Kỷ Nghiêu nhìn kỹ lại, là cậu thanh niên bảo vệ của tiểu khu, anh hạ kính xe, hỏi: “Đồng chí nhỏ, có cần giúp một tay không?” Bổ sung thêm: “Yên tâm, tôi là cảnh sát, vừa rồi đi vào hiện trường án mạng kia.”
Tiểu Chu nhìn kỹ lại, xua tay: “Không cần đâu ạ, cám ơn, em đón xe được.”
Kỷ Nghiêu: “Trời mưa khó đón xe.”
Tiểu Chu cúi đầu liếc nhìn đồng hồ đeo tay, ngẩng đầu nói với Kỷ Nghiêu: “Em đi Lục Viện, đến nơi em sẽ gửi tiền ạ.”
Kỷ Nghiêu cười cười không lên tiếng, hất cằm ra hiệu cậu ấy lên xe.
Trình độ văn hóa của Tiểu Chu không cao, gia đình khó khăn, cuộc sống thường ngày chính là đến làm bảo vệ của tòa nhà rồi về nhà, chưa từng va chạm xã hội, càng chưa bao giờ được ngồi xe đắt tiền thế này.
Cậu ấy ngồi co quắp phía ghế sau, ôm chặt chiếc dù trong lòng, chỉ sợ nước mưa làm hư ghế ngồi. Chiếc ghế này nhìn qua là biết rất đắt, cậu ấy hướng cho nước mưa đọng từ tán dù nhỏ xuống ống quần mình. Cậu ấy không muốn gây thêm phiền phức.
Kỷ Nghiêu mỉm cười, cậu thanh niên này cũng thật đơn sơ. Anh phá án đã năm năm, tiếp xúc nhiều với tội phạm hung ác, do vậy anh đặc biệt tôn trọng và quý mến những người đơn thuần và lương thiện như thế này.
Sắp đến cổng bệnh viện, Tiểu Chu rút điện thoại ở trong túi tiền: “Anh cảnh sát, em đi gấp quá nên không mang theo tiền, em thanh toán qua Alipay hay wechat được không?
Kỷ Nghiêu ngẩn người, bây giờ mới hiểu gửi tiền xe là gì.
Anh nở nụ cười: “Không cần, vừa vặn tôi cũng phải qua đây có chút việc riêng.” Bà nội của Triệu Tĩnh Tĩnh trùng hợp cũng ở tại bệnh viện này.
Tiểu Chu khăng khăng đòi trả tiền, cậu ấy không quen lợi dụng người khác.
Kỷ Nghiêu hỏi: “Cậu biết cô Hàn ở số 120 trong tiểu khu không, tôi là…”
Bại trai? Cho dù anh có mặt dày đến mức nào cũng không dám nhận như vậy, khi chỉ mới đây thôi anh bị người ta nhốt ngoài hàng hiên.
Đồng nghiệp? Quá xa lạ, anh không thích.
Đang trong lúc Kỷ Nghiêu cân nhắc xem mình nên xác định thân phận thế nào vừa “ám muội” lại không quá xa lạ thì nghe người đối phương lên tiếng: “Anh là bạn trai của chị Hàn ạ?!”
Kỷ Nghiêu: “…” Hờ hờ, là cậu nói, tôi không hề nói gì.
Anh không gật đầu cũng không lắc đầu, khóe miệng khẽ cong lên, đáy mắt lóe lên ánh sáng cơ trí.
Anh đậu xe vào hầm để xe của bệnh viện, đi cùng Tiểu Chu đến khu cấp cứu.
“Được rồi, anh có việc cứ đi trước đi ạ!”
Tiểu Chu chạy về phía phòng cấp cứu, Kỷ Nghiêu gọi điện thoại cho Triệu Tĩnh Tĩnh: “Bà nội thế nào rồi, không đáng ngại chứ?”
Triệu Tĩnh Tĩnh: “Ừm, không có chuyện gì. Bác sĩ vừa bó bột, yêu cầu phải nằm trên giường nghỉ ngơi hai tháng.”
Kỷ Nghiêu: “Phòng bệnh nào, tôi đang ở bên khu cấp cứu.”
Triệu Tĩnh Tĩnh: “Không có nhập viện, cậu đi theo sảnh cấp cứu vào sâu bên trong, phía sau phòng cấp cứu là có hàng ghế dựa, bà đang ở đó.” Là một trong ba bệnh viện công của thành phố, không phải muốn nhập viện là có phòng.
Kỷ Nghiêu nhanh chóng tìm đến nơi, tới trước mặt bà nội đang mặc bộ đồ ngủ liền ngồi chồm hổm xuống, nắm lấy tay bà: “Chị gái à, sao chị lại té. Chị ngã một cái làm lòng con đau chết mất thôi!”
Người trong nhà Triệu Tĩnh Tĩnh đều biết Kỷ Nghiêu, cũng rất thích anh, dù gì anh cũng dẻo miệng. Mấy câu “chị chị” lại có thể khiến cho bà nội cười lên vui vẻ, lộ ra hàm răng đã thiếu đi hơn nửa, trông vô cùng đáng yêu.
Kỷ Nghiêu đứng lên, quay sang Triệu Tĩnh Tĩnh: “Bên ngoài trời mưa to, chân bà nội không tiện đi lại, lại vừa bó bột đừng làm hỏng. Hôm nay nằm viện đi.”
Triệu Tĩnh Tĩnh: “Bác sĩ vừa nói hết phòng rồi.”
Phòng bệnh bình thường, một là đã kín, hai là sẽ dành ra nhường cho những bệnh nhân nguy cấp hơn; nhưng phòng bệnh cao cấp tuyệt đối còn chỗ trống.
Kỷ Nghiêu xoay người gọi điện thoại, quay sang nói: “Ở đây chờ một lát sẽ có người xuống đón, đừng lo vấn đề tiền bạc.” Dứt lời anh lại quay sang bà nội: “Không được để chị gái xinh đẹp này của con phải chịu khổ.”
Lý luận của giai cấp tư sản thật sự như một rổ mật ngọt.
Triệu Tĩnh Tĩnh: “Chuyện này không tiện lắm, tôi thấy không thích hợp.”
Kỷ Nghiêu: “Đây là tôi hiếu thuận với chị gái xinh đẹp của mình. Cậu cho rằng tôi vì cậu à? Mặt mũi lớn vậy?!”
Dàn xếp xong phòng bệnh cho bà, Kỷ Nghiêu đi ra khỏi phòng bệnh, lúc này mới rảnh rỗi nói chuyện với Triệu Tĩnh Tĩnh: “Sao vẫn mặc cảnh phục. Ở đây kẻ đến người đi, cậu dọa người ta sợ làm sao.”
Triệu Tĩnh Tĩnh giải thích: “Không phải lúc tan ca cậu hẹn cùng nhau qua khu Lệ Trúc Uyển nên tôi mới không thay thường phục, đến đây cũng đâu có thay được.” Nói xong anh ấy liếc nhìn Kỷ Nghiêu: “Ít ra nhìn cũng đỡ hơn áo sơ mi trắng khí chất lưu manh.”
Kỷ Nghiêu: “Áo sơ mi trắng có gì không tốt, rất hợp với vai nam chính. Những kẻ vai phụ không hiểu được đâu.” Anh nhấn thang máy, “Về nha Tĩnh Tĩnh, không cần tiễn.”
Triệu Tĩnh Tĩnh còn chưa kịp nói không được phép gọi anh ấy bằng hai từ đó, Kỷ Nghiêu đã biến mất.
Khi anh đi qua phòng cấp cứu trông thấy Tiểu Chu ngồi bệt dưới đất, đầu chôn giữa hai cánh tay.
Anh đi đến, kéo Tiểu Chu đứng dậy, đưa sang ghế ngồi.
“Làm sao?”
“Mẹ em suy thận, đã chờ hơn nửa năm mãi mới có người hiến thận. Thế nhưng đến lúc này mới nhận ra chi phí phẫu thuật quá cao.” Tiểu Chu cười khổ.
Cậu ấy nghiêng mặt sang nhìn Kỷ Nghiêu: “Cám ơn anh. Anh là người tốt, giống như chị Hàn, chị Du vậy, tất cả mọi người đều là người tốt.”
Kỷ Nghiêu chợt nghĩ đến khuôn mặt lạnh lùng, không thích giao tiếp của Hàn Tích, làm sao có thể khiến cậu bảo vệ nhỏ nảy sinh cảm giác cô là người tốt, nên anh hỏi: “Chị Hàn… à… Tiểu Tích của tôi tốt như thế nào?”
Kỷ Nghiêu biết mình da mặt dày, chính bản thân anh cũng không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào anh lại thốt lên hai từ “Tiểu Tích”, vừa có cảm giác thẹn thùng lại xen lẫn chút ngọt ngào, đáy lòng như nở hoa, một cảm xúc tê dại lan hết toàn thân.
Anh chưa từng yêu đương mà sớm đã cảm nhận được hương vị của tình yêu.
Tiểu Chu không chút nào để ý tới sự bất thường này, cậu ấy nói: “Đừng thấy thường ngày tính tình chị ấy lạnh lùng, thật sự chị ấy rất tốt. Từ khi phát hiện mẹ em mắc căn bệnh này, chính nhờ chị ấy giúp đỡ liên hệ bác sĩ, là bác sĩ tốt nhất khoa Thận của Lục Viện, còn là một chuyên gia nổi tiếng, cũng rất chăm sóc cho mẹ em, không bao giờ than thở em phiền hà.”
Cô lương thiện, anh có thể nhìn ra được; cô không thân thiện với người xung quanh, anh cũng nhìn ra được. Kỷ Nghiêu cười cười, cảm giác như người vừa được khen chính là mình.
“Còn chị Du mà cậu nói là ai?”
Khuôn mặt cậu bảo vệ lập tức xuất hiện nét bi thương: “Chị Du không còn nữa, thứ tư tuần trước đã đi rồi.”
Kỷ Nghiêu nhíu mày: “Tiếu Du?”
Tiểu Chu gật đầu một cái, lúc này mới nhớ ra anh cảnh sát trước mặt cậu đã từng xuất hiện tại hiện trường Tiếu Du nhảy lầu.
Kỷ Nghiêu nhớ tới cô gái nhảy lầu này, cũng khá ấn tượng với chồng của cô ta: “Có thể kể cho tôi nghe một chút về chị Du này được không?
Tiểu Chu: “Trước đây chị Du không sống ở Lệ Trúc Uyển, năm ngoái sau khi kết hôn với Tôn Tầm Hải mới chuyển đến sống khu này. Chị Du bình thường thích làm món này món kia, thường mang đến phòng bảo vệ chia cho bọn em. Chị ấy còn đề nghị em nên đăng ký thi đại học, tương lai mới có được công việc tốt. Sau khi mẹ em phát bệnh chị Du thường đến thăm, còn nhét tiền thêm cho em.” Cậu ấy thinh lặng một chút, rồi ngẩng đầu nói: “Anh cảnh sát à, anh nói xem người tốt như vậy tại sao lại muốn chết chứ?”
Kỷ Nghiêu rất mẫn cảm với cách dùng từ của cậu bảo vệ này. Với Hàn Tích cậu ấy xưng hô là chị Hàn, với Tiếu Du thì gọi là chị Du, nhưng với Tôn Tầm Hải thì nói thẳng tên húy.
“Quan hệ của vợ chồng họ thế nào?”
Tiểu Chu cuộn tay thành nắm đấm, mắt lộ ra sự tức giận: “Tôn Tầm Hải là một tên xấu xa, hắn thường đánh chị Du, có mấy lần em nhận được tin của hàng xóm nên chạy lên. Hắn… Hắn còn nói xấu bọn em… Thật ra ai mà không biết chính hắn mới là người nuôi bồ nhí bên ngoài.”
Tôn Tầm Hải là tên xấu xa, cái này Kỷ Nghiêu cũng đồng ý.
Anh đột nhiên hỏi: “Tối qua, từ 8 giờ rưỡi đến 9 giờ, cậu ở đâu.”
Tiểu Chu: “Em làm ca sáng nên tan ca là về thẳng nhà, sao ạ?” Nói xong, cậu ấy mới hiểu ra: “Anh cảnh sát, ý anh muốn hỏi về vụ bác Chu bị giết, em có chứng cứ không có mặt tại hiện trường. Em ăn tối xong thì đến tiệm thuốc một chuyến, nhân viên ở đó có thể làm chứng cho em.”
Nội tâm Kỷ Nghiêu: cậu thanh niên này thật là, lậm phim trinh sát hình sự quá. Cũng được, tiết kiệm thời gian cho anh.
“Chị Du và ông Chu có quen nhau không?”
Tiểu Chu nhớ kỹ lại: “Có lẽ không quen đâu, chưa từng thấy hai người chạm mặt nhau, vốn dĩ họ không phải một dạng người. Chị Du cực kỳ tốt, còn bác Chu… không được người ta thích cho lắm.”
Không hề có quen biết gì, có lẽ do anh cả nghĩ. Hai vụ án này chỉ là trùng hợp thôi. Kỷ Nghiêu đứng dậy: “Tôi về trước, có chuyện gì thì gọi cho tôi.” Nói xong anh đưa ra một dãy số.
Tiểu Chu nhớ kỹ: “Ngày hôm nay rất cám ơn anh, anh lái xe cẩn thận, mưa lớn lắm.”
Kỷ Nghiêu gật đầu, xoay người đi ra cửa.
Vừa đi được hai bước liền nghe phía sau có người nói: “Anh cảnh sát, chúc anh và chị Hàn hạnh phúc.”
Anh dừng bước, khựng lại một chút, rồi xoay người lại đưa cho một số khác, là số cố định: “Ngày mai số này sẽ gọi điện thoại liên lạc với cậu, đừng ngốc nghếch từ chối vì sợ gieo thêm phiền phức cho người ta. Không làm thịt kẻ có tiền rất phí.”
Tiểu Chu còn chưa hiểu đầu cua tai nheo thì Kỷ Nghiêu đã rời đi.
Lên xe Kỷ Nghiêu gọi điện thoại cho thư ký tập đoàn Kỷ Thị, sau khi bàn giao xong xuôi anh lái xe về nhà. Vừa đến nhà chị mẹ gọi điện thoại.
“Mẹ nghe trợ lý Lý nói con muốn giúp một bệnh nhận suy thận.”
Quỹ từ thiện Nghiêu Quang là của tập đoàn tài chính Kỷ Thị, hội trưởng là bà Tô Diêu, mẹ ruột của Kỷ Nghiêu, cũng là “chị mẹ” đang gọi đến cho anh.
Bà Tô Diêu luôn cho rằng con trai của bà, người thừa kế duy nhất của tập đoàn Kỷ Thị sở dĩ làm cảnh sát năm năm vẫn có thể tự do nhảy nhót tưng bừng là do gia đình họ làm quá nhiều việc thiện tích đức.
“Chị mẹ xinh đẹp ơi, sao mẹ còn chưa nghỉ ngơi, khiến con đau lòng biết bao.”
Tô Diêu: “Bớt nói mấy lời gạt người đi. Nói cho mẹ nghe, cây vạn tuế nở hoa, trong lòng có người là sao. Người nào, nam nữ, bao lớn, làm cái gì?”
Kỷ Nghiêu đậu xe xong: “Con nói rồi, là khả năng, là khả năng, ngay cả bát tự con còn chưa có được đây.”
Tô Diêu: “Được, khoản tiền con muốn kia… hội trưởng không phê duyệt.” Nói xong bà tính cúp điện thoại.
Kỷ Nghiêu lập tức la lên: “Là đồng nghiệp trong cục, mẹ đừng động được không, bảo đảm con sẽ báo ngay cho mẹ khi có tiến triển mới.”
Tô Diêu: “Đồng nghiệp nào, mẹ đã thấy chưa?”
Kỷ Nghiêu: “Mẹ chưa từng gặp, cũng đừng tới xem, đừng dọa người ta có được không?”
Tô Diêu im lặng một chút: “Mấy đứa làm cảnh sát hình sự như con, đều không để ý tới ngủ nghỉ cơm nước, mẹ quản một chút cũng kêu phiền. Con trai à, mẹ không buộc con xem mắt, kết hôn, mau chóng sanh con nối dõi. Mẹ chỉ hi vọng con có người bầu bạn chăm sóc, giúp đỡ lẫn nhau, con có hiểu không?”
Kỷ Nghiêu sắc mặt thay đổi: “Mẹ, mẹ yên tâm, con biết tự chăm sóc cho mình.”
Tô Diêu: “Vì vậy, mẹ và ba con sang năm có thể được bồng cháu trai cháu gái rồi ư?”
Kỷ Nghiêu: “…”