• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẩm Nguy chìa ra một bàn tay áp lên trán Triệu Vân Lan: “Hơi sốt rồi, cậu còn đứng mãi ở đây làm gì? Mau vào đắp chăn lại.”

Triệu Vân Lan nghe hắn nói mới phát hiện bản thân đúng là có chút nặng đầu, choáng váng mơ hồ bị hắn đẩy vào phòng ngủ.

Thẩm Nguy đem nước ấm, thuốc hạ sốt và thuốc dạ dày đặt ở đầu giường y, nhẹ giọng nói: “Uống thuốc xong ngủ tiếp một lát đi, không cần phải để ý tôi, tôi làm cho cậu chút đồ ăn.”

Triệu Vân Lan suy nghĩ lộn xộn: Nếu Cừu Vui Vẻ tự tắm rửa sạch sẽ chui vào ổ của Sói Xám, Sói Xám còn có thể ngửa đầu mà ngủ ngon hay sao?

Con sói kia lại không ấm ách đến sưng mặt lên ấy chứ.

Nhưng không rõ là y sốt đến mơ hồ hay là thuốc hạ sốt có thành phần an thần, không đến một phút sau, Triệu Vân Lan thực sự ngủ mất.

Thẩm Nguy mất hơn nửa ngày mới đem cất được hết mấy thứ hắn mang đến, ước chừng nhồi đầy hơn nửa cái tủ lạnh trống huơ trống hoác của Triệu Vân Lan, lại đảo qua đảo lại trong cái bếp nho nhỏ, phát hiện nơi này của y từ nồi hầm nhỏ trong nước đến lò nướng to nhập khẩu cái gì cần có đều có cả, chỉ là cái gì cũng mới tinh, ngay cả nhãn cũng chưa bóc.

Thẩm Nguy nghĩ nghĩ, lấy nồi hầm ra, rửa xong đặt sang một bên, sau đó không chút ngượng tay xử lý tốt nguyên liệu nấu ăn, đun sôi một lúc, giảm nhỏ lửa, thêm gia vị vào từ từ ninh.

Làm xong việc này, Thẩm Nguy rửa tay, đưa tới gần lò sưởi sấy ấm lên rồi, mới nhẹ chân nhẹ tay vào trong phòng, Triệu Vân Lan đã ngủ, Thẩm Nguy nhẹ nhàng mang cánh tay lộ ra ngoài của y cho vào trong chăn.

Hắn đứng bên giường, cúi đầu, im lặng nhìn Triệu Vân Lan một hồi, thật lâu thật lâu sau mới thật cẩn thận vươn tay xoa xoa lên tóc y, tóc của Triệu Vân Lan rất mềm, thuận theo quấn quýt trên ngón tay hắn, Thẩm Nguy lại chạm lên mặt y rất nhẹ sau đó nhanh chóng rụt về, hắn thở ra một hơi thật dài, nhắm mắt lại, yên lặng hôn ngón tay mình, biểu cảm trong khoảnh khắc ấy gần như thành kính.

Thẩm Nguy không biết bản thân ngày hôm qua làm thế nào mà rời khỏi nhà Triệu Vân Lan, hắn một đường vô tri vô giác cũng không biết đi ra ngoài bao xa mới giật mình thấy tay chân đều chết lặng, cái loại cảm giác này tựa như một con thiêu thân bỗng nhiên hiểu được vận mệnh của mình, liều mạng khắc chế chính mình không lao đầu vào lửa, nhưng lý trí và bản năng dây dưa giãy dụa khiến hắn thống khổ muốn chết đi.

Mà thống khổ ấy, hắn chỉ có thể nhẫn một buổi tối mà thôi.

Y bị bệnh, không có người chăm sóc, mình chỉ là không yên lòng nên mới trở lại trông coi…… Coi như là làm hết đạo nghĩa bạn bè, Thẩm Nguy thuyết phục chính mình như thế, nhưng rốt cuộc là tại sao như vậy, không một ai có thể rõ ràng hơn hắn.

Thẩm Nguy tự giễu nở nụ cười, cúi người nhặt lên chiếc áo khoác Triệu Vân Lan lại ném loạn trên mặt đất, gấp hẳn hoi vắt lên thành ghế, bấy giờ mới chú ý tới trên đất đặt một cái chậu gốm nhỏ, bên trong là tro giấy và tàn hương đã nguội.

Thẩm Nguy đưa tàn hương lên tay chà xát, đợi khi lại rơi xuống lần nữa, tàn tro màu nâu bỗng biến trắng, tựa như có người vừa hút hết linh khí trên vụn gỗ.

“Âm sai?” Hắn đẩy kính mắt, ngẩng đầu nhìn tấm rèm cửa kéo kín, lại nhíu nhíu mày, cúi đầu, không biết nghĩ tới cái gì.

Triệu Vân Lan thấy mình hình như ngủ đến không biết trời trăng gì cả, mở mắt ra thì mặt trời đã chiếu đến rèm cửa từ bao giờ, trên người y ra một tầng mồ hôi, chăn lại quấn chặt vào người, vô cùng không thoải mái, đầu có chút choáng váng, Triệu Vân Lan nằm thêm một lát, khứu giác lúc này mới tỉnh táo nhận ra mùi thơm xa lạ của đồ ăn, y giật mình, ngồi vụt dậy.

Triệu Vân Lan thấy Thẩm Nguy ngồi trên một cái sô pha nhỏ cách đó không xa, im lặng lật giở một cuốn sách dân gian chí quái đã cũ, hắn chăm chú đọc sách, mi mục như vẽ đẹp mắt không nói lên lời, y nhìn hắn ngơ ngác một hồi lâu.

Nghe tiếng động, Thẩm Nguy ngẩng đầu cười với y: “Tỉnh rồi, tốt hơn chút nào chưa?”

Triệu Vân Lan tựa hồ vẫn còn một chút không tỉnh táo, gật gật đầu. Thẩm Nguy đưa tay kiểm tra trán y, vẫn là tuổi trẻ căn cơ tốt, ngủ một giấc đổ mồ hôi thì đã hạ sốt rồi, lại hỏi: “Dạ dày thế nào, còn đau không?”

Triệu Vân Lan lắc đầu, y bấy giờ mới phát hiện quần áo mình tùy tay vứt lung tung đều được Thẩm Nguy gấp gọn đặt lên đầu giường, đưa tay chạm đến, tựa như vừa mới được sấy qua, vẫn rất ấm áp.

“Tôi bật máy sưởi trong phòng tắm rồi, cậu cả người toàn mồ hôi khó chịu, đi tắm một cái đi, sau đó thay quần áo ra, tôi dùng bếp nhà cậu làm chút đồ ăn đơn giản rồi đấy.”

Triệu Vân Lan không nói một chữ, yên lặng ôm lấy quần áo đi vào phòng tắm.

Cho dù y có thể qua ngày một cách cẩu thả, lúc này lại giống như nằm mơ vậy, trong lòng bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác vi diệu nào đó. Triệu Vân Lan rời nhà rất sớm, đã quen ra ngoài xã giao hoặc kêu đồ ngoài mang tới, y cơ hồ quên mất lần cuối cùng tỉnh dậy trong hơi cơm rồi bị người giục đi rửa mặt là chuyện từ khi nào.

Khi y tắm rửa xong thay quần áo đi ra, liền ngạc nhiên phát hiện cái nhà như ổ chó của mình đã được người ta quét tước sạch sẽ, bức mành chỉ cần y ở nhà thì không kéo ra lại treo lên hai bên cửa sổ, khí lạnh từ cánh cửa mới mở tràn vào trong nhà, nhiệt độ hơi hơi giảm xuống, nhưng không khí lưu thông lại làm cho người ta có cảm giác rất thoải mái.

Triệu Vân Lan ngẩn người, kỳ tích thấy mình có một chút ngượng ngùng. Y đi vào bếp đã thấy Thẩm Nguy vớt đôi đũa tre từ khi mua về vẫn không dùng đến ra khỏi nước sôi, dùng nước lạnh tráng qua đặt ở một bên, lại mở nồi hầm, lấy muỗng nhỏ nếm thử mùi vị, mùi hương thơm nồng từ trong nồi bay ra, Triệu Vân Lan bỗng nhiên cảm thấy đói bụng.

Y cảm giác trong lòng giống như có một dây đàn mảnh, bị người ta không nhẹ không nặng kích thích một chút, không hề kịch liệt, nhưng dư âm lại có thể bồi hồi không dứt.

“Hôm nay tôi vốn là mua hai vé vào Nhà hát lớn, muốn mời anh đi ăn cơm sau đó xem kịch nói.” Triệu Vân Lan bỗng nhiên nói.

Thẩm Nguy ngẩng đầu liếc y một cái, tắt bếp, lại bưng từ trong bếp ra mấy đĩa thức ăn gia đình đơn giản, xới cơm múc canh xong, sai sử Triệu Vân Lan: “Bê giúp tôi một cái.”

Triệu Vân Lan lười biếng đi qua, bưng đồ ăn đặt lên bàn cơm nho nhỏ, cười cười: “Kết quả bây giờ ở nhà có anh cùng tôi cảm giác thật quá tốt, bỗng nhiên không muốn đi nữa.”

“Buổi tối nhiệt độ thấp, không ra ngoài là tốt nhất.” Thẩm Nguy nhìn quanh quất, nói vậy.

Triệu Vân Lan ngồi xuống mép bàn đối diện, ánh mắt sáng ngời nhìn hắn: “Ai, nói thật, Thẩm Nguy, nếu anh đồng ý với tôi, ngày mai tôi lập tức bán căn nhà này mua một ngôi nhà lớn ngay cạnh trường anh dạy.”

Thẩm Nguy không lên tiếng.

Triệu Vân Lan tiếp tục nói: “Trước đây tôi chưa từng nghĩ tới mua nhà sắm cửa làm gì, cho rằng tất cả chúng đều là gánh nặng, hiện tại mới hiểu thế nào là: Nếu có được ai kia làm vợ, tự khắc muốn đúc lầu vàng giấu đi.”

Đây là đùa giỡn trắng trợn, Thẩm Nguy cứng ngắc tránh ánh mắt y: “Ăn cơm, nguội đến nơi rồi.”

Triệu Vân Lan bất chợt vươn tay sang phía bên kia bàn, đặt lên mu bàn tay Thẩm Nguy: “Tuy rằng xem chừng không lớn chuyện như thế, nhưng mà tôi đang nói nghiêm chỉnh đó.”

Tay Thẩm Nguy vẫn lạnh như thế, Triệu Vân Lan nhịn không được dùng lòng bàn tay mình bao lấy nó, lại cảm giác người đối diện run rẩy kịch liệt.

Thẩm Nguy vụt ngẩng đầu lên, ánh mắt không ôn hòa như lúc thường mà cơ hồ bị ép trở nên nóng nảy, từ góc nhìn của Triệu Vân Lan lại mang theo một tia công kích, Thẩm Nguy dùng loại ánh mắt này nhìn y một hồi lâu, sau đó dùng lực gạt tay y ra, nặng giọng nói: “Cưới vợ sinh con mới là đường đúng, cậu còn trẻ như vậy, không nên không chút để ý đến thiên lí nhân luân như thế.”

Triệu Vân Lan bị chụp cái mũ này làm cho hồ đồ luôn, ngẩn người: “Không phải chứ, cái gì đụng tới thiên lý nhân luân cơ?”

Thẩm Nguy hỏi lại: “Cả ngày cậu chung đụng với đàn ông, tương lai làm thế nào mà ăn nói với cha mẹ? Nếu huyết mạch một nhà đến đời cậu liền đứt, lúc xế chiều ai phụng dưỡng cậu?”

Triệu Vân Lan không thể tưởng tượng được hỏi lại: “Ăn nói cái gì? Tôi phải ăn nói với ai chứ? Tôi không đeo trên lưng trách nhiệm làm ngựa đực phụ trách sinh sản cho toàn nhân loại đâu thầy Thẩm, anh…… anh là người ngoài hành tinh sao?”

Trên phương diện này, Thẩm Nguy phát hiện bản thân lấy cái cớ lừa mình dối người kia hoàn toàn không thể câu thông với Triệu Vân Lan được, hắn đành phải ngậm miệng, yên lặng ăn, không lên tiếng nữa.

Triệu Vân Lan đánh giá Thẩm Nguy, không thể tin được một mĩ nhân cảnh đẹp ý vui như vậy lại là một học giả lão thành thiết tha với lý thuyết sách vở, y buồn bực một hơi húp hết nửa bát canh, thử thăm dò nói: “Kỳ thật chuyện con cái ấy mà, cũng khó mà nói trước được lắm, thử tính anh có kết hôn, cũng không chắc có thể sinh con, có thể sinh, chắc gì đã nuôi được lớn, cứ cho là nuôi lớn được rồi đi, ai biết được tương lai nó ra cái dạng gì, trông cậy vào nó phụng dưỡng anh ấy à, còn không bằng đi đầu tư mấy cái bảo hiểm gạt người, lại nói, nếu như thực lòng thích con trẻ cũng có thể tìm người sinh thay, thời buổi này chỉ cần có tiền, con cái còn không phải là rất dễ dàng hay sao.”

Thẩm Nguy tuyệt không để ý đến y.

Triệu Vân Lan lại nói: “Con người ấy mà, khi thống khổ thì phải nghĩ nhiều một chút, miễn cho giẫm lên vết xe đổ, khi sung sướng lại phải ít nghĩ đi một tí, đỡ phải suy tính nhọc lòng, nếu hôm nay Trái Đất tận thế, tất cả người sống đều biến thành quỷ, trước khi anh nhắm mắt lại bỗng dưng phát hiện một đời chưa bao giờ làm theo ý mình, thử nghĩ xem có bao nhiêu uất ức.”

Thẩm Nguy dừng một chút: “Nào có nhiều chuyện có thể làm theo ý mình như thế đây?”

“Đúng vậy,” Triệu Vân Lan nói, “Người khác có thể oan ức anh làm khổ anh, chẳng lẽ chính anh cũng phải làm khổ mình hay sao? Người sống như vậy còn gì là vui thú nữa?”

Thẩm Nguy: “Đừng nói bậy.”

Triệu Vân Lan nghe ra ngữ khí của hắn buông lỏng, duỗi duỗi chân, bày ra một cái tư thế rất thả lỏng, rèn sắt khi còn nóng hỏi: “Tuần sau mời anh đi xem phim, có đi không?”

Thẩm Nguy chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn lắc đầu.

Triệu Vân Lan nhất thời có chút nản lòng.

Thẩm Nguy thật sự không nhìn nổi vẻ mặt y như vậy, nhịn không được lại giải thích thêm một câu: “Thứ tư tuần sau tôi đi công tác, thay một đồng sự mang học sinh đi dã ngoại khảo sát.”

A? Có cửa nha, Triệu Vân Lan có một cảm giác rất đáng tin cậy, mình đã có thể mở được một góc nào đó từ tầng tầng canh phòng cẩn mật của Thẩm Nguy rồi.

“Đi đâu? Bao lâu thì về?”

Thẩm Nguy tự động xem nhẹ vấn đề đầu tiên, “Chắc là khoảng một tuần.”

Triệu Vân Lan không hỏi nữa, Thẩm Nguy không nói, y đương nhiên có biện pháp biết được.

Y tâm tình cực tốt ăn xong bát cơm nóng hầm hập, chiều đến lại giở đủ tiện chiêu cả mềm cả cứng, mang lũ đĩa phim cũ ném trong đáy hòm ra, coi nhà bếp còn mới cứng thành rạp phim gia đình, cứng rắn giữ Thẩm Nguy đến tận lúc cơm tối.

Nếu như có thể, y còn muốn giữ người ở lâu thêm một chút, nhưng Triệu Vân Lan rõ ràng có thể cảm giác được, trời càng tối thì cảm xúc của Thẩm Nguy dường như càng căng thẳng, mưu tính thả dây dài để câu cá lớn, Triệu Vân Lan e mình sẽ dọa hắn sợ, vì thế quyết định chịu đựng một hồi tâm tình ngứa ngáy, thả người về cái đã.

Dù sao cũng còn nhiều thời gian mà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK