• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiêu Ngọc Chi dứt lời, bên trong phòng bắt đầu yên tĩnh, nàng ta sửng sốt trong chốc lát, sau đó cười cười nói: "Lục muội muội cũng đừng để ý đến lời của ta nói. Muội biết xưa nay ta rất ít khi nói chuyện."



Cùng là người một nhà, thường ngày Tiêu Ngọc Chi cũng chỉ nói ở trong bụng vài câu, lại không dám nói ra khỏi miệng. Hôm nay, trong lòng cũng không kìm nén được sự vui mừng nên có chút không quản được miệng mình. Cho dù có làm sao đi chăng nữa, tóm lại Tiêu Ngư này đích nữ đích tôn duy nhất, là bảo bối của Quốc Công gia.



Tiêu Ngư cũng không nuốt nổi cơn giận này vào bụng, lập tức nói: "Không biết nói chuyện thì nên nói ít lại một chút, cũng không có ai buộc tỷ phải nói."



Tiệc Đại Ngụy kết thúc, nếu muốn bàn về tổn thất, trước tiên hoàng gia là xếp số một, sau đó xếp thứ hai là Tiêu gia. Tuy nói thân phận ban đầu của Tiêu gia bọn họ cùng địa vị với tân đế kia, lại còn đề bạt đại ca nàng, nói cho cùng là tiên lễ hậu binh (ý nói ngoại giao trước, quân sự sau), quan hệ của Tiêu gia bọn họ cùng với tiền triều hoàng thất là một quan hệ không bình thường, sợ là ngày tháng sau này sẽ như bước trên băng mỏng, sẽ không lại giống như trước kia mà nở mày nở mặt rồi.



Thường ngày Tiêu Ngọc Chi cũng hay đối địch với nàng, đối với chuyện chê cười như thế này, thực sự là quá nông cạn rồi. Khi nàng không đảm đương được nổi vị trí Thái Hậu, đối với nàng mà nói nó cũng chẳng có lợi ích gì.



Tiêu Ngọc Chi càng không nghĩ đến Tiêu Ngư lại không nể mặt nàng như vậy, nên sắc mặt nàng liền thay đổi, đứng lên nói: "Ngươi đừng có quá phận."



Không phải chỉ làm Thái Hậu có nửa năm sao? Vậy mà ở trước mặt nàng ta lại bày ra bộ dáng nương nương đang tới.



"Nếu Ngũ tỷ tỷ nhàn rỗi như vậy, thì nên đi học cách ăn nói một chút đi." Tiêu Ngư nói thẳng, "Xuân Hiểu, tiễn Ngũ tỷ tỷ đi ra ngoài."



Đúng là Tiêu Ngọc Cẩm chưa để Tiêu Ngọc Chi vô trong lòng, đợi nàng đi rồi, Tiêu Ngư mới nói: "Tính tình Ngũ muội muội đã như vậy rồi, tỷ không nên để trong lòng. Mấy ngày nay tỷ chịu khổ rồi, đều là tỷ muội một nhà, nàng ấy nói chuyện như vậy, đúng là có chút quá đáng..." Nàng nhìn mặt Tiêu Ngư rồi mỉm cười nói, "Đánh hoàng gia, đó cũng chưa hẳn là một chuyện tốt. Lục muội muội trẻ đẹp, có trí tuệ, cũng không cần phải ưu sầu một số việc."



Quả là, nếu muốn gả hai nàng, thì toàn bộ Tấn thành đều có nhiều người muốn lấy nàng. Có thể là nàng gả dến tiền triều hoàng gia, cho dù nam tử đó có ngưỡng mộ nàng như thế nào, thì phụ mẫu cũng sẽ không đồng ý cho lấy nàng cũng như chức Thái Hậu tiền triều.



Cũng may Tiêu Ngư nhìn thoáng được. Chỉ cần có đủ kim ngân châu báu, cho dù không có nam nhân thì đời này nàng cũng sống rất tốt.



Sau khi Tiêu Ngọc Chi tức giận trở về phòng, thì nhị phu nhân Liễu thị đang ngồi ở trước cửa sổ làm việc, nhìn thấy Tiêu Ngọc Chi trở về với một khuôn mặt tức giận, bà mới đặt khung thêu xuống, nhíu mày nói: "Sao vậy? Là ai đã bắt nạt con?"



"Là Tiêu Ngư chứ còn ai." Tiêu Ngọc Chi quệt miệng nói, "Còn tự xem mình là nương nương nữa chứ."



Xưa nay Tiêu Ngọc Chi và Tiêu Ngư vốn không hợp nhau, cũng bởi vì do sự việc năm đó, hai người lại ầm ĩ nên càng thêm không hợp nhau.



Ngày sau Tiêu Ngư phải gả vào hoàng gia rồi trở thành hoàng hậu, chắc cũng sẽ cho nàng chút thể diện, mà Tiêu Ngư lại chưa bao giờ để Tiêu Ngọc Chi vào trong mắt. Ở nhà nàng có tính khí như vậy, nàng nhằm vào ngươi, ngươi không vui, đối phương cũng không chĩa mũi nhọn vào ngươi, nhưng ngươi lại cảm thấy nàng không coi ngươi ra gì, vẫn là không vui.



Những năm này Liễu thị biết trong lòng nữ nhi mình có nhiều bất mãn, dù sao cũng cùng Tiêu Ngư lớn lên từ nhỏ, cũng không tránh được việc so sánh. Vừa vặn lại được phân bày ở đó, tuy nàng là cô nương của phủ Hộ Quốc Công, so với những cô nương khác ở hoàng thành dĩ nhiên là cao quý hơn nhiều, nhưng cũng không thể coi Hoàng Hậu tương lai là như nhau. Nhưng mà trên dưới cả nhà, cũng biết mệnh của Tiêu Ngư rất tốt, trong lòng có chút không phục nhưng Tiêu Ngọc Chi cũng không có biểu hiện ra.



Nữ nhi này thật sự là quá kích động rồi. Cũng vì vậy mà những năm này, Liễu thị mới tìm kiếm chọn lựa những nhà khá giả, thật vất vả Liễu thị mới vừa ý được một nhà, nhưng lại bị Tiêu Ngọc Chi ghét bỏ vì thân phận quá thấp.



Có thể lấy nữ nhi Tiêu gia, thân phận thì đương nhiên không được chu đáo. Có thấy ánh mắt của Tiêu Ngọc Chi, đó là muốn so đo cùng Tiêu Ngư, có thể gả cho một người có phẩm chất giống đế vương như Tiêu Ngư.



Liễu thị thở dài nói: "Tính khí của con như vậy, sau này khẳng định là sẽ rất thiệt thòi."



Nhưng Tiêu Ngọc Chi không nghe lọt được câu nào, lầm bầm một câu: "Ngược lại ta lại không thích nàng ấy."



Liễu thị ngồi suy nghĩ một chút, sau đó ngồi xuống cạnh Tiêu Ngọc Chi nói: “Trên dưới trong nhà đều biết chuyện này, con còn cùng Tiêu Ngư so đó cái gì? Thân phận của Tiêu Ngư bây giờ, nhà nào tốt đều nguyện ý lấy nàng?" Liễu thị đưa tay vuốt mặt nữ nhi mình cười nói, "Con thì không giống, tân đế đăng cơ, Tiêu gia vẫn trọng dụng, mặc dù trước có so sánh, nhưng phủ Quốc Công là phủ Quốc Công. Ngọc Chi chúng ta rất xinh đẹp, tự sẽ có nam nhân tuấn kiệt cảm mến, ngày tốt lành còn ở phía sau."



Ngược lại lời này làm Tiêu Ngọc Chi có chút vui mừng trong lòng.



Tiêu Ngọc Chi nhịn không được cười cười, lúc này mới hết giận nói: "Vậy cũng đúng." Hiện tại Tiêu Ngư có gì để mình hâm mộ.



Cũng đã hơn nữa tháng, phủ hộ Quốc Công làm lòng người bàng hoàng, trước mắt cũng đã khôi phục lại sức sống. Tiêu Ngư vừa nghe đại tẩu Đường thị đã có thai, càng làm đại ca nàng cảm thấy vui mừng, lâu như vậy rồi, cuối cùng phủ Quốc Công bọn họ cũng có một việc vui.



Sắp làm phụ thân rồi, Tiêu Khởi Châu cũng trở nên thận trọng một chút. Hắn đang trực ở bộ binh liền trở về, cả người mặc một bộ quan phục màu xanh, thêu hoa văn hình con gấu, trên eo buộc đai lưng có sừng màu đen, tinh thần rất là hăng hái, phong độ hiên ngang.



Đi vào nhìn muội muội và thê tử hòa thuận như vậy, rồi hắn liền tiến lên nói: "Huynh nghe nói hôm nay Tiêu Ngọc Chi lại chọc giận muội rồi sao? Nha đầu này chuyên đi gây sức ép cho người khác."



Tiêu Ngư có chút buồn cười, tỷ muội ruột ở chung lâu ngày ít gì cũng có chút mâu thuẫn, huống hồ là tỷ tỷ muội muội họ. Nàng cũng không có cái gì để cãi nhau với Tiêu Ngọc Chi, thế nhưng đây là chuyện của bọn họ, nếu trưởng bối và huynh trưởng nhúng tay vào thì không tốt.



Tiêu Ngư tự có chừng mực nói: "Nếu nàng ta có can đảm trêu chọc muội, thì cũng sẽ không chiếm được nữa phần tiện nghi ở chỗ của muội."



Ngược lại nàng cũng đúng là... Tuy Tiêu Khởi Châu là vũ nhân (người lính), tâm tư có chút tinh tế, đại khái cũng đoán được Tiêu Ngọc Chi kia sẽ nói ra những lời nói thuộc dạng gì.



Hắn cuối đầu nhìn muội muội của mình, muội ấy là cục cưng quý giá được mọi người trong gia sủng ái, bây giờ rơi vào kết cục như vậy, đương nhiên hắn rất đau lòng.



Nhưng mà như vậy cũng tốt. Hoàng gia cũng không có thích hợp với muội muội của hắn. Ngày sau nếu không có nam nhân nào dám lấy muội muội hắn chuyện đó cũng không sao. Những người này cũng không cần gấp, hắn biết nếu muội muội của hắn muốn xuất giá thì nhất định sẽ có một người chịu lấy.



Tiêu Khởi Châu cũng không có chút lo lắng nào. Nhìn thấy tẩu tẩu Đường thị có thai, Tiêu Ngư liền nghĩ đến Triệu Hoằng, cũng không biết tên tiểu tử đó ở phủ An Vương có tốt hay không. Tuy hắn là Vương gia, nhưng hắn vẫn còn rất nhỏ, cũng không biết được những hạ nhân kia có tôn trọng lắm hay không?



Tiêu Ngư có suy nghĩ là muốn đi thăm Triệu Hoằng, vừa nghĩ tới cục diện Tiêu gia bây giờ, phụ thân nàng đã đón nàng ra từ trong tay Hoàng Đế, đã là rất mạo hiểm. Nếu nàng còn tiếp tục lui tới với Ngụy Hoàng thì chẳng những sẽ liên lụy đến Tiêu gia, sợ là sẽ không tốt đối với Triệu Hoằng.



Chờ một chút, để qua một thời gian, chờ tình thế đi qua một chút, nàng sẽ đến xem tiểu tử kia.



Tiêu Ngư không dám hành động, vẫn là Tiêu Hòa hiểu rõ nữ nhi mình nhất, ngày hôm đó liền gọi nữ nhi mình vào thư phòng, cùng nữ nhi nói về tình huống của Triệu Hoằng hiện tại: "Bên người An vương cũng đã có mấy người trong cung lúc trước hầu hạ, hắn là Vương gia, sẽ không có người nào dám bất kính với hắn, con không cần quá lo lắng."



Tiêu Ngư cũng không nghĩ tới phụ thân lại còn quan tâm tới Triệu Hoằng.



Vào lúc này, chắc hẳn là Tiêu gia bọn họ muốn rủ sạch quan hệ với Triệu Hoằng. Tiêu Ngư suy sụp, thầm nghĩ phụ thân mình không phục tân đế. Nàng lẳng lặng nhìn trước mặt phụ thân mình, mở miệng nói rằng: "Lúc trước phụ thân đòi con từ trong tay Hoàng Đế, nhưng sẽ dẫn đến sự nghi ngờ của tân đế. Như vậy... Đối với Tiêu gia chúng ta, có thể sẽ không tốt lắm?"



Nếu ngày sau tân đế kia lấy nàng, nàng trở thành thái hậu Đại Ngụy thì nàng cũng đã đắc tội với Tiêu gia rồi. Nhưng ở phương diện khác, nàng còn trông mong phụ thân giúp nàng xuất cung.



Nàng nghĩ nàng còn phải sống cho tốt, lại sợ đưa đến nhiều tai họa cho Tiêu gia.



Tiêu Hoài nghiêng đầu, nhìn người nữ nhi yêu kiều duyên dáng bên cạnh mình nói: "Con là nữ nhi của Tiêu Hoài ta, tất nhiên phụ thân muốn bảo vệ con chu toàn. Hằng năm, con không cần suy nghĩ quá nhiều, nếu tân đế thật sự muốn giết Tiêu gia chúng ta, cho dù không có con, còn có thể tới để tìm ra sai lầm khác." Cũng giống như lời phu nhân hắn nói, không có cái gì quan trọng hơn ngoài bình an của gia đình mình.



Tiêu Ngư gật đầu, sau đó nàng lại nghe thấy giọng nói trầm thấp của phụ thân mình, "Tuy con là nữ nhi của Tiêu gia, từ nhỏ đã được hưởng vinh hoa phú quý, nhưng hôn sự của con, tuy phụ thân đối xử với ngươi có chút thua thiệt. Hiện tại, nếu người con thích vẫn là Vệ Đường..."



"Phụ thân!" Đang êm đẹp như vậy, sao lại nhắc tới Vệ Đường?



Tiêu Ngư nói: "Con chỉ xem Vệ đại ca như ca ca ruột, đừng nói đến hiện tại dù cho con trở thành quả phụ, con cũng không muốn gả cho hắn."



Vệ Đường chính là trẻ mồ côi là huynh đệ cùng vào sinh ra tử với phụ thân nàng, từ nhỏ đã được phụ thân dẫn vào phủ Hộ Quốc Công, đã nuôi dưỡng ở dưới gối. Tuy là nghĩa tử nhưng cũng xem như là nhi tử ruột. Nàg cùng Vệ Đường người nghĩa huynh này là thanh mai trúc mã, tuổi tác phát triển, tuổi cũng không tránh nổi sự hiềm nghi, Vệ Đường rất là văn võ song toàn, ngọc thụ lâm phong, liền dẫn tới tâm hồn của Ngũ cô nương Tiêu gia Tiêu Ngọc Chi có chút động lòng mờ ám, cuối cùng cũng không biết sao lại kéo nàng vào.



Tiêu Ngọc Chi lại ầm ĩ, ở trong mắt người khác lại trở thành nhị nữ tranh giành chuyên gây rắc rối.



Về sau Vệ Đường dứt khoát đi cho xong việc, rời khỏi phủ Hộ Quốc Công tự mình đi kếm sống.



Tiêu Ngư đối với Vệ Đường chỉ có tình huynh muội, có thể ở trong mắt phụ thân và huynh trưởng, chỉ cho rằng bởi vì nàng hứa hôn cùng với hoàng gia là vì toàn bộ Tiêu gia, vì vậy mình mới bị oan ức.



Tiêu Hoài cũng không có hồ đồ, hình như cũng biết một ít. Chỉ là Vệ Đường là do một tay hắn đưa đến, một tay hắn dạy dỗ, nói về tư chất, so với Tiêu Khởi Châu thì hắn ưu tú hơn. Nếu giao nữ nhi mình cho Vệ Đường, cũng rất yên tâm. Chỉ là nữ nhi mình không thích, tự nhiên hắn sẽ không nói gì, cho dù nam tử có tốt tới đâu, trước tiên phải để bản thân nữ nhi mình vừa lòng mới được.



Tiêu Hoài liền cười cười, "Được rồi, phụ thân không nói đến chuyện này nữa."



Cùng nói chuyện với phụ thân ở trong phòng một lúc, sau đó liền thấy quản gia vội vàng chạy vào, vì chạy quá nhanh nên chân vướng ở cửa suýt ngã.



Sau đó hướng về Tiêu Hoài bẩm báo nói: "Quốc Công gia, thánh chỉ... Thánh chỉ đến rồi."



Tiêu Hoài vốn đang ôn hòa nhưng trong nháy mắt vầng trán lại nhăn lại. Tiêu Ngư cũng căng thẳng nhìn phụ thân mình, cẩn thận từng ly từng tí nói: "Phụ thân..."



Tiêu Hoài lấy phong độ của một đại tướng nhàn nhạt nói: "Là phúc hay họa, cũng không có cái gì quá lo lắng, theo phụ thân ra ngoài đi."



Tiêu Ngư gật đầu, sau đó liền theo phụ thân đi ra ngoài tiếp chỉ. Thời điểm đi đến tiền viện, người của tam phòng Tiêu gia cũng đã đến đông đủ, Tiêu Ngư theo sau Tiều Hoài, rồi theo phụ thân hành lễ, quỳ lạy tiếp chỉ. Nàng cúi đầu, nhưng trong lòng cứ thâp thỏm bất an, nghe những lời công công đọc trong thánh chỉ kia, từng câu từng chữ, đến cuối cùng nàng mới dần thở phào nhẹ nhõm.



Cũng không phải là thánh chỉ giáng tội gì.



"... Chúc mừng Quốc Công gia." Sau khi đọc xong thánh chỉ, người công công đó liền đưa thánh chỉ cho Tiêu Hoài, nói thẳng là chúc mừng.



Tiêu Hoài giơ tay nhận lấy thánh chỉ. Hắn nhẹ nhàng xoa nhẹ thánh chỉ, sắc mặt hơi nghiêm nghị, mặt mày vẫn chưa có bất kỳ vẻ vui mừng nào.



Cũng không phải có chuyện gì đó không hay... Mà là muốn lập nữ nhi Tiêu gia bọn họ về sau làm mẫu nghi thiên hạ.



Tân đế đăng cơ, từ trước địa vị của phủ Hộ Quốc Công giống nhau, bổng lộc chức quan cũng không tồi chút nào. Nhưng nếu muốn nói đến, lại thiếu đi một hạng vô cùng trọng yếu. Vậy thì vị trí hoàng hậy này... So với việc ban thưởng nhiều còn trọng yếu hơn.



Địa vị Tiêu gia ở Tấn thành không bình thường, tân đế hậu đã như vậy, bất quá là muốn dựa vào danh tiếng lung lạc lòng người của Tiêu gia ngày xưa. Có thể sa khi làm cho lòng dân quy thuận, thì Tiêu gia sẽ mất đi giá trị lợi dụng, tiền đồ lớn như vậy cũng không có tốt đẹp gì. Nhưng bây giờ lại giao vị trí hoàng hậu nàng cho Tiêu gia...



Việc ban thưởng này cũng hơi to một chút. Tiêu Ngư được nha hoàn đỡ dậy rồi từ từ đứng lên, trên mặt có chút ngưng trọng, quay ra chỗ Tam Phòng, nhìn Tiêu Ngọc Chi rất là vui vẻ, rồi lôi kéo tay của mẫu thân Liễu thị vui vẻ nói: "Mẫu thân, chuyện này... Đây có thật không? Ta làm hoàng hậu?"



Tiêu Ngư không nói gì. Nếu là thường ngày, tự nhiên cũng sẽ không tới phiên của Tiêu Ngọc Chi. Nhưng hiện tại, xác thực Tiêu Ngọc Chi là nữ nhi duy nhất của phủ Hộ Quốc Công bọn họ không có xuất giá.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK