Đến giờ tan tầm, Kỷ Nghiêu rời khỏi phòng làm việc chuẩn bị lên phòng khám nghiệm trên lầu 4, cảm ơn nhân viên pháp y đã chăm chỉ, giúp đỡ nhiều trong vụ án này.
Không may cho anh, anh lại gặp Cục trưởng Thái đang cầm tách trà bước ra khỏi phòng họp.
Kỷ Nghiêu rón rén xoay người, coi bản thân mình là không khí.
Cục trưởng Thái: "Kỷ Nghiêu, vào phòng làm việc của tôi một chút!"
Kỷ Nghiêu bất đắc dĩ đi vào nghe Cục trưởng Thái dạy dỗ: "Cậu nhìn cách ăn mặc của mình đi, còn giống người nữa không? Tại sao khuy áo trên không cài hả? Ống tay áo sắn cao như vậy, bộ tính đi đánh nhau chắc?"
Kỷ Nghiêu không dám nhiều lời, ngoan ngoãn cài lại khuy áo, vuốt thẳng ống tay áo.
Cục trưởng Thái cảm thấy không quen chút nào lại chẳng biết nên mắng gì nữa nên đành xua tay: "Cút đi!"
Kỷ Nghiêu nhân cơ hội chuồn mất. Đến khi anh đến phòng khám nghiệm thì Hàn Tích đã đi rồi còn lại mỗi Chu Hàm đang sắp xếp lại dụng cụ.
Chu Hàm thấy Kỷ Nghiêu, chủ động “khai nhận”: "Chị Tích nhận được một cuộc điện thoại lập tức ra ngoài. Chị ấy vừa mới đi thì anh tới.”
Kỷ Nghiêu chạy xuống dưới lầu bắt gặp một chiếc Cayenne màu đen đỗ trước cảnh cục. Một người đàn ông bước xuống, anh ta mặc một bộ vest đen, giày da bóng loáng, đeo một cặp kính gọng vàng, cả người toát ra vẻ thâm trầm.
Người đàn ông mở ghế phụ lái, Hàn Tích ngồi vào trong. Quan hệ hai người có vẻ rất thân, người đàn ông kia cũng rất biết chăm sóc cô, lấy tay che phía trên sợ đầu cô va phải cạnh xe.
Kỷ Nghiêu đứng tựa người vào tường, xoa cằm. Anh có thể nhận thấy được sự né tránh trong ngôn ngữ cơ thể của Hàn Tích. Hai người bọn họ không phải là một cặp.
Người đàn ông đóng cửa xe, ngẩng đầu nhìn vào sảnh chính của Cục Cảnh Sát thành phố.
Có lẽ linh tính mách bảo đối diện chính là tình địch, ánh mắt chợt lóe lên khi giao nhau.
Hàn Tích thắt dây an toàn: "Anh về từ lúc nào vậy? Không phải nói một tuần nữa mới về sao?"
La Hải Diêu đánh lái: "Vừa xuống máy bay thôi!" Anh ta công tác nước ngoài tầm nửa tháng, vừa xuống máy bay việc đầu tiên anh ta phải làm chính là đến gặp Hàn Tích: "Không yên tâm về em nên về sớm hơn!"
La Hải Diêu lớn hơn cô ba tuổi, bọn họ cùng sống ở cô nhi viện bốn năm liền. Năm Hàn Tích bảy tuổi đã có người nhận nuôi. Hai năm sau, ba mẹ ruột của La Hải Diêu cũng tìm được anh ta và đón anh ta về.
Về sau anh ta cuối cùng cũng tìm được cô.
Khi đó, cô đang học đại học. Cô ngồi ở trên bãi cỏ sân tập, ánh nắng ba giờ chiều mùa đông chiếu lên người cô mang đến cảm giác ấm áp và rực rỡ, xua tan toàn bộ quá khứ u ám.
Khi đó anh ta chỉ thoáng nhìn qua cũng nhận ra đó là người phụ nữ của mình, là người thân duy nhất của anh ta trên cõi đời này, tương lai sẽ là người yêu của anh ta. Bọn họ nhất định sẽ sống chết có nhau.
Hàn Tích nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc trời dần tối, thành phố đã lên đèn. Những ánh đèn neon xanh đỏ lập lòe tạo nên không khí rộn ràng cho đêm đen, cô nghiêng đầu qua: "Em chuẩn bị dọn nhà, chỗ em đang ở cách cảnh cục quá xa!”
La Hải Diêu cười một tiếng, ánh mắt dịu dàng, đầy cưng chiều: "Để anh kêu người sắp xếp cho em!"
Hàn Tích dựa vào ghế, nhìn cảnh sắc bên ngoài, "Không cần, tự em lo được!"
La Hải Diêu: "Tìm nhà rất phiền phức, anh không yên tâm!"
Hàn Tích lặp lại lời vừa xong: "Tự em lo được!" Trước sau như một không hề thay đổi.
La Hải Diêu biết tính cách cô quật cường nên không nói thêm gì nữa, chỉ còn cách căn dặn: "Tìm một căn nhà thật tốt, giữ khoảng cách với hàng xóm một chút, nhất là hàng xóm ở đối diện, hạn chế giao tiếp được thì càng tốt!" Anh ta lại nói thêm: "Bây giờ người ta không tốt bụng đâu!"
Hàn Tích quay đầu nhìn anh ta: "Em biết rồi!" Cô nói xong, lại nhìn ra ngoài cửa sổ, lẩm bẩm một câu: "Cũng có rất nhiều người tốt mà!"
La Hải Diêu không nghe rõ, Hàn Tích cũng chẳng lặp lại.
Ăn xong cơm tối, xe dừng ở tiểu khu Lệ Trúc Uyển, Hàn Tích xuống xe đi vào bên trong. Lúc sắp tới cửa, cô quay đầu nhìn, quả nhiên La Hải Diêu còn chưa đi, mãi cho đến khi cô vào trong tiểu khu anh ta mới quay cửa kính xe lên, khởi động xe nhanh chóng biến mất trong màn đêm.
Lúc Hàn Tích vào cửa an toàn nghe thấy Tiểu Chu ở phòng bảo vệ đang nói chuyện điện thoại. Cô không có thói quen can thiệp vào chuyện riêng của người khác, nhưng cô nghe thấy người ta nhắc đến tên mình.
Cậu bảo vệ cầm một chiếc điện thoại kiểu cũ, vẻ mặt cực kỳ vui vẻ, ngay cả giọng nói cũng nâng cao hơn: "Anh cảnh sát, cảm ơn anh và chị Hàn rất nhiều! Ca phẫu thuật của mẹ em rất thành công. Cảm ơn anh, nếu sau này có gì cần em trợ giúp, em nguyện làm trâu ngựa cho anh!"
Kỷ Nghiêu vừa ăn xong một đĩa sủi cảo, đang đi lại trong phòng để tiêu cơm. Anh ra ban công, nhìn vào bóng đêm vô định: "Tiểu Tích, chị ấy về chưa?"
Lần trước anh còn cảm giác xấu hổ của một cậu con trai mới lớn khi lần đầu gọi cô như vậy nhưng lần sau đã thành phản xạ, không còn ngượng ngùng mà chỉ cảm thấy ngọt ngào, giống như thưởng thức một ly rượu bồ đào vương vấn mãi bên miệng.
Tiểu Chu ngẩng đầu nhìn thấy Hàn Tích, cậu ấy cười với cô một cái, rồi nói trong điện thoại: "Chị Hàn vừa về ạ!"
Hàn Tích đứng bên cạnh không nhúc nhích, cô đã đoán được người đầu dây bên kia là ai.
Lúc sắp cúp điện thoại, Tiểu Chu đột nhiên nghĩ ra chuyện gì, cậu kể tiếp: "Lần trước anh hỏi em chị Du và bác Chu có quen biết hay qua lại gì hay không. Đột nhiên em nhớ ra ngày chị Du mất, bác Chu có đứng ở dưới lầu!" Cậu ta dừng một chút, giọng nói không hoạt bát như trước nữa, ngữ điệu thêm chút đau lòng: "Bác Chu cũng đứng hóng!”
Hàn Tích nghe vậy, trong đầu thoáng hiện ra ảnh chụp hiện trường vụ Tiếu Du nhảy lầu. Cô đã xem đi xem lại rất nhiều lần, không hề có Chu Thông. Cô chợt nhớ ra có một tấm ảnh hình như chụp được một cánh tay, trên tay người đó cầm một cái túi nilon, bên trong có một con cá.
Người kia phải chăng là Chu Thông – người bị giết như một con cá?
Chờ Tiểu Chu cúp điện thoại, Hàn Tích hỏi: "Tiểu Chu, cậu còn nhớ lúc đó Chu Thông nói gì không?"
Tiểu Chu cẩn thận suy nghĩ rồi lắc đầu: "Lúc đó, em ở trên sân thượng khuyên nhủ chị Du, chỉ nghe thấy phía dưới ồn ào thôi! Em vừa lo vừa sợ nên không phân biệt được đâu là giọng của bác Chu!"
Hàn Tích gật đầu một cái: "Được, cảm ơn!"
Cô dừng một chút lại hỏi: "Vừa rồi cậu gọi điện cho đội trưởng Kỷ sao?"
Tiểu Chu ngẩn ra một lúc rồi mới hiểu được đội trưởng Kỷ mà Hàn Tích đề cập chính là vị cảnh sát đã cứu mạng mẹ cậu ấy.
"Vâng, nếu không nhờ đội trưởng Kỷ, mẹ em chắc chết rồi!" Tiểu Chu kể lại chuyện gặp Kỷ Nghiêu vào đêm hôm đó: "Ngày hôm sau, quỹ từ thiện Nghiêu Quang liên hệ với em, bọn họ đồng ý hỗ trợ một phần chi phí phẫu thuật!"
Hàn Tích về đến nhà, mở cửa. Việc đầu tiên cô mở tất cả các đèn trong phòng, sau đó rửa tay thật kĩ, cho đến khi hương chanh ngập tràn trong nhà tắm. Tắm xong, Hàn Tích nằm trên giường đọc một quyển sách y học.
Ngày hôm nay cô thật sự không thể tập trung, mãi một lúc lâu mới đọc được hai trang sách, nước chanh cũng quên uống.
Trong đầu cô vang vọng một bên là câu nói của La Hải Diêu: "Người bên ngoài không ai tốt cả!" và lời của Tiểu Chu: "Đội trưởng Kỷ rất tốt bụng!"
Ngày hôm sau, Kỷ Nghiêu đến phòng pháp y hỏi Hàn Tích về tài liệu vụ án Tiếu Du nhảy lầu.
Hàn Tích lấy một tấm ảnh chụp hiện trường vụ án, chỉ vào cánh tay xách một con cá ở góc phải: "Người này có thể là nạn nhân Chu Thông!"
Kỷ Nghiêu cầm lên nhìn một chút, trên ống tay áo người này có một chiếc cúc áo màu đen viền trắng nhưng không thấy rõ logo phía trên nên tạm thời chưa xác định được thân phận.
Anh cầm lấy mấy bức ảnh khác: "Theo cô hung thủ sát hại Chu Thông có trong đám người này không?"
Hàn Tích lắc đầu, cô không dám khẳng định, có thể có mà cũng có thể không, thậm chí còn một khả năng khác Tiếu Du và Chu Thông cùng xuất hiện thật ra chỉ là tình cờ mà thôi, không hề có liên quan gì đến cái chết của Chu Thông.
Kỷ Nghiêu bỏ mấy tấm ảnh vào trong túi, trực giác mách bảo anh vụ án Tiếu Du nhảy lầu chính là nguyên nhân khiến Chu Thông bị sát hại.
"Chờ phá xong vụ án này, tôi sẽ mời cô ăn cơm!"
Hàn Tích ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt đào hoa. Cô từng len lén quan sát đôi mắt của anh, cô phát hiện bên trong ngoại trừ những cánh hoa đào lất phất còn lóe lên tia sáng như kim cương. Nếu như có thể, cô thật sự muốn móc mắt anh ra soi dưới kính hiển vi để quan sát kỹ hơn một chút.
Kỷ Nghiêu nhìn vào đáy mắt Hàn Tích, anh có thể bắt gặp bóng dáng mình ở trong đó, có thể không nhìn rõ được ngũ quan nhưng không ngăn cản anh tự luyến: "Tôi trong mắt cô … quả thật rất soái!”
Anh nhìn chằm chằm vào mắt cô, giống như đang soi gương vậy. Hàn Tích lập tức nhắm tịt mắt lại, dường như muốn đánh tan hình bóng của anh.
Kỷ Nghiêu cười một tiếng, thầm thì: "Hàn Tích à, cô thật đáng yêu!"
Anh đưa mắt sang hướng Chu Hàm: "Tiểu Chu cũng vất vả rồi, lát cùng nhau đi ăn cơm!" Vừa nói anh vừa nháy mắt với cô ấy.
Chu Hàm nhớ lại lần trước nhận được bao lì xì thật lớn nên không chút do dự “bán” Hàn Tích, kẻ xướng người họa với Kỷ Nghiêu: "Được đó, cùng đi đi!"
Kỷ Nghiêu nói: "Cứ quyết định như vậy!" Nói rồi anh đi mất.
Hàn Tích ngẩng đầu, kịp trông thấy Kỷ Nghiêu đang quẹo ra hướng cầu thang, anh xoải những bước rất dài giống như cơn gió, cả người như bay lên. Không biết có phải bị lây sự hưng phấn của anh hay không mà khi anh rời đi tâm trạng cô cũng trở nên trống trải.
Từ sau khi rời khỏi cô nhi viện không một ai có thể ảnh hưởng đến tâm trạng của cô, Kỷ Nghiêu là người đầu tiên.
Kỷ Nghiêu trở lại phòng hình sự ở lầu ba, quăng bức ảnh tình nghi là cánh tay là của Chu Thông lên bàn của Chu Lỵ: "Người đẹp Chu, dẫn người đến nhà Chu Thông, lục soạt toàn bộ tủ quần áo của ông ta xem bộ đồ nào có khuy áo giống như thế này không?"
Ngày hôm qua, Chu Lỵ chạy khắp tất cả quán ăn, siêu thị, hiệu thuốc gần khu vực tiểu khu Lệ Trúc Uyển vẫn không có phát hiện dấu vết của lợn xề đen. Bên chỗ Trương Tường cũng rà soát được ba trại nuôi heo và hai lò mổ, anh ấy đang lên danh sách những người liên quan.
Kết quả cho thấy, những người này không có bất kỳ quan hệ gì với nạn nhân Chu Thông.
Đầu mối đến đây lại đứt, tuy nhiên bây giờ lại có phương hướng điều tra mới. Mục tiêu điều tra không phải là những người liên quan đến Chu Thông mà là có quan hệ với nạn nhân đã nhảy lầu tự sát – Tiếu Du.
Kỷ Nghiêu để Triệu Tĩnh Tĩnh điều tra lại các mối quan hệ xã hội của Tiếu Du. Lúc này, mục tiêu không phải kẻ thù mà là người thân của cô ta.
Giao nhiệm vụ xong xuôi, Kỷ Nghiêu ngồi trên ghế, ngón tay nhẹ nhàng gõ trên đầu gối. Anh linh cảm sẽ nhanh chóng phá được vụ án này thôi.
Chờ phá xong án, anh sẽ tập trung sức lực theo đuổi đồng chí Hàn Tích.