Rời khỏi cửa hàng tiện lợi, Hàn Tích đi về phía trạm tàu điện ngầm, Kỷ Nghiêu cùng đi với cô.
Anh đi nhanh lên đằng trước, rồi xoay người lại đi thụt lùi, hai tay đặt phía sau gáy, nhìn cô: “Hôm đó tôi gặp cô đang xem nhà ở Hương Tuyết Đình, thế nào rồi? Định mua không?"
Hàn Tích vén mái tóc vướng bên khóe môi: "Còn có chút vấn đề!"
Kỷ Nghiêu thả chậm bước chân: "Căn hộ đó rất tốt, lại gần cảnh cục."
Hàn Tích: "Hay là nhượng lại cho anh?!”
Kỷ Nghiêu: "Không cần, ưu tiên phụ nữ chứ!"
Hàn Tích cũng đâu muốn nhường cho anh thật, cô rất thích căn hộ đó, chuẩn bị cuối tuần sẽ ký hợp đồng.
Kỷ Nghiêu xoay người đi song song với Hàn Tích, gió đêm thổi khiến lá cây rung lên xào xạc, ông chủ bán hàng rong vừa lau mồ hôi vừa nướng thịt, những cô nhân viên văn phòng xinh đẹp tụm năm tụm ba vừa đi vừa tán gẫu.
Đằng sau có một chú chó nhỏ chạy tới, cậu nhóc cầm dây thừng đuổi theo.
Kỷ Nghiêu nghiêng đầu chợt thấy tầm mắt Hàn Tích nhìn hàng bắp nướng ven đường, Kỷ Nghiêu đi qua mua hai trái, đưa cho cô một trái.
Lâu lắm rồi Hàn Tích không ăn bắp nướng. Phần lớn thời gian cô đều ở một mình, không thích đi ăn vặt, cô cúi đầu hít một hơi thật sâu hương thơm ngào ngạt kích thích vị giác.
Kỷ Nghiêu dẫn cô đến ngồi trước sạp nướng, Hàn Tích cắn một miếng, ăn thật ngon, nhất là chỗ được nướng vàng ruộm.
Kỷ Nghiêu nhìn cô: "Thích không?"
Hàn Tích gật đầu: "Khi còn bé rất thích ăn. Hồi trước, lúc đói quá bọn tôi sẽ sang vườn bắp bên cạnh bẻ trộm rồi trốn ra sau núi tự nướng ăn!"
Tại sao cô lại đi trộm bắp, cô đi với ai? Nhưng cô không kể thêm anh cũng không hỏi, cho dù trong lòng anh rất muốn biết thêm nhiều về cô.
Một con chó hoang đi đến bên chân ông chủ sạp nướng. Có vẻ đói lắm rồi, chú chó lân la đến sát gần bàn nguyên liệu thức ăn, ông chủ nhấc que sắt đánh mạnh vào chân nó một cái.
Chú chó hoang kia rốt cuộc vẫn tha được một xâu thịt rồi co giò bỏ chạy. Chú chó ấy rất nhỏ, chỉ lớn hơn bàn tay một chút.
Hàn Tích ngậm ngùi: “Đôi khi vận khí không tốt, sẽ bị bắt!"
Bị bắt lại sẽ có hậu quả gì, cô không nói nhưng có thể đoán được kết quả sẽ không tốt chút nào. Kỷ Nghiêu thấy Hàn Tích bỏ nửa trái bắp nướng chưa ăn hết vào một túi nilon sạch.
"Đồ ăn rất quý không được lãng phí!" Cô có thể mang về làm đồ ăn khuya hoặc cho chó hoang.
Từ những câu nói đơn giản này của cô, anh có thể đoán ra được rất nhiều. Những người biết quý trọng đồ ăn là những người đã từng không có cơm ăn.
Chứng kiến cảnh cô cất một nửa trái bắp một cách cẩn thận như vậy trong lòng anh đột nhiên nhói đau. Cảm xúc này đến và đi rất nhanh, nhanh đến mức anh còn chưa kịp cảm nhận được cảm xúc ấy có phải là đau lòng hay không.
Hai người tiếp tục đi về phía ga tàu điện ngầm.
Kỷ Nghiêu cúi đầu đá cục đá dưới chân: "Cuối tuần ký xong hợp đồng thì ở nhà nghỉ ngơi cho thoải mái, tuần này cô vất vả rồi.”
Hàn Tích quay đầu nhìn Kỷ Nghiêu: "Sao anh biết ngày mai tôi sẽ ký hợp đồng!"
Kỷ Nghiêu: ". . ." Nhất thời lỡ miệng rồi!
Anh cười: "Tôi thần cơ diệu toán mà. Một căn hộ tốt như vậy, nếu là tôi tôi cũng sẽ mua ngay.” Lại nói: "Lúc chuyển nhà cần hỗ trợ thì cứ gọi điện cho tôi, dù nguy nan tôi cũng không chối từ!"
Hàn Tích: "Không cần, cảm ơn!"
Kỷ Nghiêu thả chậm bước chân: "Không cần cảm ơn! Nhân gian này luôn đong đầy tình yêu thương!"
Hàn Tích dừng một chút, giọng nói cũng trầm hơn: "Vậy còn Tiếu Du thì sao? Cô ấy thật sự không đáng chết. Nếu ngày đó chỉ cần có một người ở phía dưới nói với cô ấy một câu “Đừng chết” thì chắc có lẽ cô ấy đã không nhảy lầu!"
Ngô Thính cũng vậy, cuối cùng cũng tự sát trong tuyệt vọng.
Có lẽ lời La Hải Diêu nói chưa hẳn sai hoàn toàn, đại đa số con người trên thế giới này đều rất lạnh lùng.
Đối với cái chết của Tiếu Du, Kỷ Nghiêu không có lời nào để nói.
Đến ga tàu, Hàn Tích xoay người vào trong .
Kỷ Nghiêu quay trở lại phía sau thùng thư gần hàng nướng nhìn chú chó chỉ nhỏ bằng lòng bàn tay.
Chú chó nhỏ hơi sợ người, thụt người lại, cơ thể run lên, Kỷ Nghiêu dùng một tay bế nó lên rồi mang đi.
Vừa về đến nhà, chưa kịp nghỉ ngơi Kỷ Nghiêu đã nhận được nhiệm vụ qua điện thoại.
Trên cầu vượt đằng sau Cục Cảnh Sát có người muốn nhảy cầu tự sát.
Anh còn đang tắm dở dang cho chú chó con, anh cúp điện thoại, lấy khăn lau qua loa cho nó rồi thay quần áo ra ngoài.
Đứng trên lan can cầu vượt là một nữ sinh trung học tầm mười lăm mười sáu tuổi, vẫn còn đeo cặp sau lưng, mặc đồng phục của một trường trung học nào đó trong thành phố.
Cô bé tóc ngắn ngang vai, bị gió thổi đến rối bù. Cô bé đứng trên lan can hét to nhưng gió quá lớn không nghe rõ chỉ nghe được loáng thoáng mấy từ then chốt như “kỳ thi sát hạch”.
Có lẽ áp lực học tập quá lớn.
Cây cầu vượt này cao chừng mười mét, nhảy xuống không chết cũng tàn phế.
Nhân viên cứu hỏa còn chưa đến, Kỷ Nghiêu liều mạng chạy về phía trước đồng thời quan sát động tĩnh phía dưới cầu vượt. Anh không muốn trông thấy thêm một Tiếu Du thứ hai, chỉ cần có người dám ồn ào phía dưới anh sẽ xông lên đánh cho một trận.
Bên dưới càng lúc càng có nhiều người tụ tập đứng chỉ chỉ chỏ chỏ.
Kỷ Nghiêu nhảy qua lan can, lao về phía trước.
Bất ngờ nhất chính là hàng loạt chiếc taxi và xe hơi cá nhân đã vòng qua dừng ở dưới chân cầu vượt, nối đuôi nhau không một khe hở chặn lại mặt đất.
Các loại xe khác nhau, màu sắc cũng không đồng nhất nhưng họ có chung một mục đích, bọn họ muốn nhắn nhủ với cô gái đứng trên cầu vượt kia, không được chết, phải sống cho thật tốt.
Trong số đó có một tài xế mở mui xe, trên tay không biết có được chiếc loa nhỏ ở đâu, hô lớn: "Cháu bé à, ba mẹ cháu còn đang chờ ở nhà! Nhanh về đi, gió lớn, đừng để bị cảm lạnh!"
"Chỉ là một cuộc thi thôi mà, có gì to tát đâu. Cháu xem dì đây, năm đó đừng nói đại học mà ngay cả thi tốt nghiệp trung học cũng không đậu, hiện tại vẫn sống rất tốt đấy thôi.”
"Xe của tôi mới mua hơn trăm ngàn đó! Mau xuống dưới đi, đừng rớt xuống làm móp xe tôi.”
"Cháu bé! Mau xuống dưới đi! Cháu xinh đẹp như vậy. Tương lai không thiếu mấy anh đẹp trai vây xung quanh, nếu chết đi thì tiếc quá!”
. . .
Chừng mười tài xế chuyền tay nhau chiếc loa nhỏ xíu, mỗi người một câu.
Rốt cuộc cô bé kia cũng tụt xuống, ngồi bệt dưới đất khóc lớn.
Kỷ Nghiêu chạy nhanh lên cầu vượt, vội vàng ôm cô bé rời khỏi lan can.
Cô bé khóc một hồi, rồi đứng lên. Cô bé nhìn xuống những gương mặt đầy thiện ý dưới chân cầu, giọng nói vẫn còn nức nở, hô lớn: "Cháu cám ơn các cô các chú, cháu nhất định sẽ thi đậu vào Thanh Hoa, Bắc Đại.”
Có người giơ loa lên lớn tiếng đáp lại: "Tạm biệt cô bé. Cũng đừng đặt áp lực quá lớn cho bản thân, học viện kỹ thuật Nam Tuyền của chúng tôi cũng không tồi đâu, tôi tốt nghiệp từ đó ra đấy!”
Mấy tài xế còn lại phá lên cười.
Thấy cô gái đã thoát khỏi nguy hiểm, nhóm tài xế dần giải tán, giao thông khôi phục bình thường.
Ba mẹ cô gái kia cũng đã có mặt, hai người bọn họ không ngừng nói lời cảm ơn Kỷ Nghiêu: "Cảm ơn đồng chí cảnh sát. Cảm ơn, cảm ơn!"
Bà mẹ ôm chặt cô bé, khóc đến đứt ruột đứt gan: "Con hù chết mẹ rồi! Bảo bối, con hù chết mẹ rồi!"
Kỷ Nghiêu nhìn thoáng qua chân cầu vượt, mấy chiếc xe kia dần biến mất trong màn đêm. Đèn hậu ô-tô đã thắp thêm ánh sáng ấm áp cho cả thành phố.
Trên mạng đã có người lan truyền tin tức này. Kỷ Nghiêu lưu vài tấm ảnh chụp hiện trường, dự tính sẽ gửi cho Hàn Tích, chợt nhớ ra anh vẫn còn nằm trong danh sách đen của cô. Anh đành phải đăng lên nhóm chat của Cục Cảnh Sát.
Đây không phải là nhóm sinh hoạt chính của cảnh cục, chỉ là nhóm riêng của đội trinh sát hình sự, có thêm vào mấy người bên pháp y và mấy người bạn thân bên đội phòng chống ma túy.
Anh muốn cho cô biết cuộc sống này tuy có những lúc không suôn sẻ, không được như ước muốn nhưng thế giới này đâu đó vẫn còn rất ấm áp.
Hàn Tích tách lấy từng hạt bắp trên nửa trái còn lại, thêm chút thịt băm, rồi mang xuống cho mấy chú chó hoang trước cổng tiểu khu.
Trên đường về nhà cô đi ngang qua tòa nhà Tiếu Du đã nhảy lầu. Cô dừng bước một lúc lâu, nghĩ thầm trong lòng: Tiếu Du ra đi như vậy cũng coi là một cách giải thoát; dù sao, nhân gian lạnh lẽo này cũng chẳng có gì đáng lưu luyến.
Di động báo có tin nhắn, cô lấy ra nhìn thoáng qua.
Là tin nhắn của nhóm "Biệt động Cục Cảnh Sát".
[̀ℎ ℎ ̉ ̣ ̉ℎ ́ ℎ̀ℎ ℎ̂́]: Đ̃ ̛̉ ℎ̀ℎ ̉ℎ.
Hàn Tích mở ảnh.
Hơn mười chiếc xe xếp hàng ngay ngắn dưới chân cầu vượt, họ mở đèn, tài xế đứng ngoài cửa xe ngẩng đầu nhìn lên cầu vượt.
Cô gái dự định tự tử trèo khỏi lan can.
Cô gái đứng bên cạnh một người đàn ông có bóng dáng quen thuộc, thân hình người ấy cao lớn đứng ngay phía sau cô bé nhỏ gầy trông như một sứ thần hộ mệnh.
Trong nhóm không ngừng gửi tin nhắn.
[ℎ́ ̛̛̀ ‰☆ ̣̆ ̣̆ ℎ̂́]: Đ̣̂ ̛̛̉ ̉ ̉ ̂ ́ ̛̀!
Rồi cậu ấy nhanh tay lưu lại mấy tấm treo đầu giường.
Kỷ Nghiêu nghĩ thầm, điều đó là đương nhiên. Đây là bộ hình đỉnh nhất được anh chắt lọc từ rất nhiều diễn đàn, còn biết dùng thêm ứng dụng chỉnh ảnh để trông chúng thêm lung linh.
[ℎ̂ đ̛̛̣ ̣ ̂ ̀ ̃ℎ ̃ℎ]: Đ̣̂ ̛̛̉ ̉, đ̃ đ̛̛̣ ℎ̂ ̣̂ ̣̂ℎ ℎ́ ́ ℎ̀ ̉ ̂̀ , ́ ℎ̂̉ ̂́ ℎ̀ℎ đ̂̀ ̂́ ̛́ ́ ̀.
[̀ ̛̛ ̂ ℎ̂ ℎ́ℎ ̆ ̀]: Đ̣̂ ℎ́ ̣̂ đ́ ̀ ̂́ ̛̛ ̉ ℎ́ . ̂̀ ̂̃ ̀ ̂ ̣̂, đ́ℎ đ.
[̛̛̀ đ̣ ℎ ℎ́ℎ ̀ ℎ ̣]: Đ̣̂ ̛̛̉ ̉ ̣ ̛́ ̣̂ ̣ ̛̛̀. Đ̣̂ ̛̛̉ ̉ đ́ ̀ ́ ℎ̂́ ℎ̂ ℎ̣. ℎ́ ̆ đ̣̂ ̛̛̉ ̉ ℎ̂́ ̂ đ̛, ̆ ́ ́ ̛̉. ̀ ̛̃, đ̣̂ ̛̛̉ ̉, ́ ̣̆ ̣̂ ℎ̂́ ℎ ̂ ℎ ̂ ℎ́ℎ. ℎ̉ ℎ̣̂ ̣̂ đ̃ ́ ́ ̀ ℎ́ ́ ℎ̂̉ ̂́ ́ ̀ ℎ̂ đ́ ̀ℎ.
Hai giây sau, Chu Lỵ nhận được bao lì xì đỏ thẫm trên thanh chat cá nhân, cô ấy mỉm cười toe toét.
[̀ℎ ℎ ̉ ̣ ̉ℎ ́ ℎ̀ℎ ℎ̂́]: ̂ ℎ̂ ̛́ ̂ ́ đ́, ̀ ℎ́ ̀ ̂́ ̛̛́ ℎ̂ ̂̀ ̛̛̣. ℎ̂́ đ đ̂̀ ̀ℎ ̂ ℎ̛̛, ̂ ́ ́ đ́ ̣̂ ℎ̂ @̀ ́ℎ?
Hàn Tích về đến nhà, mở hết đèn, ngồi trên ghế salon xem lại bức ảnh Kỷ Nghiêu gửi. Các chiếc xe xếp thành đoàn dài như một ngọn đuốc sáng, sưởi xuống không chỉ nền xi măng lạnh lẽo mà còn có cả lòng người.
[̀ ́ℎ]: ̛̀, đ́!
[̀ℎ ℎ ̉ ̣ ̉ℎ ́ ℎ̀ℎ ℎ̂́]: ℎ̂ ̣̂ ̂̀, ̂ ℎ̉ ̛ đ!
[̀ ́ℎ]: ℎ ̃ ̣̂!
[̀ℎ ℎ ̉ ̣ ̉ℎ ́ ℎ̀ℎ ℎ̂́]: ̉ , ̛ đ̣!
[̀ ́ℎ]: ̛̀, ̂́ ℎ̂!
[̀ℎ ℎ ̉ ̣ ̉ℎ ́ ℎ̀ℎ ℎ̂́]: ℎ̛́ ̛ ℎ̂́ ̂... ̀, ℎ́ …
[̀ ̛̛ ̂ ℎ̂ ℎ́ℎ ̆ ̀]: ́ ̉ℎ ̂ đ̛̛ ̀ ℎ ̂, ̂ ℎ̃ đ̂́ ℎ̛̃ ℎ̂ ́ ̉ đ̂́ ̛̛̣ ℎ̂̀ ̂́ ℎ̛ ℎ́ ̂? [Đ̃ ̛̉ đ́ℎ đ̂̉ ́ ̂̉ ̛̛]
Kỷ Nghiêu dĩ nhiên muốn chat riêng, nhưng then chốt chính là anh vẫn còn nằm trong danh sách đen chưa được thả.
-
Tác giả có lời muốn nói:
Cô gái coi thường mạng sống, các tài xế xếp thành hàng dài dưới chân cầu vượt dựa theo một câu chuyện có thật.
Cá nhân tôi rất thích chương này, rất nhiều cảm xúc.