• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặc dù y sát phạt quyết đoán, thế nhưng lúc trước đã đồng ý với nàng không động đến Triệu Hoằng. Hơn nữa lúc nói đến Triệu Hoằng, cũng là dáng vẻ không để y ở trong mắt. Hiện nay, y năm lần bảy lượt bị người tiền triều ám sát. Thân là tân đế, cho nên muốn trảm thảo trừ căn, bảo toàn mình, thật ra nàng đều hiểu cả.diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn



Thế nhưng, Tiêu Ngư luôn cảm thấy, việc này chưa chắc là Tiết Chiến hạ thủ.



Nếu không phải Triệu Hoằng bị giết, có lẽ y sẽ nói thật với nàng.



Y nắm cổ tay của nàng thật chặt, cách nàng rất gần. Mùi dương cương mạnh mẽ trên người, cũng không phải không dễ ngửi, chỉ là đột nhiên Tiêu Ngư cảm giác có chút ngạt thở oi bức, yết hầu có chút ngứa.



Sau một khắc, thân thể hơi nghiêng phía trước, trực tiếp há mồm, nôn lên người Tiết Chiến. Tiêu Ngư phát giác được y bỗng cứng ngắc, lại cảm giác được có một đợt buồn nôn đánh tới, mới quay đầu, nôn trên mặt đất.



Trên long bào tôn quý dính phải uế vật, Tiết Chiến hoàn toàn không có thời gian bận tâm. Thấy sắc mặt Tiêu Ngư trắng bệch, đầu đầy mồ hôi, nhất thời đổi sắc mặt. Bận bịu buông tay, bàn tay vỗ nhè nhẹ lên lưng của nàng.



Đồng thời lớn tiếng rống với bên ngoài: "Truyền ngự y!"



...



Ngự y tới rất nhanh.



Hoàng hậu tôn quý đoan trang thế nào, thì cũng chỉ là một nữ hài nhi mười sáu tuổi, khi còn bé xương cốt của nàng đã không tốt, may mắn sau này tỉ mỉ điều dưỡng. Hai năm này, nàng xuất giá, tân hôn để tang chồng, sau đó giúp tiểu hoàng đế buông rèm chấp chính, lại gặp phản quân mưu phản, ở trong Hoàng Cung nơm nớp lo sợ qua nửa năm, cuối cùng vẫn rơi vào kết quả chạy trốn, thậm chí ngay cả cô mẫu thân cận cũng chết ở trước mặt nàng. Sau đó rất nhanh lại tái giá, gả lại là loạn thần tặc tử chiếm giang sơn Đại Ngụy.



Ở trong cung hơn một năm nay, tuy nàng chậm rãi thích ứng, nhưng sợi dây trong lòng vẫn luôn đang kéo căng.



Bây giờ nghe tin Triệu Dục Triệu Hoằng chết, lại từ trong miệng Tiết Chiến biết được kết quả của cô mẫu, lại tiếp tục nghe những lời nói năng vô sỉ...



Cảm xúc kịch liệt phập phồng, tất nhiên không cầm được nôn mửa, nôn mấy lần, cả người liền mệt mỏi ngủ thiếp đi.



Tiết Chiến an vị ở bên giường nàng, dáng người như núi lớn, sắc mặt âm trầm. Vẫn là Hà Triêu Ân nhắc nhở một câu, y mới cúi đầu nhìn long bào bị bẩn, đi tịnh thất thay y phục.



Trên kệ áo treo long bào màu đen, Tiết Chiến cũng không để kẻ nào hầu hạ.



Y hai ba lần mở vạt áo, cởi y phục trên người. Khắp người đầy cơ thịt, toàn thân trên dưới là vết sẹo chồng lên nhau... Lồng ngực của Tiết Chiến thật lớn, thô lỗ cầm lấy y phục bên cạnh, nhìn ghế thái sư được làm từ gỗ lê vàng khắc Tiên Hạc bên cạnh thì nâng chân, mặt mày tức giận, muốn đá mấy cước trút giận...



Vừa nghĩ tới Tiêu Ngư người yên tĩnh ngủ ở trên giường phượng, thì cứng rắn thu chân lại, lấy y phục tiếp tục mặc vào.



Đổi y phục sạch sẽ, Tiết Chiến mới trở lại bên giường, nhìn nàng được chăn gấm phủ kín, hai gò má dần đỏ lên, còn nói mớ nữa. Có lẽ là bất an, lông mi của nàng vẫn khẽ rung. Tiết Chiến nhìn chăm chú mặt mày của nàng...



Dung mạo của nàng rất xinh đẹp.



Y thừa nhận, lúc trước mục đích cưới nàng không đơn thuần, nhan sắc của nàng cũng là một trong số đó, vừa là đại nghiệp đã thành, đối với phần thưởng của mình, nữ tử Tiêu gia người đẹp nhất hoàng thành là thích hợp nhất. Nhưng y thân là nam tử, cũng nghĩ sẽ đối xử với nàng thật tốt. Nàng nghe lời một chút, vinh hoa phú quý, y đều có thể cho nàng.



Y cũng không biết nên ở chung với nữ hài nhi thế nào.



Tiên sinh của y, di mẫu của y, cũng chưa từng dạy cho y. Chỉ biết là, cùng với nàng rất vui vẻ. Nàng tức giận, thậm chí lúc muốn chạy, y chỉ có thể dùng sức bắt lấy nàng theo bản năng. Chỉ có ôm chặt nàng rồi, mới có thể từ từ nói cho nàng biết, y sẽ không tổn thương nàng.



...



Phủ Kỳ vương.



Núi giả, hoa cỏ, đình đài, lầu các trong phủ tinh tế xen vào nhau. So với vương phủ khác mặc dù không hiện khí khái, nhưng nhìn giản dị lịch sự tao nhã, thanh u yên tĩnh.



Bên trong chính phòng, Kỳ vương Triệu Huyên đang cởi áo ngồi ở bên giường, nam tử nhìn như văn nhược gầy gò, nhưng ngược lại thân thể phía dưới áo bào là căng đầy trắng nõn, bụng dưới bằng phẳng, cơ bắp thành khối, không có một chút thịt thừa. Hiện tại trên lồng ngực, đã có vết thương cực sâu, cách trái tim chỉ nửa tấc.



Nếu kiếm kia hơi lệch một chút, sợ là ngay cả mạng cũng không còn.



Đại phu xử lý vết thương cũng chảy mồ hôi lạnh cho Kỳ vương người có vận mệnh không tốt này.



Triệu Huyên với gương mặt như ngọc, phong thái thanh nhã. Lúc này bờ môi trắng bệch, đợi đại phu cẩn thận bôi thuốc băng bó lại cho hắn, lại dặn dò một số chú ý, sau khi người đi, mới nghe được tâm phúc bẩm báo: "Tin tức của Triệu Dục và An vương, đều thông qua người phủ An vương, truyền đến trong tai Hoàng hậu nương nương, nghe nói... Nghe nói Hoàng hậu nương nương và Hoàng Thượng ầm ĩ một trận, dường như nương nương bị bệnh."



Mi mắt Triệu Huyên giật giật, từ từ nhấc lên, lộ ra đôi mắt màu hổ phách.



Bị bệnh. Hắn nhíu mày, lập tức hỏi: "Nghiêm trọng không?"



Tâm phúc đáp lời: "Có chút nghiêm trọng, ngự y nói cần phải tĩnh dưỡng một thời gian."



Triệu Huyên nhẹ nhàng ngửa đầu, vết thương vô cùng đau đớn, nhưng từ trước đến nay hắn vẫn luôn là người có thể chịu đựng, không có gì ngoài sắc mặt hơi tái nhợt, vẻ mặt không khác gì ngày thường.



Ánh mắt của hắn lẳng lặng rơi vào lá sen lớn trên chiếc bình sứ có hoa văn mẫu đơn, ánh mắt có chút trống rỗng.



Nàng đối xử với Triệu Hoằng không bình thường, mà Triệu Dục, cũng luôn nói là biểu ca thanh mai trúc mã của nàng, phu quân ngày xưa. Tiết Chiến kia, có thể so sánh với hai người kia ư? Tiết Chiến thân là Đế Vương, rất hiểu rõ người như Triệu Dục không thể giữ lại.



Chỉ lưu đầy hắn? Đó chỉ là thủ đoạn để dỗ trẻ con mà thôi. Ngược lại thật sự để cho nàng cho rằng, y là minh quân khoan dung độ lượng rộng lượng, không chỉ có bản thân thần phục, còn muốn khuyên phụ thân của mình... Đạo đế Vương, tuyệt đối không thể nhân từ nương tay. Chắc chắn trên đường lưu đày, y sẽ diệt trừ Triệu Dục.



Nếu chỉ có Triệu Dục, sẽ không có tác dụng lớn như vậy, nếu như ngay cả Triệu Hoằng cũng chết...



Ngược lại hắn muốn xem, nàng còn có thể tiếp tán thưởng tân đế "nhân từ" kia hay không!



...



Tiêu Ngư sinh bệnh, vốn Tiêu Ngọc Chi muốn đi xem. Khi đi ra bên ngoài, nghe cung tỳ trông coi nói, Hoàng Thượng hạ lệnh, bất kỳ ai cũng không được đi vào quấy rầy. Tiêu Ngọc Chi không biết là chuyện gì, luôn cảm thấy có phải Tiêu Ngư thật sự bị bệnh hay không, cũng không chắc chắn lắm.



Chỉ là dựa vào tình hình hôm qua, mâu thuẫn giữa đế hậu, chỉ sợ có chút nghiêm trọng.



Mặc dù luôn hòa hảo với Tiêu Ngư, nhưng cuối cùng quan hệ cũng không thân thiết lắm. Nàng ta muốn ở trong cung tránh đầu gió, thuận đường chèn ép kiêu căng của Trương thị. Nhưng bây giờ, nàng ta ở hay đi, trận lửa lớn giữa đế hậu, nếu đốt tới trên người nàng ta thì nên làm cái gì? Tiêu Ngọc Chi suy nghĩ, liền đi ôm cây đợi thỏ.



Đợi sau khi hạ triều, nhìn thấy trên bậc thềm đứng tốp năm tốp ba, từ xa đã nhìn thấy Quách An Thái mặc quan phục màu đỏ đi vây quanh.



Quách An Thái cũng nhìn thấy nàng ta.



Thế là mỉm cười tạm biệt với mấy vị đại nhân, chậm rãi đi tới.



Hôm qua còn chẳng thèm ngó tới, lúc này lại cực thân thiết giữ chặt ống tay áo của hắn, ngẩng đầu lên nói với y: "Thiếp muốn xuất cung, chỉ là Hoàng hậu nương nương bị bệnh, thiếp không thể nói chuyện với ngài ấy, chàng có thể giúp thiếp tìm cách không?"



Nguyên nhân Hoàng hậu nương nương bị bệnh, Quách An Thái thân là tâm phúc của Đế Vương, đương nhiên rõ ràng. Cũng biết, lấy tính tình của Tiêu Ngọc Chi, loại thời điểm này, không thích hợp tiếp tục ở lại trong cung. Vốn hắn cũng đã suy nghĩ đến...



Hiện tại thấy nàng ta nắm thật chặt ống tay áo của mình, vẻ mặt của Quách An Thái dịu dàng hơn nhiều, nói: "Tốt, chờ lúc nữa ta sẽ nói với Hoàng thượng một tiếng, Hoàng hậu nương nương cần phải tĩnh dưỡng, nàng ở lại trong cung, trái lại là phiền phức."



Nếu lúc bình thường, Quách An Thái nói nàng ta phiền phức, nhất định nàng ta sẽ không phục, hiện tại nàng ta lười so đo.



Bảo vệ bản thân mình quan trọng hơn cả.



Nàng ta gật gật đầu. Hắn đã nói như vậy, vậy chắc chắn sẽ dẫn nàng ta xuất cung. Còn chuyện hồi phủ sau đó, nếu Trương thị vẫn còn làm khó nàng ta, vậy thì nàng ta cũng sẽ không cho bà ta quả ngon để ăn.



Lại nghĩ tới chuyện nghe được hôm qua, Tiêu Ngọc Chi mở to mắt nhìn Quách An Thái, hỏi: "Hoàng thất của tiền triều, đều là Hoàng Thượng phái người giết sao? Chàng nói xem... hiện tại Tiêu Ngư chọc giận Hoàng Thượng, sẽ không liên lụy Tiêu gia chứ? Đến lúc đó nếu phụ mẫu thiếp xảy ra chuyện, chàng có thể giúp đỡ cầu tình không?"



Tân đế hung tàn, những hoàng thất tiền triều kia đã quy thuận, sống thành thật, y còn không buông tha. Tiêu gia và hoàng thất tiền triều có quan hệ không cạn, nếu cũng phải loại bỏ, vậy thì làm sao bây giờ? Nếu Đế Vương muốn trừ khử, chắc chắn sẽ không bỏ qua, nàng ta thì tốt rồi, bây giờ là phu nhân của Quách An Thái, dù nói thế nào, tóm lại vẫn an toàn. Chỉ là dù Quách An Thái có bản lĩnh, nhưng bảo toàn toàn bộ Tiêu gia thì khả năng không lớn lắm. Nàng ta chỉ hy vọng hắn có thể giúp đỡ bảo vệ đám tam phòng.



Tuy giọng của Tiêu Ngọc Chi nhỏ, nhưng Quách An Thái nghe rất rõ ngay lập tức kinh hãi không thôi.



Hắn lập tức bắt lấy tay của nàng ta, cau mày nói: "Sao nàng biết?" Nghe Tiêu Ngọc Chi oa oa kêu to, nói nắm đau nàng ta, mới thoáng buông tay, nghiêm túc nói: "Chuyện này không thể nói lung tung được."



Hắn mới đi ra từ chỗ hoàng thượng. Triệu Dục giữ lại không được, quả thật là muốn trừ khử trên đường đi lưu đày. Vốn muốn ngầm giải quyết, nhưng bây giờ, chẳng những Triệu Dục chìm thuyền bỏ mình, đến hoàng thất quý tộc khác cũng đều gặp bất trắc, bao gồm tiểu hoàng đế Triệu Hoằng của tiền triều.



"... Hôm qua thiếp nghe lén." Tiêu Ngọc Chi nhíu lông mày nói một câu.



Cũng may. Quách An Thái thở phào nhẹ nhõm một cái, nhìn dáng vẻ của Tiêu Ngọc Chi, hoàn toàn chính xác không thích hợp ở lại trong cung. Hắn nói: "Nàng đi thu dọn một chút, chờ chút nữa ta sẽ dẫn nàng đi ngay."



...



Tiêu Hoài đã ở bên trong văn võ bá quan, đứng sau Ninh Quốc Công Hoắc Tắc Chính người có quan hệ tốt. Tiêu Hoài ghé mắt, nhìn bóng dáng cao bên ngoài Kim Loan điện, bận bịu vội vàng đi tới.



Ở sau lưng hắn gọi một tiếng: "Hà công công."



Hà Triêu Ân bận bịu quay đầu, thấy Tiêu Hoài, chắp tay hành lễ: "Tiêu đại nhân." Sau đó phân phó đám tiểu thái giám bưng khay hai bên, "Các ngươi đi trước."



Chỉ còn lại hắn với Tiêu Hoài, Hà Triêu Ân mới hỏi, "Tiêu đại nhân có chuyện quan trọng gì?"



Tiêu Hoài là trọng thần hai triều, tuy trong cung có nội ứng, biết chút tình huống, nhưng kém xa hoạn thần bên người Đế Vương. Tiêu Hoài biết, Hà Triêu Ân năm lần bảy lượt lấy lòng, tất nhiên là có mưu đồ. Mặc dù không biết mục đích là gì, nhưng nếu có mưu đồ, ngược lại khiến ông nhẹ nhõm hơn nhiều.



Ông nhìn mặt của Hà Triêu Ân, hỏi: "Bản quan nghe nói đêm qua Hoàng hậu nương nương bỗng nhiên bị bệnh, có chút bận tâm, không biết... Có ẩn tình gì khác hay không."



Chuyện của Triệu Dục và Triệu Hoằng, y đã biết được, Tiêu Ngư trong cung, tất nhiên cũng biết. Cuối cùng Tiêu Ngư cũng còn nhỏ tuổi, nếu biết bọn họ mất mạng là do tân đế ra tay, sợ là không khống chế nổi cảm xúc của mình... Trong lúc mấu chốt này, lại bỗng nhiên sinh bệnh, còn không cho bất kỳ kẻ nào thăm viếng. Đương nhiên Tiêu Hoài lo lắng.



Ông sợ Tiết Chiến thật sự lòng dạ độc ác với nữ nhi của mình.



"Tiêu đại nhân và Hoàng hậu nương nương, quả thật là cha con tình thâm."



Hà Triêu Ân bày ra bộ dạng ôn hòa, không nhanh không chậm mà nói: "Mấy ngày này, Hoàng thượng luôn sủng ái nương nương. Chỉ là hôm qua... Hoàn toàn chạm đến ranh giới cuối cùng của Đế Vương."



Mắt sắc của Tiêu Hoài run lên.



Hà Triêu Ân cúi đầu hành lễ lần nữa, nói: "Có một số việc, tiểu nhân cũng không dám nhiều lời." Nói xong thì chào Tiêu Hoài.



Bầu trời quang đãng, Tiêu Hoài đứng ở trước lan can cẩm thạch. Ghé mắt, nhìn cung điện hùng vĩ phía sau, một tầng lại một tầng, giống như lồng giam. Nữ nhi của ông, đang ở bên trong, ông lại không thể tới nhìn nàng.



Bàn tay để trong ống tay áo nắm chặt lại, rồi lại từ từ buông ra. Sau đó, Tiêu Hoài khôi phục bình tĩnh, mới chậm rãi đi xuống bậc thềm.



...



Sau khi hạ triều, Tiết Chiến lập tức trở về Phượng Tảo Cung. Vừa vào phòng, nghe được cung tỳ bẩm báo nói: "Trong lúc nương nương mơ mơ màng màng có tỉnh lại một lần, Nguyên ma ma cho ngài ấy uống nước, rất nhanh lại ngủ tiếp... Đã bớt nóng, Hoàng thượng không cần phải lo lắng." Tiết Chiến lắng nghe, bước chân cũng không dừng lại, trực tiếp tiến vào tẩm điện.



Nhìn màn buông xuống trước giường phượng, đưa tay nâng lên, ngồi xuống.



Bên trong, Xuân Hiểu Xuân Trà đều nơm nớp lo sợ đứng ở một bên, Nguyên ma ma đứng ở đằng trước các nàng. Sau khi Nguyên ma ma hành lễ với Đế Vương, rồi không nói chuyện, nương nương nhà bà bệnh như thế nào, trong nội tâm bà rõ ràng nhất... Hơn nữa lời nói đêm qua của Đế Vương, cũng quá mức đả thương người.diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn



Tiết Chiến ngồi, đưa tay đặt lên trán của nàng, quả thật không nóng. Không lập tức lấy tay về, mà nhẹ nhàng vuốt mặt nàng, ánh mắt ôn hòa, trên mặt tràn đầy nhu tình. Một lát sau, thấy Tiêu Ngư giật giật mí mắt, Tiết Chiến mới chậm rãi thu tay về.



Nhìn thấy nàng mở to mắt, trong tích tắc nhìn thấy mình, đôi mắt mông lung kia lập tức khựng lại.



Sắc mặt của Tiết Chiến cũng lạnh lẽo, nhẹ nhàng nói: "Thế nào? Thấy trẫm không vui?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK