• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Đào Sindy



Rất nhanh đã có người bưng đồ vật ngự tứ nối đuôi nhau vào, đưa đến Lâm Khê viện của Tiêu Ngư.



Nhìn thấy hai hàng người đồng loạt bưng đồ trang sức châu báu, tơ lụa... Chuyện phô trương này cùng Tân Đế trong cung trước kia ăn cơm rau dưa hoàn toàn khác biệt, ngược lại là số tiền khổng lồ. Khi còn bé Tiêu Ngư hay nhìn thấy những thứ này, đương nhiên so với người bình thường thì bình tĩnh hơn một chút. Chỉ hỏi thái giám dẫn đầu: " Đây là ý gì... Công Công đưa sai nơi rồi chăng?"



Thật ra Tiêu Ngư đã mơ hồ đoán được một số, còn bộ dạng phụ thân hôm qua, càng khiến toàn thân phát lạnh, có nên nghĩ đến chiều hướng xấu nhất.



Trong cung đều là nhân tinh, nhìn thấy vị chủ tử quý giá trước mặt, rất cung kính hành lễ, trả lời chắc chắn nói: "Tiểu nhân đi theo Hà đại nhân một đường tới đấy, những vật này, là Hoàng Thượng ban thưởng cho Hoàng Hậu tương lai, cũng chính là Tiêu Lục cô nương ngài đấy."



Hoàng Hậu mà tên Tiết Tặc muốn cưới không phải Tiêu Ngọc Chi mà hai người hôm qua vừa mới gặp qua. Tiêu Ngư cảm thấy tức giận không nhịn nổi, thế nhưng lại không tiện phát tác.



Ngược lại Mộc Mộc sau lưng Tiêu Ngọc Chi, có chút kịp phản ứng, nói với Công Công kia: "Ngươi lầm rồi phải không, rõ ràng Hoàng Thượng —— "



Tiêu Ngọc Chi dừng lại, con mắt trợn to.



Muốn nói Hoàng Thượng rõ ràng là muốn lập nàng ta làm Hậu đấy, tại sao hiện tại bỗng nhiên đổi chủ ý rồi? Nhưng nàng ta cố gắng hồi tưởng lại, ý chỉ tứ hôn hôm đó, đích thật nói là đích nữ Tiêu gia. Khi đó thân phận Tiêu Ngư là Thái Hậu tiền triều, mặc dù trước đó tiên đế chưa động phòng hoa chúc với Tiêu Ngư đã băng hà rồi, nhưng nàng quả thật đã gả cho người khác, là một quả phụ trượng phu chết! Mà Tiêu gia lớn như vậy, Tiêu Ngọc Chi mới là đích nữ duy nhất chưa gả đi, cho nên Hậu vị mới là của nàng ta.



Tiêu Ngọc Chi không tiếp tục hỏi tiếp.



Nàng ta có ngốc, cũng biết là nghĩ sai rồi, nếu mình tiếp tục hỏi, sẽ càng mất mặt.



Công Công lại ngầm hiểu, mỉm cười đáp lời: " Hoàng Hậu mà Hoàng Thượng muốn cưới vẫn chỉ có một mình Lục cô nương Tiêu gia, đương nhiên sẽ không lầm." Hắn chắp tay với Tiêu Ngư: "Chúc mừng quý nhân."



Tiêu Ngư nhìn bọn họ bưng từng mâm vào gian phía Tây, nhất thời chật chội, nếu không phải chỗ của Tiêu Ngư tương đối rộng, sợ là không chứa đủ.



Mà Tiêu Ngọc Chi đứng y tại chỗ sững sờ một hồi lâu, sắc mặt trắng xanh vội vàng rời đi, không nói câu từ biệt với Tiêu Ngư.



"Cô nương, cái này... Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?" Xuân Trà ở bên người nàng nhẹ nhàng nói thầm, đầu óc Nguyên ma ma và Xuân Trà mơ hồ, nhưng vừa nãy Công Công nói rất rõ ràng, Tân Đế muốn lập cô nương bọn họ làm Hậu.



Thật vất vả thoát thân từ trong cung, chẳng lẽ lại muốn cuốn vào?



Tiêu Ngư không nói gì, nghĩ một hồi, liền vội vã đi tìm phụ thân.



Tiêu Hoài đang ở phòng trước, nói chuyện với Hà Triêu Ân.



Tiêu Hoài uy nghiêm trầm ổn, toàn thân là khí khái nam tử, mà Hà Triêu Ân bên cạnh, mặc một bộ cung phục tím, thân hình thon dài thanh tú, bộ dáng bạch diện thư sinh nho nhã, chính diện mang ý cười, chúc mừng Tiêu Hoài.



Nhưng trên mặt Tiêu Hoài không có một chút vui mừng. Hôm qua đúng lúc biết được suy nghĩ của Tiết Tặc, ông cả đêm không ngủ, nghĩ đối sách, không ngờ hôm nay ban thưởng đã đưa đến phủ, còn có từ Hà Triêu Ân tự mình đưa tới, nhất thời khiến ông trở tay không kịp, không có chút sức chống đỡ nào.



Tiêu Hoài nhàn nhạt nói: "Hoàng Thượng nên biết chuyện của nữ nhi, nàng là thê tử Triệu Dục, tước vị Hoàng Hậu này, sợ là không thích hợp lắm..."



Hà Triêu Ân thưởng thức Tiêu Hoài, biết tính tình ông đi thẳng về thẳng, cũng không vòng vo, nói thẳng: "Hoàng Thượng tất nhiên sẽ hiểu, nhưng do biết được, vẫn muốn lập nữ nhi yêu quý của Tiêu đại nhân làm Hậu, có thể thấy được Hoàng Thượng thật sự thưởng thức Tiêu Lục cô nương đấy."



Tiêu Hoài cảm thấy tức giận. Ông chỗ nào không biết, chẳng qua là muốn mượn tước vị Hoàng Hậu và thanh danh của Tiêu gia ở Tấn Thành, có thể trợ giúp y sớm thu nạp dân tâm.



Thấy sắc mặt Tiêu Hoài tái xanh, Hà Triêu Ân lại nói: "Hoàng Thượng tuổi trẻ khỏe mạnh cường tráng, cả ngày chỉ nghĩ đến trị quốc, cùng nghiên cứu binh pháp, bây giờ đăng cơ cũng đã nhiều ngày rồi, hậu cung vẫn chưa phát huy tác dụng, nếu Tiêu Lục cô nương tiến cung, thì có thể độc chiếm thịnh sủng."



Hoàng vị của Tân Đế là danh bất chính, ngôn bất thuận, xuất thân lại thấp, tính tình tàn bạo, nhưng sau khi ngồi lên long ỷ, một số phi tử trước kia của Triệu Dục, y lại không động vào ai, thưởng toàn bộ cho thủ hạ.



Đã như thế, Tiêu Hoài vừa nghĩ tới bộ dáng Tân Đế, rõ ràng nếu nữ nhi của ông tiến cung, tuyệt đối không phải là đối thủ của y. Sợ là phải bị y ăn đến ngay cả xương cốt cũng không còn!



Tiêu Hoài trầm mặt, không nói gì.



Hà Triêu Ân dùng lời ngon ngọt dỗ dành, hết sức kiên nhẫn. Lại nói thêm một ít chuyện, muốn Hộ Quốc Công biết, Hoàng Thượng không phải là sài lang hổ báo, không có gì đáng lo lắng, lại nghe bên ngoài truyền đến một số động tĩnh.



Là Tiêu Ngư bước vào.



Hà Triêu Ân vội vàng đứng dậy, hành lễ với Tiêu Ngư, thanh âm thanh nhuận nói: "Tiêu Lục cô nương."



Dựa vào phẩm cấp và thân phận của Hà Triêu Ân, hoàn toàn không cần hành lễ với Tiêu Ngư, nhưng vị này trước mặt, ngày sau là Hoàng Hậu mẫu nghi thiên hạ, lúc này mới nhún nhường mấy phần.



Tiêu Ngư nhìn bề ngoài của hắn, liền biết hắn chính là người tín nhiệm nhất bên cạnh Tân Đế hoạn thần Hà Triêu Ân. Nhưng nàng không nghĩ tới, lại là nam tử trẻ tuổi bộ dáng thư sinh nhã nhặn. Tiêu Ngư khẽ vuốt cằm: "Hà Công Công."



Tiêu Hoài lại cùng Hà Triêu Ân nói chuyện một hồi, do tâm tình Tiêu Hoài không tốt, lúc nói chuyện cũng hơi có lạnh nhạt, đợi tiễn hắn rời đi, Tiêu Hoài mới gặp riêng Tiêu Ngư.



Nàng nhịn không được hỏi: "Phụ thân, hôm qua người đã biết, đúng hay không?"



Đêm qua nàng nghĩ không ra chuyện khiến phụ thân ưu phiền, bây giờ đã rất rõ ràng. Phụ thân nàng mặc dù quy thuận Tân Đế, đó là vì bảo trụ tính mệnh người cả nhà, sao lại bằng lòng để nàng gả cho một người thô kệch dân dã mưu triều soán vị? Trong nội tâm nàng cũng không bằng lòng. Cùng là Hoàng Hậu, gả cho biểu ca Triệu Dục thanh mai trúc mã hoàn toàn khác biệt.



"Niên Niên, con đừng lo lắng, phụ thân sẽ thay con nghĩ biện pháp."



Tiêu Ngư ngẩn người, nhìn về phía ông, há to miệng lẩm bẩm nói: "Phụ thân..." Ông có thể có biện pháp nào? Thật chẳng lẽ vì nàng, mà liên luỵ toàn bộ phủ Hộ Quốc Công sao?



Nàng tự hỏi mình là một người ích kỷ sợ chết, qua nhiều người như vậy, tự nhiên là muốn sống, thế nhưng vì nàng mà hại thân nhân, vậy nàng tuyệt đối không làm được.



Tiêu Hoài nói: "Sẽ có biện pháp, để ta suy nghĩ kĩ lại."



Niên Niên, phụ thân sẽ có biện pháp.



Ông tuyệt đối không thể trơ mắt nhìn nữ nhi của mình rơi vào miệng hổ.



...



Tiêu Ngọc Chi ở trong phòng khóc sưng cả hai mắt, vùi vào ngực Liễu thị, thở không ra hơi kêu gào với mẫu thân. Liễu thị cau mày an ủi nàng ta.



Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, thay đổi rất nhanh, đừng nói là tiểu cô nương Tiêu Ngọc Chi này, dù là bà ta, trong lòng cũng chưa kịp phản ứng. Bà ta cũng không có cách nào tiếp nhận kết quả này.



Nhưng hôm nay Hà Triêu Ân tự mình đến, gióng trống khua chiêng đem người đưa đồ Hoàng Thượng ban thưởngđến Lâm Khê viện của Tiêu Ngư, nói cho Hoàng Hậu tương lai.



Trên dưới cả nhà, toàn bộ đều biết, lúc trước là bọn họ sai lầm, Tiêu Ngư là một quả phụ, Tân Đế cũng không thèm để ý. Tiêu Ngư là trưởng nữ đích tôn, kể từ đó, tước vị Hoàng Hậu làm sao đến phiên Ngũ cô nương tam phòng Tiêu Ngọc Chi chứ?



Liễu thị lẳng lặng nghĩ một hồi, chờ đến khi Tiêu Ngọc Chi khóc đủ rồi, mới thay nàng ta rửa mặt. Tiêu Ngọc Chi nức nở, vành mắt ửng đỏ ngập ngừng nói: "Mẫu thân, bây giờ ta nên làm gì?"



Nàng ta thật sự không còn mặt mũi nhìn người! Mấy ngày nay nàng ta tuyên cáo bốn phía nàng ta sắp làm Hoàng Hậu, nhưng hôm nay Hoàng Thượng muốn cưới lại không phải là nàng ta, mà là Tiêu Ngư. Nàng ta không đảm đương nổi tước vị Hoàng Hậu, ngày sau làm sao còn có thể ra ngoài gặp người?



Liễu thị nói: "Mất mặt là chuyện nhỏ, dưới mắt con còn có một chuyện cần hoàn thành."



Tiêu Ngọc Chi lau nước mắt, sững sờ hỏi: "Là gì?"



Liễu thị nhìn xung quanh phòng Tiêu Ngọc Chi, cách bài biện trong phòng lộng lẫy hơn so với lúc trước nhiều lắm, những báu vật quý giá, đều là đồ vật ngự tứ. Bà ta cúi đầu nhìn nàng ta nói: "Con phải nhanh chóng đem những đồ vật ngự tứ này trả cho Lục muội muội.."



"Mẫu thân, ta không muốn." Tiêu Ngọc Chi lập tức cự tuyệt.



Thanh âm Liễu thị nghiêm khắc hơn: "Nghe lời." Thấy Tiêu Ngọc Chi an phận rồi, mới từ từ nói: "Vả lại con phải tư mình đi, coi như không có chuyện lúc trước, thoải mái đem đồ vật trả lại, nói vui vẻ một chút."



Muốn nàng ta đi chúc mừng Tiêu Ngư, đó là một ngàn một vạn cái không bằng lòng đấy.



Thế nhưng Tiêu Ngọc Chi cũng chưa quá mức kiêu căng, hiểu được việc này không phải là chuyện nhỏ, liền bất đắc dĩ nhìn nha hoàn thu dọn đồ đạc. Nàng ta giương một cặp mắt đỏ hoe mà nhìn, cắn môi, có chút không nỡ. Đợi đến khi nhìn thấy nha hoàn Hoàng Hoa, Lê Anh lấy cung trang từ chiếc trục tròn bằng gỗ ra khỏi cửa tủ, mới bỗng nhiên đứng dậy đi qua, một mực níu cung trang lại, nói: "Không được, cái này không được..."



Đây là bộ y phục nàng ta thích nhất.



Nha hoàn khó xử nhìn về phía Liễu thị.



Liễu thị cảm thán một tiếng, đi qua nhìn Tiêu Ngọc Chi nói: "Y phục này vốn là Hoàng Thượng ban cho Lục muội muội, Ngọc Chi, nghe lời mẫu thân, buông tay..." Nhìn thấy nữ nhi còn chưa chịu buông tay, nước mắt lăng tròng nhìn mình lắc đầu nói không muốn, Liễu thị mới vừa ngoan tâm, rút bộ cung trang từ trong tay Tiêu Ngọc Chi, nói với nha hoàn: " Thu lại. Cùng nhau đưa đến Lâm Khê viện."



Tiêu Ngọc Chi rốt cục nhịn không được, oa một tiếng khóc lên, tê tâm liệt phế.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK