• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Lovenoo1510



Phụ nhân kia liền cảm thán: “Thật là có phúc lớn. Dáng dấp hán tử nhà ngươi đẹp mắt, người cũng khỏe mạnh, khí lực lớn như vậy, tay chân làm việc đều lanh lẹ… Bao nhiêu cô nương đỏ mắt nhìn, ngươi phải giám sát chặt chẽ một chút.”



Giống như nếu không giám sát chặt chẽ một chút sẽ chạy mất vậy. Hắn cũng không phải là trâu mà?



Trước mặt là đồng lúa mênh mông bát ngát, vàng óng ánh. Tiêu Ngư đứng trong chốc lát, nhìn nam nhân đang cúi đầu nơi xa kia, bên cạnh như có người nhắc nhở, hắn vội vàng buông công việc trong tay ra, ngẩng đẩu nhìn về phía nàng.



Quá xa, nàng không nhìn rõ ánh mắt của hắn, nhưng lại có cảm giác hắn liếc mắt liền thấy mình. Tiêu Ngư từ biệt với phụ nhân bên cạnh, chậm rãi đi qua.



Đường ruộng nhỏ hẹp khó đi, khó khăn lắm mới đủ một người đi. Hạ Mậu ở phía trước mở đường, Xuân Hiểu ở phía sau che chở nàng. Chính là thời khắc bận rộn của một ngày, đồng ruộng nhiều người như vậy, con dâu các nhà thường xuyên tới, phần lớn sẽ không gây quá nhiều chú ý.



Mà hiện tại, thấy một tiểu phụ trẻ tuổi, làn da trắng như tuyết, mắt hạnh má đào, vòng eo tinh tế giống như cành liễu xuân tháng ba khẽ đung đưa.



Hán tử vùng thôn đa số đều chính trực, nhìn thấy tiểu phụ nhân xinh đẹp như vậy, thì từng đám đều duỗi cổ ra nhìn, ồn ào bàn tán.



Hai má Tiêu Ngư đã thấm mồ hôi, chỉ là so với nam nhân đổ mồ hôi như mưa trước mặt, thì dáng dấp của nàng nhìn xem như cũng nhẹ nhàng khoan khoái. Nàng đứng trước mặt Tiết Chiến, cùng hắn bốn mắt nhìn nhau, mới gọi một tiếng: “Phu quân.”



Tiết Chiến không mệt. Thâm thể nam nhi trẻ tuổi khỏe mạnh, trên dưới toàn thân dùng còn chưa hết sức lực, cắt chút lúa này thì có đáng gì? Hiện nay bị nàng gọi một câu, sức lực toàn thân của hắn bị nàng gọi đều tản ra, vô cùng mềm yếu. Hắn cười ngây ngô một tiếng, mặt mày không còn nghiêm nghị như hàng ngày lúc ở trong cung.



Nhẹ nhàng lên tiếng, cúi người, liền hôn lên mặt nàng một cái thật nhanh.



Phần lớn người trong thôn đều thuần phác chính trực, tình cảm vợ chồng trẻ rất tốt, tất nhiên là chàng chàng thiếp thiếp ngọt ngào như mật.



Mà lúc này, vị hán tử đến giúp Cát lão bá cắt lúa, tuổi trẻ anh tuấn, cao lớn uy mãnh, nếu không mặc áo gai vải thô, thì nhìn khí độ, con tưởng rằng đó là một công tử nhà đại hộ nhân gia. Chẳng qua không nghĩ tới, nhìn nam nhân quý khí như vậy, lại có một tay nghề làm việc tốt đến thế.



Chiến hỏa liên miên, rất nhiều người trẻ tuổi trong thôn đều đi chiến trường, đại cô nương đến tuổi lập gia đình đều không được đề cập đến, hôm nay mới có nửa ngày, liền có rất nhiều cô nương vây đến. Cô nương nông thôn nhiệt tình phóng khoáng, có đôi chút xấu hổ, còn được phụ mẫu đẩy tới.



Có không ít người dáng dấp còn đẹp mắt, ví dụ như hai cô nương Tiêu Ngư vừa thấy kia. Vốn là xấu hổ, mặt mày tươi tắn, trước mắt thấy người ta có gia thất, lập tức liền lộ ra ánh mắt thất vọng.



Tiêu Ngư sửng sốt một chút, ngẩng đẩu nhìn đôi mắt đang mỉm cưởi của nam nhân trước mặt, gương mặt “vụt” cái đỏ rực. Chỉ cảm thấy người này quá mức thô bỉ, ở bên ngoài mà cũng như vậy…



Bên tai là tiếng cười đùa ồn ào của người trong thôn, Tiêu Ngư có chút không nhịn được đỏ mặt, rũ mắt xuống, nhỏ giọng nói một câu: “Thiếp đến bên cạnh chờ chàng.”



Biết da mặt nàng mỏng, hắn cũng không tiếp tục đùa nàng nữa. Tiết Chiến nói: “Cũng không lâu lắm nữa, ta ra bờ ao rửa tay, nàng đừng đi xa.”



Vâng. Tiêu Ngư gật đầu.



Liền thấy hắn buông liềm chạy tới bên cạnh ao nhỏ rửa tay.



Hắn ngồi xổm ở bên cạnh, lưng như núi có chút ướt, lúc rửa tay, cũng không như thường ngày, tẩy rửa qua loa là xong. Một hồi lâu, mới đi đến bên cạnh nàng.



Cái tay ướt nhẹt xoa lung tung ở bên góc áo, người còn chưa đi tới, cái tay lau khô đã duỗi tới, rắn chắc nắm lấy tay nàng.



Dắt nàng đi.



Đường ruộng nhỏ chật hẹp, căn bản là không dễ đi. Hắn đi phía trước, nàng theo phía sau, nắm tay, luôn cảm thấy có chút kỳ quái. Tiết Chiến cũng ý thức được, đi được hai bước, liền dừng lại nhìn nàng.



Tiêu Ngư nghi ngờ ngẩng đẩu nhìn hắn, vừa định hỏi, liền thấy hắn ngồi xuống, nói với nàng: “Lên đi.”



Giọng nói nam nhân lưu loát.



Tiêu Ngư có chút câu nệ, nói: “Thiếp có thể tự đi được.”



Cô nương từ cao môn đại hộ ra ngoài có rất nhiều quy củ. Khi còn bé Tiêu Ngư còn tinh nghịch hoạt bát, lại được trưởng bối yêu chiều, phụ huynh cũng luôn yêu thích nàng. Càng ngày càng lớn, gò ép càng chặt, chính là phụ huynh, cũng không quá mức thân cận. Đã nhiều năm không có ai cõng nàng như vậy nữa.



Tiết Chiến nắm lấy tay của nàng hướng lên lưng hắn. Thân thể Tiêu Ngư lập tức hướng về phía trước, lảo đảo liền úp sấp lên lưng của hắn. Lưng hắn cứng rắn chắc chắn như một tòa núi lớn, đập vào ngực nàng có chút đau, hai gò bồng đào kiều nhuyễn dính vào cùng với hắn.



Hắn đứng lên rất nhanh, Tiêu Ngư cũng không ưỡn ẹo nữa, đưa tay ôm lấy cổ của hắn.



Ra đồng làm việc, đương nhiên mồ hôi chảy nhiều hơn ra so với ngày thường rất nhiều. Cái mùi mồ hôi nồng đậm kia hòa với mùi thơm của hạt thóc, cảm giác này… Dương khí, thô lỗ to lớn, còn làm cho người ta cảm thấy kiên định thuần phác.



Tiêu Ngư nhẹ nhàng hỏi: “Hôm nay có phải rất mệt mỏi không?”



Khom lưng cắt lúa, một khắc cũng không ngừng, nhìn cũng thấy chính là việc tốn thể lực. Lúc trước hắn tuy đi ra từ nông thôn, nhưng bây giờ nói thế nào thì cũng làm Đế Vương lâu như vậy rồi. Cũng coi như là sống an nhàn sung sướng.



Tiết Chiến nói: “Không mệt. Rất lâu rồi không có xuống ruộng, lại không cảm thấy ngượng tay chút nào.”



Chính là mệnh làm dân nông thôn.



Tiêu Ngư hơi buồn cười với lời nói của hắn. Dừng một chút, còn nói: “Thiếp thấy, năm nay thu hoạch như không tệ.”



“Ừ.” Tiết Chiến đáp: “So với mấy năm trước, chính xác là tốt hơn rất nhiều. Ít nhất cũng không cần chịu đói nữa.”



Lúc trước hắn ở nông thôn… Tiêu Ngư hỏi: “Chàng cũng từng bị đói bụng sao?”



Giọng Tiết Chiến nhẹ nhàng, nói: “Kia thật không có.” Lại cười nhẹ, nói tiếp, “Tính ra ta chỉ là một nông dân bình thường, dân trong thôn, cưới nàng, cũng sẽ không để cho nàng chịu đói.”



Không làm đế vương, hắn cũng có thể nuôi sống nàng, áo cơm vô lo.



Còn giống như rất lợi hại. Tiêu Ngư cười cười, ngửa đầu nhìn ráng chiều màu vàng, chiếu lên khuôn mặt đen thui của nam nhân có chút đỏ, gió đêm trở nên mát rượi rất nhanh, trên con đường nhỏ ở nông thôn, ngoắt ngoéo ngoằn ngoèo, gồ ghề.



Nàng ở trên lưng hắn vô cùng ổn định.



Đường mòn thăm thẳm, Tiêu Ngư cảm thấy một cỗ buông lỏng trước nay chưa từng có, nhẹ nhàng khẽ ngân nga khúc hát nhỏ.



“Năm nay được mùa nhiều lúa tẻ lúa nếp, đầy kho lương, vạn ức cập tỷ…”



Tiếng hát của cô gái trẻ tuổi mềm mại trong veo. Bước chân Tiết Chiến nhẹ nhàng, nói: “Thật là dễ nghe. Giống như chim sơn ca vậy.”



Biết hắn cao lớn thô kệch, thường không nói lời dễ nghe. Tiêu Ngư cũng đã quen, nói: “Cô mẫu của thiếp đều không cho thiếp hát những thứ này… Kỳ thật thiếp lại rất thích.”



Khi còn bé nàng không rõ, vì sao Tiêu Ngọc Chi bọn họ có thể ở bên ngoài chơi đùa, hát ca dao mình thích, mà nàng lại không được phép. Cô mẫu nàng nói với nàng, sau này nàng sẽ là hoàng hậu, nên không giống với người bên ngoài. Lớn hơn chút nữa, nàng đã thành thói quen, không hỏi nữa.



Nghe nàng nhắc tới cô mẫu, ánh mắt Tiết Chiến dần dần trầm xuống, nhưng vẫn nói cùng nàng: “Ta thích nghe nàng hát.”



Miệng Tiêu Ngư cong cong, tiếp tục nhẹ nhàng ngân nga.



“Vì rượu vì lễ, chưng tí tổ tỷ. Lấy hiệp trăm lễ, rơi xuống đều là phúc.”



(Lovenoo1510: Đoạn này bạn ý hát dân ca, ta không hiểu rõ lắm nên để nguyên văn mọi người thông cảm nhé)







Tướng quân tuổi trẻ Hạ Mậu đi ở phía sau, nghe hoàng hậu nương nương hát êm tai, mặt đầy tươi cười, ánh mắt cong thành hình trăng khuyết, nghe có chút nhập tâm. Người đi đằng trước như chú chó Bắc Kinh, ánh mắt lóe sáng, khờ khạo.



Xuân Hiểu lẳng lặng đi theo bên người Triều Ân.



Thấy nam nhân bên cạnh nhã nhặn, thay y phục hoạn quan, mặc bộ quần áo bình dân, trắng trẻo an tĩnh, giống như tiên sinh dạy học trong thôn. Xuân Hiểu liếc mắt, ngắm đến đôi tay thon dài của hắn, dường như vì không thường làm loại việc lặt vặt như này, nên bị lá lúa cào rách mấy đường. Do dự một chút, liền móc từ trong tay áo ra một cái khăn tay, đưa tới: “Buộc tay một chút đi.”



Hà Triều Ân nhìn qua cô nương bên cạnh, cười nhàn nhạt nói: “Đa tạ Xuân Hiểu cô nương.” Hắn đưa tay tiếp nhận, từ từ bọc lấy tay.







Cát bà tuy nóng tính, nhưng ở giữa nông thôn điều kiện có hạn, tất nhiên là cơm rau dưa. Tiết Chiến không kén chọn, có cái gì ăn cái đấy. Tất nhiên Tiêu Ngư cũng dùng một phen, nhưng dù sao nàng cẩm y ngọc thực đã lâu, cũng không phải sống chết trước mắt, quả thật có chút đồ ăn khó có thể nuốt xuống.



Cũng may khi trở về, Tiết Chiến thuận đường ở bên bờ sông đâm một con cá, Tiêu Ngư bưng lấy bát cơm nhàn nhạt, ăn hết con cá trước mặt.



Người trong thôn đi ngủ rất sớm, dù sao cũng đã bận rộn cả ngày, trời chưa sáng đã dậy làm việc. Ăn cơm, liển trở về phòng ngủ. Tiêu Ngư và Tiết Chiến ngủ ở nhà ngói mới, Cát bà còn đặc biệt đem hỉ đỏ ra che cho bọn họ.



Tiết Chiến ở bên cạnh giếng nước múc nước tắm, Tiêu Ngư ở trong nhà tắm rửa. Tắm rửa không lâu, chỉ dùng chậu gỗ đưa nước ấm vào, rửa mặt rửa chân, lau qua người.



Lau xong thân thể, Xuân Hiểu ra ngoài đổi nước. Tiêu Ngư lấy cái yếm ngủ mới, chuẩn bị thay đổi. Đợi lúc lấy cái yếm, đang định thay, thì chợt nghe âm thanh mở cửa. Tiêu Ngư tranh thủ thời gian mặc lung tung y phục cho xong, xoay người, nhìn thấy nam nhân đã vào một lúc, lông mày đang gắt gao nhíu lại.



Người này làm sao vậy… Tiến vào cũng không nói một tiếng?



Tiết Chiến không nghĩ tới nàng ở trong này thay y phục, lập tức đóng cửa lại.



Thấy áo của nàng buông lỏng, áo yếm bên trong cũng không mặc, da nữ hài tử nhẵn nhịu trắng như tuyết, dưới ngọn đèn tối mờ, chiếu vào lấp lánh. Thân thể vừa bị nước giếng lạnh xông qua, lại khí huyết sôi trào, nóng lên rất nhanh. Ánh mắt của hắn dần dần u ám, hầu kết lên xuống nhấp nhô, mới thản nhiên nói: “Ta trông coi thay nàng, nàng tiếp tục mặc đi.”



Hắn cũng phải thay. Y phục ẩm ướt dán vào thân thể, cái vĩ đại nam tính kia, lộ rõ. Sau đó tiện tay đem y phục ẩm ướt trên người cởi ra, cởi đến sạch sẽ, món đồ kia cũng tùy tiện thẳng đứng, to lớn sừng sững, giống như dã thú xấu xí.



Tiêu Ngư thu hồi ánh mắt rất nhanh.



Quay lưng lại, mặc xong xiêm y, vạt áo ngủ cũng được thắt ngay ngắn chỉnh tề.



Sau khi Xuân Hiểu gõ cửa đi vào, bưng chậu rửa chân vào. Thấy Tiêu Ngư ngồi ở trên giường, định cởi giày rửa chân, Tiết Chiến liền ngăn Xuân Hiểu nói: “Ngươi đi ra ngoài trước đi, nơi này không còn việc của ngươi nữa.”



Xuân Hiểu vội vàng gật đầu ra ngoài.



Không để Xuân Hiểu hầu hạ cũng không có gì, Tiêu Ngư chuẩn bị tự mình rửa chân, chợt thấy nam nhân bên cạnh, đem ống tay áo sắn lên, gập lưng xuống trước mặt nàng.



Tiêu Ngư lập tức nói: “Ngài làm gì vậy… A!”



Hai chân nàng bị hắn nắm ở trong tay, dọa nàng kêu lên.



Đôi tay hắn to lớn thô dày, nắm đôi chân ngọc nho nhỏ ở trong tay, đặt vào lòng bàn tay, càng lộ ra trắng nõn lung linh. Từng ngón chân nho nhỏ, trắng nõn.



Tiết Chiến nghiêm túc nói: “Chớ lộn xộn.” Nắm hai chân mềm mại của nàng, nhìn hướng phía dưới, thấy làn da bàn chân của nàng kiều nộn, dường như do đi đường quá nhiều, bị mài có chút đỏ. Cũng may khi trở về, là hắn cõng nàng.



Tiết Chiến lúc này mới yên tâm.



Đem hai chân của nàng chậm rãi để vào trong nước nóng.



Tiêu Ngư cuộn tròn lấy đầu ngón chân, nói: “Tự thiếp làm.”



Bàn tay của hắn ấn xuống chân của nàng, một cái tay khác nhẹ nhàng đem nước dội lên chân cùng bắp chân mảnh khảnh của nàng. Hắn cúi đầu, ngồi chồm hỗm trên mặt đất, giống như quái vật khổng lồ vậy. Nhàn nhạt nói: “Trong cung nhiều quy củ, ra đến bên ngoài, không cần quá câu nệ. Vợ chồng đều là sau cánh cửa đóng kín sinh hoạt, ta nghĩ đối với nàng tốt, thì ai cũng không xen vào.”



Hai tay của nàng nhẹ nhàng nâng váy, ánh mắt rơi vào đỉnh đầu hắn, nghe hắn nói, nhất thời cũng không biết nói câu gì. Luôn cảm thấy có chút khó chịu.



Ngọn đèn trong phòng lờ mờ, bấc to như hạt đậu, chỉ có một ngọn đèn nho nhỏ, chiếu lên cũng không quá rõ ràng.



Gian phòng nhỏ hẹp, không có huân hương và rèm che ưa thích của nàng, cũng không có gối gấm mềm mại… Đều là thứ nàng chưa từng trải nghiệm qua. Rửa xong, thấy hắn đem đôi chân giữ lại trong lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa, sau đó cúi đầu nhìn chằm chằm cả buổi, không biết đang nhìn cái gì, cuối cùng nói một câu: “Mỗi năm, chân của nàng càng ngày càng đẹp ra.”



Tiêu Ngư muốn rút chân về.



Hắn lại vuốt không thả, ngẩng đầu nhìn nàng.



Ánh mắt của hắn sáng rõ, mặt mày lại quá tuấn lãng, toàn thân nam tử đầy khí phách, nhìn đã thấy khỏe khoắn. Đột nhiên Tiêu Ngư có cảm giác chân mình nóng lên, có một hồi thần khí, liền nhìn thấy hắn hôn chân của nàng, mới ngượng ngùng nói: “Bẩn, đừng bẩn mà.”



Không chú ý như vậy!



Giọng Tiết Chiến cởi mởi, nói: “Thơm, không rửa ta cũng hôn.”



Thúi chết. Tiêu Ngư ghét bỏ nhìn hắn một cái, sau đó trước mặt có một bóng mờ bao phủ, cả người hắn đều đã nhào đến, thân thể nặng trịch đặt lên thân thể nàng. Đỉnh đầu gối đẩy hai chân nàng ra. Tiêu Ngư bị kẹp cũng không đúng, mà không bị kẹp cũng không phải, đôi mắt luống cuống nhìn người đàn ông thô lỗ như trâu đang đè lên người mình, nàng đưa tay dùng sức đẩy đầu vai của hắn. Hắn lại tiến gần hơn, ngăn cách giữa hai người chỉ có một lớp vải.



Ván giường lung la lung lay, vang lên hai tiếng “Két két” “Két két”.



Tai Tiêu Ngư như bị bỏng, vội vàng thúc giục nói: “Chàng, chàng xuống đi.”



Tiêu Ngư thực sự cảm thấy xấu hổ, chẳng qua Tiết Chiến vẫn không từ bỏ ý định giữa chừng, liền cúi đầu hôn nàng. Tiêu Ngư bị ép ngửa đẩu, có chút gò bó, còn hắn thì rất là cao hứng.



Chiếc miệng nhỏ nhắn của Tiêu Ngư hé mở, cùng hắn răng môi quấn quýt đến thở cũng không được, miệng Tiêu Ngư bị lấp đầy rất nhanh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK