Trong Ngự Cảnh đình ánh sáng kéo dài, lặng yên không một tiếng động. Phía tây là Duyên Hòa môn, hướng đông là Bích Phù đình, Bích Phù đình là nơi hoa sen nở đẹp nhất. Hương thơm lan tỏa, theo gió thổi bay qua. Vệ Đường cười, hắn là nam tử lạnh nhạt, phần lớn thời gian đều không thích nói chuyện, tiếu dung cũng chỉ nhàn nhạt.
Vào độ nam tử nhược quán*, hình dạng tuấn tú, y phục nhẹ nhàng khoan khoái, đứng trước mặt Tiêu Ngư lúc này, vẫn cứ như huynh trưởng che chở nàng lúc trước, tiên y nộ mã thiếu niên lang**.
*thời xưa gọi thanh niên khoảng 20 tuổi là nhược quán.
**Thiếu niên mặc đẹp cưỡi tuấn mã.
Tiêu Ngư không rõ tình hình, trong lòng nàng từ trước đến nay chỉ có thân nhân của nàng, mặc dù Vệ Đường không phải là thân huynh trưởng của nàng, nhưng cùng lớn lên với nàng từ nhỏ, trong lòng nàng, hắn và Tiêu Khởi Châu không hề khác gì nhau. Thời gian ba năm, đối với nữ hài nhi như Tiêu Ngư chưa từng trải qua sóng to gió lớn gì, nhưng thật ra lại dài đằng đẵng.
Đã xảy ra quá nhiều chuyện... Giang sơn đổi chủ, nàng đã gả hai lần. lúc này nàng nhìn thấy Vệ Đường, không biết nên nói gì, giật giật miệng, muốn cười, hốc mắt lại chợt nóng lên.
Cuối cùng nàng ngẩng đầu cười nhìn hắn, chậm rãi nói: "Huynh về rồi, sao không nói với ta một tiếng?" Lúc trước rời đi không nói tiếng nào, hiện tại lại đột nhiên trở về, lâu như vậy không về, không biết người trong nhà sẽ lo lắng à.
Vệ Đường vẫn như trước, thậm chí càng thành thục ổn trọng. Hắn lẳng lặng nhìn mặt Tiêu Ngư, nói với nàng là theo Tiêu Hoài đi Tây Bắc, cùng nhau bình định chiến loạn: "... Hôm nay vừa về, cũng muốn giúp chút sức cùng nghĩa phụ."
Tiêu Ngư gật đầu.
Hắn trở về thì tốt. Nàng nhìn mặt mày Vệ Đường, cặp mắt sáng tỏ, còn có quang vinh nói: "Huynh văn võ toàn tài, bây giờ có công bình loạn, ngày sau tất nhiên sẽ có triển vọng lớn." Phụ thân nghiêm khắc với hắn như thế, nhưng không keo kiệt tán dương Vệ Đường, có thể thấy được hắn xuất sắc cỡ nào.d/đ/l/q/đ
Gặp được Vệ đường, đối với Tiêu Ngư mà nói là một niềm vui ngoài ý muốn. Nhưng đến cùng nàng đã là Hoàng Hậu, Vệ đường cũng là nam tử, bây giờ không thể ở lâu cùng. Vệ Đường cũng ít nói, trưởng thành dường như càng thêm không thích nói chuyện rồi, khẽ ừ, liền nhìn nàng rời đi, giống như chỉ gặp nhau bình thường, không chút cảm giác đã ba năm ròng rã chưa gặp mặt.
Đi về tới Phượng Tảo Cung.
Tiêu Ngư đổi phượng bào trên người, nàng nhìn hình dáng mình trong gương, mặc dù còn trẻ, nhưng so với ba năm trước lúc Vệ Đường rời đi, thì đã trưởng thành. Hắn và nàng đều trưởng thành rồi, nhưng nội tình bên trong, coi như không thấy, cũng không cảm thấy lạnh nhạt.
Tối nay trong cung thiết yến, Đế Vương và văn võ bá quan nâng chén cùng vui. Tiêu Ngư ở trong tẩm điện chờ đến canh hai, bên ngoài mới truyền đến một số động tĩnh.
Tiêu Ngư chưa lên giường, đã xã tóc, choàng áo choàng hoa trác đỏ thẫm ra ngoài. Vừa đi ra ngoài, liền thấy Đế Vương say khướt được Hà Triêu Ân đỡ đến, Tiêu Ngư bước lên phía trước đỡ lấy.
Mới vừa đi tới trước mặt y, man hán uống say kia đã sáp vô người nàng, mùi rượu chạm mặt, một tay ôm nàng vào ngực, Tiêu Ngư nghe mùi này, ghét bỏ cau mũi một cái.
Vốn là nam tử trẻ tuổi khỏe mạnh cường tráng, ra tay không biết nặng nhẹ, bình thường còn tốt chút, uống say liền thành Man Ngưu. Tiêu Ngư bị quấn có chút đau, nhưng đến cùng vẫn vươn tay đỡ y, nàng nhìn Hà Triêu Ân đi theo phía sau, mới nói: "Bản cung đỡ Hoàng Thượng vào trước, Hà công công về nghỉ ngơi đi."
Hà Triêu Ân đứng tại chỗ, cung kính đáp ứng.
Nhìn thấy thân thể Tiêu Ngư nhỏ nhắn xinh xắn, dưới sự trợ giúp của cung tỳ bên cạnh, vịn Đế Vương tiến vào tẩm cung. Hắn yên lặng đứng trong chốc lát, mới yên tĩnh lui ra.
Tiêu Ngư để y trên giường, xoay người thay y cởi giày gấm, chân nam nhân thối hoắc, thật ra mùi không nặng lắm, nhưng với Tiêu Ngư là người thích người gọn gàng mà nói, đó là chuyện tuyệt đối không thể nhịn. Xuân Hiểu Xuân Trà bưng chậu rửa mặt cầm khăn, Tiêu Ngư nhận lấy vắt ráo, đưa tay lau mặt thay Tiết Chiến trên giường, thấy y hơi cau mày, ngược lại không có náo, rất an tĩnh.
Tuy là nghịch tặc, nhưng khuôn mặt lại đẹp đẽ vô cùng, có khuôn mặt Đế Vương uy nghiêm.
Tiêu Ngư thay y lau sạch mặt, liền cúi đầu, thấy y tự tay nắm cổ tay của chính mình, cũng thuận thế thay lau hai tay cho y.
Tay của y vừa to vừa dày, cũng không phải loại nàng thích, thon dài, khớp xương cân xứng, xem xét chính là tay công tử cao quý, ngược lại của y thô ráp vô cùng. Nhưng đại khái được chứng kiến đôi tay này bắn tên viết chữ, trồng trọt tưới nước, cảm thấy nhìn qua cũng không tệ.
"Niên Niên."
Nghe thấy Tiết Chiến mở miệng gọi mình, Tiêu Ngư lên tiếng, nhìn y, phát hiện y nhắm mắt.
"Niên Niên." Y lại gọi nàng.
Tiêu Ngư đành phải lên tiếng lần nữa.
Nhưng sao đó, thấy man hán này tiếp tục lẩm bẩm gọi nàng, nàng đáp lại cũng vô ích, bị làm phiền, nên không phản ứng với y nữa. Đợi khi nàng chuẩn bị đứng dậy, một cái tay lại duỗi tới, chuẩn xác không sai bắt được cổ tay của nàng, lại gọi nàng: "Niên Niên..."
"Ừm." Tiêu Ngư đáp.
Lúc này cúi đầu nhìn y, y đã mở mắt, đôi mắt thâm thúy, thẳng tắp nhìn chính mình, giống như dã thú nhìn con mồi đã lâu. Tiêu Ngư bị y nhìn sợ đến nổi da gà, sau đó mới nghe y nhăn mày, nói: "Chân đau."
Hả? Tiêu Ngư nghi hoặc, lại xác nhận một lần. Nàng không nghe lầm.
Lúc này cổ tay mới tránh thoát từ trong tay của y, xoay người vén quần y lên, nhìn chân y một chút. Trên đùi y có mấy vết sẹo mờ nhạt, nhưng đều đã rất lâu rồi, hai chân tráng kiện, thịt cứng rắn, rất là căng đầy. Còn có những sợi lông tơ mềm như nhung, so với hai chân trắng nõn của Tiêu Ngư, Tiết Chiến chính là dã nhân thâm sơn.
Tiêu Ngư cố nén xúc động muốn cạo sạch lông tơ của y, tỉ mỉ kiểm tra hai chân của y, chọc chọc mấy chỗ hỏi y: "Nơi này? Hay là nơi này..."
Tiết Chiến lắc đầu.
"Nơi này?" Lại chọc thêm mấy nơi.
"Ừm." Y rốt cục gật đầu.
Nhưng mà... Nơi này đau?
Tiêu Ngư nhíu mày nhìn chân của y, trên bàn chân bên phải, hoàn toàn chính xác có hai vết sẹo, nhìn dáng vẻ vết sẹo này, có thể tưởng tượng đến lúc đó chân này đã bị thương rất nặng. Nhưng nhìn qua đã rất lâu, đang êm đẹp, sao lại đau? Mặc dù Tiêu Ngư không thích sờ chân tên man hán này, nhưng lúc này nàng cũng không lo được gì, nàng hiểu một ít da lông về y thuật, đưa tay sờ soạng nghiêm túc mấy lần, cũng không nhận thấy có bất kỳ chỗ không ổn nào. Xương cốt đều tốt, hơn nữa nhìn không giống có ngoại thương.
Lại dùng lực chọc lấy mấy lần, thấy Tiết Chiến cũng không có biểu lộ đau đớn nào nữa, Tiêu Ngư mới xác định y chỉ nói trong lúc say.
Giày vò xong, Tiêu Ngư mới lên giường, dính vào gối đầu, ngáp một cái. Hôm nay thức dậy rất sớm, thân thể đã rất mệt mỏi, vừa hay rất thanh tỉnh. Nghe tiếng hít thở đều đều của nam nhân bên cạnh, Tiêu Ngư nghiêng đầu sang, nhìn khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của y. Một lát sau, theo thói quen, ôm nàng vào ngực.
Vào đông còn tốt, ban đêm lạnh, thân thể của nam nhân ấm áp. Bây giờ đã là mùa hè, thân thể nam nhân nóng hổi dính sát, Tiêu Ngư nóng đến có chút không chịu nổi.d"đ.l/qđ
Cửa sổ tẩm điện nửa mở, có gió thổi tới, màn cũng nhẹ nhàng lắc lư, Tiêu Ngư từ khe hở màn, nhìn sang, nhìn ánh trăng sáng bên ngoài, mới cảm giác nội tâm bình tĩnh hơn, dán vào lồng ngực nam nhân, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
...
Trăng sáng treo cao, cung yến đã tan. Văn võ bá quan lần lượt lên xe ngựa, trở về phủ.
Hôm nay Tiêu Khởi Châu cũng uống nhiều hơn mấy chén, nhưng hắn còn không tính quá say, đầu hơi say. Đưa phụ thân lên xe ngựa xong, Tiêu Khởi Châu mới bước sang chiếc xe bên cạnh, đợi rất xa, nhìn thấy Vệ Đường đi tới, mới nghênh đón tiếp nói: "Đi thôi, hai huynh đệ chúng ta cũng đã lâu không trò chuyện rồi."
Vệ Đường gật đầu, theo Tiêu Khởi Châu lên xe ngựa.
Ngồi trên xe ngựa, Tiêu Khởi Châu nghiêng đầu, nhìn Vệ Đường bên cạnh một chút. Đây là hảo huynh đệ từ nhỏ đến lớn của hắn, cũng là mục tiêu hắn luôn muốn vượt qua. Cảm thấy có chút buồn bực, Tiêu Khởi Châu rém màn xe ngựa lên, bên tai là tiếng bánh xe lộc cộc, gió đêm thổi vào, thổi tan một chút khô nóng. Lúc này Tiêu Khởi Châu mới thư thản hơn ít.
Hắn nghĩ tới điều gì, nói: "Vừa rồi... Vậy mà huynh nhìn thấy Niên Niên?"
Tư thế Vệ Đường ngồi đoan chính, mặc dù đều là người tập võ như Tiêu Khởi Châu, nhưng rút cuộc đường đường là người phủ Hộ Quốc Công Tiêu gia bồi dưỡng ra, trong lúc giơ tay nhấc chân, đều có thế gia mình tự phụ. Hắn không phủ nhận, gật đầu nói: "Ừm."
Có đôi khi Tiêu Khởi Châu không thích tính tình hắn lắm. Thiên phú của hắn cao hơn mình, cho nên có đôi khi hắn cố gắng thật lâu mới có thể đạt tới mục tiêu, đối với Vệ Đường mà nói, lại lại dễ dàng có thể làm được, cũng không cảm thấy khó gì. Khi đó Tiêu Khởi Châu sẽ hận trong lòng ngứa ngáy, thật muốn cùng hắn đánh nhau một trận ra hồn, lại thấy hắn vẫn bình tĩnh, không có bộ dáng quan tâm chút nào.
Chỉ có lúc trước Tiêu Ngọc Chi ồn ào trước mặt hắn, lời nói thốt ra nhắc đến Niên Niên, nét mặt của hắn mới có chút biến hóa...
Trong xe ngựa có chút tối, Tiêu Khởi Châu bình tĩnh nói: "Thật ra nàng mới bao lớn..." Có lẽ do duyên cớ uống rượu, bỗng nhiên hắn có chút cảm khái: "Đều nói Niên Niên là hòn ngọc quý trên tay phủ Hộ Quốc Công, kim tôn ngọc quý, bảo bối vô cùng, nhưng ngược lại ta cảm thấy, nuông chiều từ nhỏ nàng có được, còn không bằng Ngọc Chi."
Ngược lại hắn hi vọng, muội muội có thể giống Ngọc Chi, muốn náo liền náo, muốn nhao nhao liền rùm beng, tốt bao nhiêu... Mà không phải từ nhỏ đã chú định là Hoàng Hậu, mỗi tiếng nói cử động đều phải lấy tiêu chuẩn là cô mẫu.
Tiêu Khởi Châu uống nhiều quá liền thích lải nhải, Vệ Đường lại khác, uống say cũng yên lặng. Hắn từng nói, nhìn Vệ Đường một chút, thấy bộ dáng không thèm để ý của hắn, giống như hôm nay gặp Niên Niên, với hắn mà nói cũng không có ảnh hưởng gì. Nếu lúc trước, hắn đoán chừng cũng nghĩ như vậy đấy... Dù sao chỉ là thanh mai trúc mã thuở thiếu thời, mới biết yêu chỉ có chút hảo cảm thôi.
Thật ra tình nghĩa chỉ đơn giản như vậy, Niên Niên đã gả hai lần, ngày thành thân đó, tại sao hắn lại đi cả ngày lẫn đêm, vó ngựa chạy không ngừng về Tấn Thành...
Đó là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Vệ Đường như thế.