Sau khi Tiêu Ngư được chẩn bệnh phát hiện bị cho dùng thuốc tránh thai trong thời gian dài, toàn bộ mọi thứ trong Phượng Tảo Cung đều được kiểm tra một lượt.
Đến cả thái giám cung tỳ hầu hạ trong cung cũng bị thay đổi một lượng lớn.
Trong cung vốn là một nơi không sạch sẽ, ai cũng không biết được khi nào sẽ phải chịu tội vô cớ. May mắn là được phát hiện kịp thời. Nguyên mama nhìn Tiêu Ngư, lo lắng hỏi: "Rốt cuộc là kẻ nào muốn hại nương nương? Tâm tư này cũng quá ác độc rồi!"
Tầm quan trọng của con nối dõi đối với nữ nhân, đó là điều hiển nhiên không cần phải nói. Tiêu ngư mới mười lăm, nếu như đời này không thể sinh con được, vậy nửa đời sau làm sao có thể bảo đảm đây?
Tiêu Ngư cũng nghĩ thật lâu.
Sống trong cung, vốn cần phải đề phòng khắp nơi, chỉ là hiện nay hậu cung của Tiết Chiết không người, nàng lại gặp chuyện này. Nếu sau này chiêu mộ phi tần, vậy càng nguy hiểm? Chỉ là rốt cuộc là người nào, tạm thời nàng không nghĩ ra nổi người nào đáng ngờ.
Ngày hôm nay Tiêu Ngư đi ngủ từ sớm, giá nến bằng men sứ tản ra ánh sáng vàng ấm, chiếu sáng trong tẩm điện. Tiêu Ngư nhắm mắt ngủ mơ mơ màng màng, giữa lúc đang mơ hồ dường nghe thấy chút tiếng động, thoáng xoay người. Lúc ngừng lại mũi ngửi được khí tức quen thuộc, lại từ từ mở mắt theo bản năng.
Đệm chăn bên người lõm xuống rõ ràng, một thân hình cường tráng nằm xuống.
Đắp chăn gấm lên, liền cực kỳ thuận tay ôm nàng vào trong ngực.
Tiêu Ngư vẫn còn hơi mệt. Nàng được dạy dỗ rất tốt, trên người là ngạo khí của nữ nhi quý tộc, lúc mặc Phượng bào vào càng lộ vẻ đoan trang. Ngày thường cũng sẽ thi thoảng lộ ra một chút cử chỉ hoặc nét mặt ngây thơ mà tuổi nàng nên có, chỉ có lúc đi ngủ, nàng mới nhìn giống một thiếu nữ bình thường.
Tiết Chiến thích nhìn sự biếng nhác lại xinh đẹp của nàng.
Có đôi lúc tỉnh ngủ, nàng nhu thuận nằm trong lòng y, y sẽ đưa tay nhéo mặt nàng, mũi của nàng, càng nhìn càng cảm thấy đáng yêu.
Lúc này Tiết Tiết nhẹ nhàng nhéo mặt nàng một chút, nhìn vào đôi mắt vừa với mở ra của nàng. Giọng nói của y mộc mạc, tràn ngập hơi thở nam tính, trầm thấp hỏi: "Đánh thức nàng rồi?"
Tiêu Ngư lắc đầu. Nàng ngủ không sâu, hơn nữa mỗi một động tác của y đều rất khẽ, y không đánh thức nàng. Tiêu Ngư tựa vào trên cánh tay của y, ngửi mùi hương thơm mát trên người y, hỏi một câu: "Hoàng Thượng vừa mới tắm rửa sao?"
Nhưng hình như nàng không nghe thấy tiếng động gì? Là vì ngủ sâu quá sao?
Tiết Chiến ghé mặt sát lại gần, con ngươi đen sáng lên, nhẹ nhàng nói với nàng: "Trẫm tắm rửa xong mới tới."
... Tựa như y tắm rửa, là một việc rất đáng được khen ngợi.
Tiêu Ngư nhìn sắc mặt y, nghe giọng điệu của y, có chút buồn cười. Nàng cũng nhìn y, gật đầu nói: "...Ừm."
Tiết Chiến thuận thế hôn lên mặt nàng, hỏi: "Đã uống thuốc ngày hôm nay chưa?"
Là thuốc điều dưỡng thân thể. Tiêu Ngư đáp: "Uống rồi..." Nhìn bộ dáng như đang tán gẫu chuyện thường ngày với mình của y, bất giác khẽ chau mày, oán giận với y: "Rất đắng."
Nghe nàng than phiền nhõng nhẽo, tất nhiên là Tiết Chiến thương yêu, nhưng vẫn nhíu mày, nói: "Việc này trẫm không có cách nào rồi... Trẫm đã hỏi ngự y, không thể làm thành ngọt được."
Y còn đặc biệt... hỏi qua sao? Đôi mắt Tiêu Ngư mở to một chút, nhưng y vẫn đang là một bộ dáng nghiêm túc. Là thuốc thì đương nhiên không thể làm ngọt được, từ lúc còn rất nhỏ nàng đã biết chuyện này.
Y không biết sao?
Tiêu Ngư nhìn vẻ mặt của y, y nhẹ nhàng tiến lại gần, mấy sợi râu trên cằm vừa mới mọc dài ra đâm vào mặt nàng. Bộ râu của nam nhân rậm, hơn nữa, lại vừa đen vừa cứng. Tiêu Ngư không thích khẽ nhích qua bên cạnh, nói: "Thần thiếp không phải tiểu hài tử, biết là thuốc đắng dã tật."
"... Khi còn bé thân thể thần thiếp không được tốt, gần như là lớn lên trong ấm sắc thuốc, vì vậy rất hâm mộ những người có thân thể khỏe mạnh."
"Là vậy sao?"
Tiết Chiến nhìn nàng, thuận thế nói, "Thật khéo, từ nhỏ thân thể trẫm đã rất tốt."
Cái này đương nhiên là nàng nhìn ra được. Thân thể y khỏe mạnh, sức lực như trâu bò, thân thể quả thật rất tốt.
Giọng nói Tiết Chiến lại trầm xuống, bảo đảm với nàng: "Niên Niên, trẫm nhất định sẽ không bỏ qua cho kẻ muốn hại nàng."
Giọng nói thoáng cái đã trở nên lạnh lùng.
Tiêu Ngư nhìn bộ dáng đột nhiên trở nên nghiêm túc của y, biết rõ đã nhiều ngày trôi qua như vậy, vẫn chưa điều tra ra, sợ là đối phương đã nhận ra, hẳn sẽ không tiếp tục hành động thiếu suy nghĩ. Sợ là rất khó tiếp tục điều tra. Nàng mỉm cười, nói với y: "Vậy thần thiếp xin tạ ơn Hoàng Thượng trước."
"Việc này có gì phải cảm tạ?" Tiết Chiến rầu rĩ nói, ôm nàng lại làm loạn một trận, động tác rất thô bạo, như con trâu khỏe mạnh thô lỗ trên bờ ruộng, bắp thịt trên bả vai và cánh tay nổi lên, từng khối từng khối cứng rắn. Tiêu Ngư bị y khiến cho có hơi ngứa, bàn tay thô ráp lướt qua, tựa như đốt lên từng đống lửa nhỏ trong nháy mắt, nóng hầm hập.
Nàng muốn cử động, đôi chân dài của y lại kẹp chặt lấy nửa người dưới của nàng, đẩy vào sâu trong nàng, tới gần hôn mặt nàng, thở phì phò. Tựa trên trán nàng, nói: "Niên Niên, mấy ngày nữa trẫm phải xuất cung một chuyến, có thể sẽ phải qua đêm ở bên ngoài."
Y xuất cung làm gì? Tiêu Ngư thoáng chốc nằm im, hỏi y: "Hoàng Thượng phải đi bận bịu việc gì vậy?"
Tiết Chiến nói: "Đang thu hoạch vụ thu, mấy năm trước thu hoạch không được tốt, năm nay dường như có chuyển biến tốt đẹp, trẫm muốn đặc biệt đi nhìn đồng ruộng xem."
Từ khi Tân Đế đăng cơ, liền giảm thiện triệt nhạc (giảm yến thiện và ca múa), nghiêm túc thực hiện tiết kiệm, bãi bỏ tăng thu, cứu trợ thiên tai giúp người khốn khổ. Lại rút một lượng bạc đáng kể từ trong quốc khố để tu sửa thủy lợi. Dân chúng có cơm ăn, tự nhiên an ổn rồi. Dù trước đây Tiêu Ngư không thích y, nhưng những việc y đã làm được, nàng vẫn rất tán thưởng. Tính tình của y quả thật hung dữ thẳng thắn, nhưng đối với dân chúng, lại có lòng nhân ái, nếu không phải vậy thì lúc trước phản quân cũng sẽ không ủng hộ một người thô lỗ như y.
"Dân dĩ thực vi thiên*." Các thế hệ Đế Vương Đại Ngụy, đều am hiểu sâu sắc đạo lý này, chỉ là phần lớn không thể đạt được đến trình độ như hiện tại.
(*Dân dĩ thực vi thiên (民以食為天) có nguồn gốc xuất xứ từ "Sử ký - Lệ Thực Kỳ Lục Giả Liệt Truyện, trong đó có câu nói rằng: "Vương giả dĩ dân vi thiên, nhi dân dĩ thực vi thiên”, tạm dịch: Bậc quân vương lấy dân làm điều tiên quyết để tồn tại, và dân thì lấy sự ăn làm điều quan trọng hàng đầu".)
Tiêu Ngư nói: "Chẳng phải Chung Cổ Ty* cũng đã diễn cảnh gặt lúa sao?"
(* Chung Cổ Ty: Bộ phận phụ trách ca múa nhạc, diễn kịch, giải trí trong cung)
Vào vụ thu hoạch hàng năm, Chung Cổ Ty lại diễn cảnh gặt lúa, để Đế Vương biết rằng việc đồng áng rất cực khổ. Đến lúc thánh giá Đế Vương lâm hạnh sẽ bắt đầu. Chung Cổ Ty hóa trang thành nông phu, thôn phụ và quan lại cai quản việc nông diễn mấy cảnh về việc thu tô nộp thuế, kiện tụng. Mà Nội quan giám* và Nha môn đều chuẩn bị từng dụng cụ cần thiết kỹ càng, muốn để hậu nhân của Hoàng gia hiểu rõ sự gian nan của việc đồng áng.
(* Nội quan giám: Chưởng quản đồ vật trong nội thất của Hoàng Đế)
Tiết Chiến liếc nhìn nàng, nói: "Cố làm ra vẻ, từ trước đến nay trẫm đều không thích cách làm cũ kỹ như vậy."
Tiêu Ngư rũ mắt im miệng không nói gì.
Quả thực, trước đây nàng được nuôi dưỡng nơi khuê phòng, biết rất ít chuyện tình của dân chúng. Mặc dù Đế Vương Đại Ngụy trọng nông, nhưng phần lớn cũng chỉ là hình thức. Mà nàng thân là nữ nhi Tiêu gia, vừa sinh ra đã tôn quý, lúc nhỏ nàng cảm thấy mình sống trong cẩm y ngọc thực (ăn ngon mặc đẹp) không có chỗ nào không đúng. Sau này trở thành Hoàng Hậu, Thái Hậu, lại càng cảm thấy về sau lại càng an nhàn phú quý hơn so với lúc trước. Tuy nàng biết dân chúng bình thường không được bằng nàng, lại chung quy không rõ bọn họ có thể cực khổ đến mức độ nào.
Tiêu Ngư há miệng thở dốc, lại nhìn y, nói: "Vậy... Thần thiếp có thể đi cùng người được không?"
Lông mày Tiết Chiết nhíu lại: "Nàng cũng muốn đi?" Nhìn gương mặt trắng nõn, bộ dáng mềm mại yêu kiều của nàng, y liền nghiêm túc nói, "Không phải là Trẫm đi chơi. Niên Niên, trẫm không đưa nàng đi, là không muốn để nàng phải chịu khổ. Trẫm chỉ cần bánh bao chay là có thể no bụng, nhưng nàng thì không thể như vậy được, chốn thôn quê cũng không thú vị như nàng nghĩ đâu."
Đương nhiên nàng biết. Tiêu Ngư và y bốn mắt nhìn nhau, nói từng chữ rành mạch: "Thần thiếp không sợ khổ cực, chỉ muốn đến nhìn xem, vụ mùa năm nay thu hoạch thế nào... Có được không?"
Có được không? Nàng đã nói như vậy rồi, sao y còn có thể nói không. Liền nói: "Vậy được, có điều.... lúc Trẫm đi ra đồng, nàng nhớ kỹ không được chạy lung tung."
Nàng còn có thể chạy loạn được sao?
Bỗng nhiên Tiêu Ngư cảm thấy vui sướng, gật đầu liên tục như trẻ con, "Ừm" một tiếng.
Đến ngày về nơi thôn quê, Tiêu Ngư thay đổi một thân tơ lụa, chỉ có y phục lót bên trong không đổi, bên ngoài mặc y phục màu hoa đinh hương bằng vải thô, cũng tháo từng vật trang sức xuống, cài trâm bạc, chải một búi tóc đơn giản mộc mạc của phụ nhân (phụ nữ đã có chồng).
Tiết Chiến lại mặc trực lĩnh, quần điệp, ống tay áo, gấu quần đều vén lên điệu bộ như sắp ra đồng làm việc.
Tiêu Ngư mang Xuân Hiểu theo, mà hầu hạ bên cạnh Đế Vương, một bên là thái giám bên người Hà Triều Ân, người còn lại, là Hạ Mậu - Phó tướng trẻ tuổi Thần Cơ Doanh.
Sau khi xe ngựa rời khỏi Hoàng cung, liền trực tiếp ra khỏi thành. Một canh giờ xóc nảy, mới đến một thôn nhỏ bên ngoài Tấn Thành.
Trước đó đều đã được thu xếp tốt, nơi dừng chân là nhà một lão phu phụ họ Cát. Mặc dù không thể nói gia cảnh nghèo túng, nhưng cũng là đơn sơ cũ nát. Nơi lão phu phụ ở là một nhà tranh, bên cạnh lại xây một gian phòng đất ngói xám, là phòng mới xây cho nhi tử thành thân, chỉ là thành thân chưa được nửa tháng, đã bị bắt đi làm lính, không lâu liền chết trận sa trường. Mà con dâu vừa mới vào cửa, sau khi sinh con gái, liền chạy về nhà mẹ đẻ.
Lúc trước Tiêu Ngư từng trốn chạy trong Tấn Thành nửa tháng, khi đó nàng cảm thấy, sợ là không có người nào khổ sở hơn nàng. Lúc này, Tiêu Ngư đứng bên cạnh Tiết Chiến, nghe y nói chuyện với Cát lão bá kia, nhìn cảnh vật xung quanh theo bản năng.
Cúi đầu, liền nhìn thấy bé gái đang trốn sau người Cát a bà, níu góc áo tổ mẫu (bà nội).
Nhìn dáng dấp không khác Triệu Hoằng là bao, để tóc trái đào, mặc chiếc váy đã cũ, trên váy còn có không ít miếng vá.
Gầy gò, đen nhẻm, đôi mắt sợ hãi nhìn nàng.
Tiêu Ngư nhìn bé con, theo ánh mắt của nó, vừa duỗi tay sờ, liền chạm đến bông hoa lụa giữa búi tóc của mình.
Nàng cũng là nữ hài, đương nhiên biết sở thích của nữ hài, liền lấy hoa lụa xuống, cúi người đưa tới.
Nhưng tiểu nữ hài lại lui về sau mấy bước.
Cát bà nói với nàng: "Không được, cháu đừng cho nó, con bé không cẩn thận sẽ làm hư."
Tiêu Ngư nói rõ là cho cô bé, hơn nữa cũng không đáng giá bao nhiêu, không ngờ Cát bà vẫn không đồng ý. Tiêu Ngư không còn cách nào khác, nhìn sang Tiết Chiến bên cạnh, thấy y khẽ vuốt cằm, đành phải thu hoa lụa về.
Tới nơi này đương nhiên không phải để chơi đùa, Tiết Chiến và Hà Triêu Ân ra đồng, giúp đỡ Cát lão bá gặt lúa. Hạ Mậu thì ở lại phụ trách bảo vệ Tiêu Ngư. Tiêu Ngư muốn đi cùng, nhưng nghĩ nghĩ vẫn là ở lại. Vừa rồi xóc nảy dọc đường, nàng hơi mệt, liền đi vào trong phòng nghỉ một chút.
Mới đi vào, quay đầu nhìn tiểu tướng trẻ tuổi đang đứng bên ngoài dưới cây táo, tư thế oai hùng tràn trề, hăng hái.
Vì thế nói với hắn một câu: "Vào nghỉ một lúc đi."
Hôm nay Hạ Mậu cũng ăn mặc giống dân chúng bình thường, có điều nhìn lại không giống lắm, hơn nữa tinh thần phấn chấn, uy vũ sinh uy. Xuất cung cùng Hoàng Thượng, hắn biết, nhưng thật không ngờ, Hoàng Hậu nương nương cũng đi cùng.
Lúc này Hạ Mậu nhìn Hoàng Hậu nương nương mặc áo gai vải thô, bộ dáng sạch sẽ mộc mạc, chân thật tựa như cô nương xinh đẹp yểu điệu nhất trong thôn. Không đúng... Tưởng chừng như là tiên nữ! Hạ Mậu liền ngẩng đầu lặng lẽ nhìn theo, đúng lúc Tiêu Ngư quay đầu gọi hắn.
Nhất thời hắn mặt đỏ tai hồng, đứng ngây người tại chỗ... Rồi sau đó vò đầu bứt tai vô cùng phiền não, cau mày nghĩ: Không biết Hoàng Hậu nương nương có thấy hắn nhìn nàng không.
Trước đó không lâu Tiết Chiến lại bị ám sát, lần xuất cung này, đương nhiên không đơn giản chỉ có hai người Hạ Mậu và Hà Triêu Ân như vậy. Không biết có bao nhiêu ám vệ đang âm thầm bảo vệ bọn họ. Cho nên y mới có thể yên tâm để nàng ở lại nơi này.
Tiêu Ngư cũng yên tâm vào nhà, vật dụng trong nhà đơn giản cũ kỹ, nhưng cũng tương đối sạch sẽ. Thấy nàng muốn ngồi xuống, Xuân Hiểu liền lấy khăn từ trong tay áo ra, định lau ghế trước cho nàng, Tiêu Ngư liền quay đầu nhìn Xuân Hiểu, Xuân Hiểu thấy ý tứ trong ánh mắt nàng, lại yên lặng cất khăn về.
Tiêu Ngư nhìn Cát bà cầm chén đi rót trà cho mình.
Bà đứng ở nơi kia chọn một lúc, mới lấy ra một chiếc chén miễn cưỡng không bị sứt mẻ, sau đó rót trà đưa cho nàng.
Tiêu Ngư cúi đầu, thoáng cái liền chú ý tới.
Thực ra vẫn có một chỗ mẻ nho nhỏ. Cuộc sống hằng ngày của Tiêu Ngư quá tỉ mỉ, tinh xảo, chưa từng dùng chén nào như vậy. Nhưng lúc này vẫn đưa tay nhận lấy, cười cười với Cát bà: "Cảm ơn."
Tuy chiếc bát bị sứt mẻ một chút, nhưng được rửa sạch sẽ, nước cũng rất sạch.
Thật ra Tiêu Ngư đã hơi khát, cũng không câu nệ, ừng ực uống vào nửa chén.
Uống xong, nhìn tiểu nữ hài kia còn đang len lén nhìn nàng, đôi mắt đen lúng liếng, thấy Tiêu Ngư nhìn mình, liền lập tức trốn sau người tổ mẫu. Tiêu Ngư hỏi Cát bà: "Cô bé tên là gì? Nhìn bộ dáng chắc là 5 tuổi đúng không?"
Cát bà thấy nàng xinh đẹp hiếm thấy, đôi mắt sáng như sao, bộ dáng xinh đẹp, giống như đóa hoa hải đường kiều diễm ở trước thôn, cười rộ lên lại rạng rỡ ngọt ngào, giọng nói cũng nhẹ nhàng. Mặc dù mặc y phục vải thô đơn giản, nhưng vẫn nhìn hoàn toàn khác biệt với các cô nương trong thôn, trên người cũng có hương thơm thoang thoảng.
Ban đầu còn có chút câu nệ, lúc này thấy nàng không thể hiện chút chán ghét nào, mới cười nói: "Nó tên là A Hạnh, qua sinh thần là được 7 tuổi rồi."
Bảy tuổi.
Nhất thời Tiêu Ngư kinh ngạc.
Theo như nàng nhìn thấy, tiểu A Hạnh này nhỏ gầy như vậy, nhiều nhất chắc mới được 5 tuổi, không ngờ đã 7 tuổi rồi. Tiêu Ngư hé miệng, định nói cô bé quá gầy yếu, nên bồi bổ điều dưỡng cơ thể nhiều hơn, nhưng vừa muốn nói, nhìn thấy nhà cửa bằng đất này lại không nói tiếp.
Sau khi Cát Bà nói chuyện, liền đi ra sân trước lột bắp.
Lúc đi dọc đường, Tiêu Ngư nhìn thấy từng nhà đều rất bận rộn, không phân biệt nam nữ. Tiêu Ngư ngồi trên ghế, cảm thấy cứ ngồi như vậy không được hay lắm, liền ra ngoài giúp lão phụ. Vốn tưởng rằng, trước đây chưa từng làm, nhìn đơn giản, học chút là được, nhưng chưa lột được bao nhiêu, đôi tay trắng nõn của Tiêu Ngư đã bị toác da.
Cát bà cầm lấy bắp ngô trong tay nàng, giọng điệu đề nghị nói: "Cháu vẫn nên vào trong nghỉ ngơi đi? Da mịn thịt mềm, việc này cháu không làm nổi đâu."
Tiêu Ngư cảm thấy đau, nhưng mặt lại càng nóng bừng.
Nàng liếc mắt nhìn, thấy đôi tay thô ráp của lão phụ, nhẹ nhàng nói: "Cũng được, cháu sẽ không gây thêm phiền toái cho bà nữa." Không cần làm liền không làm, như vậy sẽ không sao.
Những lão phụ thôn quê, phần lớn không thích nữ hài yểu điệu, cảm thấy những cô nương như vậy cưới vào cửa cũng không làm được việc gì. Cát bà thấy nàng cử chỉ mềm mại, trái lại cũng không lộ ra vẻ ghét bỏ gì, chỉ là tiếp tục quen thuộc lột bắt.
Dù tuổi đã già, đôi tay cũng đã khô nẻ, tựa như vỏ cây, làm việc lại rất có lực.
Bà nhìn tiểu phụ nhân tuổi trẻ bên cạnh, thấy làn da nàng trắng nõn, tựa như quả trứng đã lột vỏ, nói: "Phu quân của cháu nhất định rất tốt với cháu?"
A? Tiêu Ngư không hiểu tại sao bỗng nhiên lại nhắc tới phu quân của nàng. Trong đầu lập tức xuất hiện gương mặt của nam nhân kia. Nàng nghĩ nghĩ, liền cố ý nói: "Không có đâu."
Nhưng lão phụ lại cười, tiếp tục nói: "Ở nhà không phải làm việc gì đúng không?"
Chuyện này...
"Ừm." Tiêu Ngư gật đầu.
"Ánh mắt nhìn người của lão bà ta vẫn cực kỳ chuẩn, hắn ấy, chắc chắn rất thương cháu."
Tiêu Ngư cong môi cười, không tiếp tục nói chuyện này. Nàng nhìn Cát bà lột bắp không ngừng, không nhịn được hỏi: "Ngày thường của bà như vậy, nhất định rất vất vả?"
Đã lớn tuổi như vậy, vẫn còn phải ra ngoài làm việc.
Cát bà ngừng lại, ánh mắt sáng lên nhìn nàng, nói: "Đâu có? Bà còn mong mỗi ngày đều có thể ngồi lột bắp." Nghĩ tới cuộc sống mấy năm trước, tiếp tục nói, "Trước đây hằng năm đều tăng thu tô thuế, lại luôn có chiến tranh, bữa cơm lúc có lúc không, thế mới vất vả. Hiện giờ đã đổi Hoàng Thượng mới, giờ cũng đã đến mùa thu hoạch, cuộc sống của chúng ta liền tốt hơn rồi."
Tiêu Ngư sửng sốt. Nàng nhìn lão phụ bên cạnh gương mặt tràn đầy tươi cười, chậm rãi nói: "Vậy... Bà không biết, Hoàng Thượng hiện tại, lên làm Hoàng Thượng như thế nào à? Lúc trước hắn chỉ là một thôn phu hương dã, làm Hoàng Đế... thực sự tốt sao?"
Cát bà ghé mắt nói: "Người nào cho dân chúng chúng ta ăn no bụng, người đó liền là Hoàng Đế tốt. Xuất thân thôn quê, vậy không phải rất tốt sao? Hiểu được nỗi khổ của dân chúng chúng ta. Cháu đó, đúng là được chăm sóc tốt quá, không phải chịu khổ... Những điều này cháu cũng không hiểu đâu."
Tiêu Ngư muốn nói sao nàng lại không hiểu. Đối với dân chúng mà nói, đúng là như vậy. Nhưng ngôi vị Hoàng Đế của nam nhân kia chung quy vẫn là danh bất chính ngôn bất thuận, chẳng lẽ những người dân này, đều không nhớ tới Ngụy Đế lúc trước sao? Nàng không tiếp tục nói hết, cũng không quấy rầy Cát bà lột bắp.
Đi đến một bên, nhìn tiểu A Hạnh đang cầm nhánh cây vẽ lung tung trên mặt đất, lờ mờ hình như là viết chữ.
Bèn lấy một nhánh cây trên mặt đất đi đến, cẩn thận nhấc làn váy lên một chút, ngồi xổm song song với cô bé.
Sau đó khẽ vạch trên mặt đất viết chữ. Mặc dù không viết được tinh tế đẹp mắt như trên giấy, nhưng chữ viết vẫn ngay ngắn, rất có khí khái.
Viết xong, nàng quay đầu nhìn tiểu A Hạnh. Thấy cô bé lộ ra ánh mắt kinh ngạc, lúc này trái lại không tiếp tục trốn tránh. Liền hỏi: "Em muốn học chữ sao? Ta dạy cho em có được không?"
Tiểu hài tử nơi thôn quê đều sợ người lạ, nhất là những tiểu nữ hài mất đi phụ mẫu như tiểu A Hạnh. Cô bé nhìn Tiêu Ngư một lúc lâu, không trả lời.
Tiêu Ngư lại hiểu được thực ra cô bé đã ngầm đồng ý. Liền cầm nhánh cây, viết tên A Hạnh.
Tiểu A Hạnh liền viết theo nàng.
Vừa dạy, liền dạy cả một buổi chiều. Tiêu Ngư ngồi xổm đến nỗi chân đều tê rần, Xuân Hiểu vội vàng đến xoa bóp cho nàng.
Tiểu A Hạnh đứng bên cạnh nàng, cầm nhánh cây nhỏ trong tay, ngẩng đầu nhìn nàng, giọng nói khe khẽ: "Tổ mẫu nói, gặt lua xong, bán thóc lấy tiền, sẽ cho A Hạnh lên trường học ở trấn trên học tập. Sau này A Hạnh cũng sẽ giống như tỷ tỷ."
Dù giọng nói của cô bé rất nhẹ rất khẽ, lại rất kiên định.
Tiêu Ngư nhìn ánh mắt A Hạnh, liền chậm rãi nói: "...Được."
...
Ráng chiều đầy trời, những nam nhân ra đồng vẫn chưa về nhà, chắc hẳn đã rất bận rộn. Cát bà thấy Tiêu Ngư cứ ngóng trông nhìn về phía cửa mấy lần từ lâu, liền lẩm nhẩm: "Ông nó cũng thật là, biết người ta tới giúp đỡ, cũng không biết nên về sớm."
Lại muốn đi ra đồng thúc giục, thuận tiện mang một ít nước trà và điểm tâm.
Vừa lúc Tiêu Ngư cảm thấy nhàm chán, liền đi cùng bà.
Người trong thôn thuần phác, rất ít người xa lạ tới. Dù Tiêu Ngư mặc quần áo đơn sơ, nhưng dung mạo lại xinh đẹp hiếm gặp, dọc đường đi, đã có không ít người dừng lại nhìn nàng. Chỉ là thấy nàng tuổi còn trẻ, nhưng lại búi tóc của phụ nhân, liền hiểu được đã xuất giá rồi. Tiêu Ngư đã quen với ánh nhìn chăm chú của người khác, nhưng mà giống như hiện tại, quang minh chính đại như vậy, tò mò nhìn nàng, tựa như nàng là động vật kỳ quái nào vậy, khiến nàng cảm thấy có chút ý tứ không tốt.
Mặc dù Cát bà tuổi đã già, nhưng đi đường lại cực kỳ hoạt bát nhanh nhẹn. Tiêu Ngư rất ít khi đi đường dài như vậy, hơn nữa đường nơi thôn quê không dễ đi, ghồ ghề, gập ghềnh, mặc dù không đến mức bị ngã, nhưng Tiêu Ngư vẫn phải đi rất cẩn thận, đương nhiên là đi càng chậm.
Rất nhanh đã không đuổi kịp bước chân Cát bà.
Cũng ngại ngùng không muốn để bà phải chờ mình, Tiêu Ngư để bà đi trước, còn mình đi theo phía sau.
Rất nhanh, Tiêu Ngư đã đi tới cánh đồng.
Cách đó không xa, dù là nam nữ già trẻ, đều đang bận bịu gặt hái. Mồ hôi ướt đẫm, lại càng háo hức. Trước đây Tiêu Ngư rất khó hiểu loại vui sướng như vậy, mà lúc này, nhìn ruộng đồng vào mùa thu hoạch, hương lúa chính, tựa như chính mình cũng bị cuốn hút. Làn váy được làn gió nhẹ nhàng lướt qua, bay lất phất.
Nàng đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng Cát bà phía xa, thấy bà chậm rãi đi đến một mảnh ruộng.
Sau đó Tiêu Ngư liền nhìn thấy nam nhân cao lớn như hạc trong bầy gà kia.
Y xắn ống tay áo và gấu quần lên, lộ ra tứ chi nam tính rắn chắc. Một tay cầm liềm, một tay nắm cây lúa, động tác nhanh nhẹn. Thực ra động tác của mọi người đều không khác nhau lắm, nhưng trên người y, lại có thể nhận thấy sức quyến rũ nam tính mãnh liệt.
Dường như... Còn rất đẹp mắt.
Tiêu Ngư nhìn một lúc, liền thấy bên cạnh y, có hai tiểu cô nương chạy tới, mười lăm mười sáu tuổi, bộ dáng rất trẻ tuổi, cầm liềm như tới giúp.
Hai người bọn họ vốn là ngại ngùng mắc cỡ cứ ngươi đẩy ta, ta đẩy ngươi, sau đó một người trong đó thấp hơn một chút, bỗng nhiên đi tới gần.
Tiêu Ngư cắn môi theo bản năng.
Lúc này bên cạnh có một phụ nhân trung niên mập lùn vừa lúc đi ngang qua, nhìn theo mắt nàng, liền nói một câu: "Một buổi chiều, đã có bảy tám vị cô nương chạy tới rồi..."
Hửm? Tiêu Ngư vội vàng nhìn sang, liền thấy gương mặt phụ nhân bên cạnh nàng.
Nghe bà cười đi tới, nhỏ giọng hỏi: "Đó là nam nhân của cháu đúng không?"
A? Tiêu Ngư sửng sốt, không biết tại sao, nhất thời lại cảm thấy mặt nóng bừng.
Gió thu mát mẻ trong lành xen lẫn hương lúa lướt nhẹ qua mặt, sau lưng là khói bếp lượn lờ. Đôi mắt Tiêu Ngư lại nhìn qua một lần nữa, thấy nam nhân cường tráng mạnh mẽ ở giữa bờ ruộng kia, khôi ngô anh tuấn. Vì thế đáp lại một tiếng, rất nhẹ rất khẽ: "...Vâng."