổ ụp xuống trước mặt cũng không thay đổi khí phái.
Xem thêm...