Hàn Tích mím môi cười. Bà Diệp Yến Thanh nói với Hàn Tích: "Nếu thằng nhóc này lại bắt nạt con, con cứ nói với dì, dì sẽ đánh nó cho con!"
Hàn Tích gật đầu, nhỏ giọng: "Cảm ơn, chủ nhiệm Diệp!"
Bà nhìn thật kỹ khuôn mặt của Hàn Tích. Cục trưởng Thái nói không sai, đôi mắt của con bé rất giống với Trần Chí. Trước kia thì cảm thấy bình thường nhưng bây giờ càng nhìn càng thấy giống.
Kỷ Nghiêu nhìn đồng hồ: "Đi thôi, xuống căn tin ăn cơm, nếu xuống trễ bọn nhãi con kia sẽ cướp hết!”
Bà Diệp Yến Thanh sợ có bà Hàn Tích sẽ không được tự nhiên nên không đi cùng bọn họ. Bà đứng cạnh cửa, nhìn bóng lưng của Hàn Tích, đột nhiên nhớ lại hình bóng của Ny Ny khi còn bé. Ny Ny nằm trong tã lót, chưa biết nói chuyện nhưng rất thích cười, gặp ai cũng cười; đặc biệt rất thích người khác cầm trống lắc trêu con bé.
Mỗi buổi chiều khi tan làm, bà và Trần Chí về đến nhà, trông thấy dáng vẻ đáng yêu của con gái, tất cả mệt mỏi đều tan biến.
Diệp Yến Thanh trở lại phòng làm việc, lấy hồ sơ của Hàn Tích, cẩn thận xem xét.
Năm cô 7 tuổi được một cặp vợ chồng không có con nhận nuôi. Đôi vợ chồng kia cũng lớn tuổi, lúc nhận nuôi Hàn Tích đã 40 tuổi rồi. Gia đình đó cũng không khá giả gì, cả hai đều không được đi học, là công nhân vệ sinh – công việc phải đi sớm về khuya.
Năm Hàn Tích 18 tuổi, hai vợ chồng gặp tai nạn xe rồi qua đời. Kể từ khi đó, Hàn Tích vẫn sống một mình. Mấy ngày nữa là đến ngày giỗ của vợ chồng họ, bà Diệp Yến Thanh mở lịch làm việc, quả nhiên Hàn Tích xin nghỉ ngày hôm đó.
Hàn Tích lấy đồ ăn xong, bưng khay chuẩn bị ngồi xuống vị trí mà cô và Chu Hàm hay ngồi thì Kỷ Nghiêu gọi cô: "Ngồi chỗ này đi, ngồi gần điều hòa quá không tốt! Đổi chỗ!"
Chỗ Kỷ Nghiêu chọn là vị trí tốt nhất, chính giữa phòng ăn. Bên trái là thành viên đội hình sự, bên phải là một vài thành viên đội phòng chống ma túy.
Người vạn năm vẫn độc thân – Dương Xuân Miễn nhìn Kỷ Nghiêu và Hàn Tích, bưng khay đồ ăn đi tới, ngồi bên cạnh Kỷ Nghiêu, cười với Hàn Tích: "Pháp y Hàn, nước chanh ở phòng pháp y ban sáng uống rất ngon, để tỏ lòng biết ơn, chiều nay tôi mời cô và Tiểu Chu uống trà nhé!"
Hàn Tích mỉm cười: "Không cần khách sáo như vậy!"
Dương Xuân Miễn: "Cần chứ!"
Kỷ Nghiêu đạp mạnh vào chân anh ấy, ánh mắt như muốn nói: Có phải cậu ăn no rửng mỡ, không có chuyện gì làm không? Đi chỗ khác chơi!
Dương Xuân Miễn đáp trả anh bằng ánh mắt tương tự: Tôi đúng là ăn no rửng mỡ không có chuyện gì làm đấy! Ai bảo cậu thích khoe chuyện yêu đương!
Hàn Tích nhìn hai người trêu chọc nhau, mím môi cười.
Ăn được một nửa, Dương Xuân Miễn có nhiệm vụ gọi đi. Anh ấy buông chén đũa, vội vàng dẫn người trong đội rời khỏi căn tin cảnh cục.
Kỷ Nghiêu mở điện thoại xem tin tức của Đường Diệu Bân, dạo gần đây hắn rất an phận, không đi ăn chơi đàng điếm.
Lần trước, Dương Xuân Miễn dẫn người đến quán bar phục kích, Tưởng Vi cũng ở đó, Đường Diệu Bân nhận được điện thoại đã bỏ đi từ trước. Lần tập kích ấy không thể tra được cái gì.
Kể từ đó, Kỷ Nghiêu luôn biết Dương Xuân Miễn bắt đầu theo dõi mọi động tĩnh của Đường Diệu Bân. Thế nhưng anh không thể tin được Đường Diệu Bân lại đi hút ma túy, khi còn nhỏ cậu ấy là một đứa trẻ rất ngona.
Kỷ Nghiêu từng nói bóng nói gió việc này với Đường Diệu Bân nhưng đối phương không thừa nhận.
Dương Xuân Miễn lần lữa không ra tay bắt người là vì muốn thông qua Đường Diệu Bân tóm gọn cả tổ chức buôn bán ma túy phía sau.
Giờ tan tầm, Hàn Tích thu dọn đồ đạc xong vẫn chưa thấy Kỷ Nghiêu chờ cô ở trước cửa phòng làm việc, cô cũng đoán được anh hôm nay phải tăng ca rồi.
Kỷ Nghiêu đang kiểm tra tài liệu về cô nhi viện Trịnh Tiêu mà Trương Tường vừa điều tra được.
Trong những đứa trẻ được ghi chép lại có 12 bé gái và 8 bé trai, Quách Oánh đã mất mạng trong vụ hỏa hoạn. Đây là biên bản chính thức từ phía chính phủ, nhân viên chính phủ đã không biết được chuyện cô bé Quách Oánh đã trốn thoát.
Còn lại 11 bé gái, hai trong số đó bị tàn tật bẩm sinh nên vẫn sống trong trại trẻ mồ côi; 9 bé khác được chuyển qua các cô nhi viện và có 6 bé được nhận nuôi theo đúng thủ tục của nhà nước, 3 bé không được nhận nuôi được chính phủ nuôi dưỡng đến khi trưởng thành, sau đó đều thành gia lập nghiệp.
Trong số này, tính luôn Hàn Tích thì có ba người có độ tuổi tương đương với con gái cảnh sát Trần.
Hàn Tích thì không cần phải nói. Hai người kia, một người tên là Khâu Diễm, đã kết hôn sinh con, hiện đang làm giáo viên tiểu học; người còn lại tên Tạ Tiểu Thanh, do không đỗ đại học nên học trường nghề bây giờ đang làm tại một nhà máy dệt, chưa lập gia đình.
Kỷ Nghiêu đặt ảnh ba cô gái lên bàn, nhìn kỹ lại chỉ có mỗi Hàn Tích có vẻ ngoài giống cảnh sát Trần nhất. Nhưng anh sợ bản thân có suy nghĩ phiến diện nên Kỷ Nghiêu gọi mấy người Chu Lỵ tới: "Nhìn kỹ một chút, ai giống với chủ nhiệm Diệp nhất!"
Tiểu Diêu nhìn kỹ: "Khâu Diễm, da trắng giống chủ nhiệm Diệp nhưng đôi mắt quá nhỏ. Dáng người Tạ Tiểu Thanh hơi giống cảnh sát Trần, cao gầy! Nhưng nếu nói giống nhất thì chỉ có pháp y Hàn!"
Trương Tường: "Em cược cho Tạ Tiểu Thanh!"
Kỷ Nghiêu nhìn Chu Lỵ: "Chu mỹ nhân!"
Chu Lỵ: "Không cần nhìn, em khẳng định luôn chính là pháp y Hàn, cược hẳn 100 tệ. Có đặt tiền không?"
Kỷ Nghiêu: "Nói suy nghĩ của cô xem nào!"
Chu Lỵ: "Chắc chắn là pháp y Hàn rồi! Mọi người nghĩ mà xem, con gái của chủ nhiệm Diệp đã mất tích nhiều năm, quay đi quẩn lại nhờ trời run rủi lại vào đúng Cục Cảnh Sát. Đây chính là duyên phận. Tiểu thuyết đều viết như vậy!"
Kỷ Nghiêu đang định mắng Chu Lỵ ăn nói luyên thuyên thì cô ấy lại nói tiếp: "Điều quan trọng nhất là gì mọi người biết không? Quan trọng nhất là cô gái đó không chỉ trở lại mà còn có một mối tình lãng mãn tuyệt đẹp với đội trưởng đội trinh sát hình sự! Đây mới gọi là duyên phận trời ban!"
Kỷ Nghiêu gật đầu, hoàn toàn đồng ý: "Chu mỹ nhân phân tích rất hợp lý!"
Trương Tường: "Tiếp theo thì đơn giản rồi, xét nghiệm DNA của cả ba người rồi đối chiếu với DNA của chủ nhiệm Diệp là rõ ràng thôi!"
Đội phó Triệu tỉ mỉ phân tích: "Dù sao năm đó con gái của chủ nhiệm Diệp cũng bị bắt cóc, chưa chắc bọn chúng đã ghi chép lại, có khi đã bị bán đi rồi!"
Vấn đề này, Kỷ Nghiêu đã hỏi qua Hàn Tích, hồi đó ở cô nhi viện cũng có khoảng hơn 30 đứa trẻ nhưng trong ghi chép chỉ có 20 người, vậy mười mấy đứa trẻ còn lại có lẽ đúng như lời Triệu Tĩnh Tĩnh vừa phân tích.
Kỷ Nghiêu thu lại mấy bức ảnh: "Chúng ta trước mắt cứ tra ba người này đã, nếu không được sẽ tiếp tục điều tra.”
Hàn Tích đang ăn cơm cùng La Hải Diêu. La Hải Diêu gắp cho cô một miếng sườn: "Em có tâm sự sao?"
Hàn Tích buông đũa xuống, nhìn người đàn ông đối diện: "Hải Diêu, em có thể hỏi anh một chuyện không?"
La Hải Diêu giọng cưng chiều: "Em cứ nói thẳng đi!"
Hàn Tích: "Năm đó, sau khi được ba mẹ ruột nhận lại, bọn họ đối xử với anh có tốt không?"
Nụ cười trên mặt La Hải Diêu dần biến mất, anh ta nhìn Hàn Tích: "Ngoài mặt bọn họ đối xử với anh rất tốt, nhưng thật ra chỉ làm ra vẻ thôi! Không phải vì La Thị cần người thừa kế sao? Tình hình sau đó em cũng biết rồi đấy, bọn họ qua đời cũng không để công ty dược phẩm nổi tiếng nhất - La Thị cho anh mà cho La Quân!"
Hàn Tích đi theo La Hải Diêu đã từng gặp qua tên La Quân mấy lần, là một lão già gầy nhom, cũng không quá thân thiết với anh ta. Dù hai người có quan hệ chú cháu nhưng không ai chịu nhượng bộ ai, đều muốn nuốt trọn La thị, quan hệ có thể nói là cực kỳ tồi tệ.
La Hải Diêu nhìn chằm chằm vào mắt Hàn Tích: "Tiểu Tích, có phải cảnh sát đã tìm thấy ba mẹ ruột của em không?"
Hàn Tích lắc đầu: "Không phải! Cũng chưa xác định!"
La Hải Diêu tiếp tục: "Nếu bọn họ thật sự yêu thương em sẽ không vứt bỏ em!"
Hàn Tích giải thích: "Không phải, Quách Oánh đã nói rồi, chúng ta không phải là những đứa trẻ bị bỏ rơi như lời Trịnh Tiêu nói. Hắn nói dối, chúng ta bị bọn buôn người bắt cóc, không hề bị vứt bỏ.”
La Hải Diêu cười lạnh một tiếng: "Nếu thật sự yêu thương em sao có thể để em bị bắt cóc chứ?"
Hàn Tích cúi đầu xuống, không lên tiếng. Cô biết câu chuyện của La Hải Diêu. Năm đó, vợ chồng họ La bận rộn làm ăn không chăm sóc con trai, để mặc cho bà vú chăm, kết quả bà vú thông đồng với người xấu bắt cóc anh ta.
La Hải Diêu nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời âm u, ánh đèn trên cao chiếu sáng nhưng lại không thể soi sáng trái tim anh ta: "Tiểu Tích, em phải biết trên thế giới này, chỉ có anh và em mới có thể sống nương tựa lẫn nhau, em hiểu không?"
Nếu là trước kia, Hàn Tích không hề phủ nhận những lời này, La Hải Diêu nói đúng bọn họ cùng lớn lên ở cô nhi viện, luôn hỗ trợ quan tâm lẫn nhau.
Cô nhìn mấy món bánh ngọt trên bàn, pudding dâu tây, màu hồng phấn mềm mềm mang hương vị ngọt ngào nhưng lại hơi có vị chua tựa như nụ hôn đêm đó.
"Hải Diêu, hình như em đã thích một người rồi!"
Hàn Tích vừa dứt lời đã nghe thấy ‘choang’ một tiếng, ly thủy tinh trên tay La Hải Diêu rơi xuống đất, vỡ vụn, màu rượu vang đỏ giống như máu tươi. Ánh đèn huỳnh quang phản chiếu ánh sáng trên miếng ly vỡ khiến nó càng lạnh lẽo hơn.
Hàn Tích nhìn La Hải Diêu: "Hải Diêu, sao vậy?"
La Hải Diêu đỡ mắt kính gọng vàng, miễn cưỡng nở nụ cười: "Không sao!” Vì ánh đèn mờ tối nên Hàn Tích không thấy sự chua xót, lạnh lẽo thấu xương và cô độc trong đáy mắt anh ta.
La Hải Diêu đưa Hàn Tích về nhà, nhìn vào mắt cô: "Tiểu Tích, em sẽ luôn ở bên cạnh anh, đúng không?"
Hàn Tích ngẩng đầu mỉm cười: "Anh mãi mãi là anh trai của em.”
Kỷ Nghiêu tan làm trở về, vừa đi vào thang máy đã nghe thấy giọng nói của Hàn Tích.
Hàn Tích nhìn Kỷ Nghiêu lại lén quan sát La Hải Diêu, hai người này không thích nhau, cô lo hai người lại gây chuyện.
Kỷ Nghiêu đứng bên cạnh nhìn La Hải Diêu, cucu: "Chào anh trai!”
Anh trai Hàn Tích thì tất nhiên cũng là anh trai anh rồi, mặc dù bây giờ anh hận không thể đạp La Hải Diêu xuống lầu.
Từ “anh trai” này của Kỷ Nghiêu thành công chọc giận La Hải Diêu, anh ta quay đầu nói với Hàn Tích: "Nghỉ ngơi sớm một chút, buổi tối nhớ đóng chặt cửa!"
Hàn Tích gật đầu, lại quay sang nhìn Kỷ Nghiêu, rồi đóng cửa.
La Hải Diêu ngồi trên xe, gọi điện thoại cho trợ lý yêu cầu cô ấy tìm một chỗ ở khác cho Hàn Tích.
Kỷ Nghiêu về đến nhà ngồi không được mà nằm cũng chẳng xong, trong lòng cực kỳ phiền não, rất khó chịu. Mãi cho đến khi tiếng chuông cửa vang lên, anh ra mở cửa trông thấy cô gái mặc chiếc váy ngủ ngắn tay bưng một bát bánh trôi hoa quế, ánh đèn phản chiếu lên làn da trắng nõn, hương chanh thơm mát thoảng qua mũi. Đôi môi cô như trái anh đào, thật mê người.
Lúc này, Kỷ Nghiêu mới nhận ra được lý do vì sao anh cảm thấy khó chịu.
Hàn Tích đi vào, đặt bát bánh trôi nước lên bàn ăn, "Em vừa làm xong, không ăn hết, anh ăn đi cho nóng.”
Cô vừa dứt lời đã bị kéo vào lồng ngực rộng lớn. Một tay anh giữ gáy, một tay ôm eo, mạnh mẽ hôn xuống.
"Ôi ~~" Cô đập vào vai anh: "Anh buông ra!"
Anh nghe được thanh âm dịu dàng của cô, cơ thể cô mềm mại. Anh không muốn ăn bánh trôi gì hết, anh chỉ muốn "ăn" cô.