Tưởng Vi: “Cô cho rằng tên rác rưởi Trịnh Tiêu chưa bao giờ để ý đến cô sao. Có một lần gã bắt cô đem than đá vào phòng. Nếu không phải tôi dùng than làm phỏng mặt cô thì cô cho rằng bản thân mình sẽ thoát được ư?”
Nói xong cô ta nhìn chằm chằm vào mặt Hàn Tích: “Cũng may không để lại sẹo, nếu không thì thật tiếc dung mạo này.”
Hàn Tích nhớ ra là có chuyện này, khi ấy cô còn tưởng rằng là do Quách Oánh lỡ tay, nhưng cô không ngốc đến mức cho rằng Quách Oánh làm điều đó để cứu cô.
Hàn Tích nhìn Tưởng Vi: “Chuyện đó không phải là vì cô muốn cứu tôi, mà cô muốn đảm bảo địa vị của bản thân mình. Dù sao được ăn ngon, mặc ấm, không bị đánh chửi, không bị nhốt trong phòng tối… không phải ai cũng có được tư cách này.”
Lời Hàn Tích nói quả nhiên trúng tim đen của cô ta, cô ta cười cười: “Tóm lại tôi đã cứu cô, mới giúp cô không biến thành một người như tôi; vì vậy, cô nhất định phải giúp tôi tìm cho ra tên khốn kia.”
Hàn Tích nhìn Tưởng Vi, khuôn mặt cô ta trang điểm sắc sảo, túi da hàng hiệu nhưng vẫn không che giấu được nỗi hận thấu xương.
“Quách Oánh, cô biến thành con người như thế nào đều do chính bản thân cô lựa chọn. Cô chọn một cuộc sống ăn đủ no, sung sướng thì phải chịu đựng bị hắn …”
Hàn Tích không thể nào buông lời sỉ nhục và thốt lên hai từ “xâm hại” ra khỏi miệng.
Tưởng Vi cười lạnh một tiếng, lớn giọng: “Cô thì biết cái gì?!!”
Cô ta hất tung ly cà phê xuống đất, nhìn Hàn Tích trừng trừng, tựa như muốn chất vấn cả thế giới này: “Nếu cô phải trải qua những chuyện tôi đã từng nếm chịu thì sẽ không nói những câu như thế rồi!”
Âm thanh của Tưởng Vi sắc bén, chói tai, thu hút tất cả mọi ánh nhìn của những khách trong quán cà phê, người phục vụ đứng bên cạnh cũng không dám đến gần khuyên nhủ, chờ quản lý lên giải quyết.
Hàn Tích im lặng một chút, nhìn người phụ nữ như phát điên trước mắt mình. Cô nhớ Kỷ Nghiêu đã từng nói, trên thế giới này chẳng có chuyện cảm thông, cảm xúc chỉ những ai trải qua mới hiểu, người ngoài đều là phỏng đoán không tài nào thấu được.
Hàn Tích không hề đồng tình với Tưởng Vi một chút nào. Dù cho cô ta đã trải qua việc gì đi chăng nữa đều không phải là lý do đổ tội lên cuộc sống của người khác.
Hàn Tích ngẩng đầu: “Tưởng Vi, tự thú đi.”
Tưởng Vi nhìn mảnh vỡ ly cà phê trên nền đất, nhân viên phục vụ bước tới thu dọn, và đưa một ly khác đến.
Tưởng Vi nâng tách cà phê: “Đám cảnh sát đều là thứ rác rưởi, 19 năm trước đã vậy, hiện tại cũng vậy.”
Hàn Tích biết Kỷ Nghiêu rất lưu tâm những chuyện xảy ra vào 19 năm về trước, lại thêm hai chữ cảnh sát khiến cô càng mẫn cảm, liệu chuyện này có liên quan đến vị cảnh sát Trần mất tích 19 năm trước không?
Cô bình tĩnh hỏi: “Có ý gì, 19 năm trước là sao?”
Tưởng Vi hình như chưa chuẩn bị tâm lý trả lời vấn đề này. Cô ta nhìn Hàn Tích, giọng giễu cợt: “Không phải đám cảnh sát rất lợi hại à, sao không đi bắt tên Trịnh Tiêu rồi tra hỏi. Nó hủy hoại nhiều con người như vậy, cấu kết buôn người. Đám cảnh sát không phải luôn miệng nêu cao tinh thần diệt gian trừ ác ư… Sao không đi bắt tên khốn đó?!”
Hàn Tích: “Sau trận hỏa hoạn ở cô nhi viện năm đó, cảnh sát địa phương đã mở cuộc truy quét nhưng không bắt được. Trịnh Tiêu đã mất tích 17 năm, đến tận bây giờ cũng chưa từng xuất hiện. Cảnh sát muốn điều tra cũng không được.”
Hàn Tích được nhận nuôi vào 19 năm trước, vụ hỏa hoạn của cô nhi viện xảy ra vào hai năm sau đó.
Tưởng Vi nhìn Hàn Tích: “Nói vậy là cô không chịu giúp tôi?”
Hàn Tích: “Cô nói cho tôi biết rốt cục 19 năm trước đã xảy ra chuyện gì!”
Tưởng Vi bật cười, vẫy tay gọi phục vụ.
Cô lấy tờ một trăm tệ trong túi xách: “Cậu sang cửa hàng đối diện mua hai cái bánh bao, tiền thừa cứ giữ lấy.”
Nhân viên phục vụ không nhận: “Dạ quán em không cho mang thức ăn ngoài vào.”
Tưởng Vi rút thêm một tờ một trăm: “Như vậy đã đủ chưa?”
Cậu ấy hơi lúng túng, đi ra gọi quản lý đến. Tưởng Vi không phải nhân vật tầm thường, không còn cách nào khác quản lý phải nhận tờ một trăm tệ đưa cho cậu phục vụ đi mua bánh bao.
Hàn Tích không biết Tưởng Vi muốn giở trò gì, nhưng vừa nghe hai từ bánh bao lập tức cảm thấy khó chịu, trong đáy lòng dâng lên một cảm giác không thoải mái, tựa như có ai đó đang bóp chặt lấy cổ cô.
Kỷ Nghiêu đã chạy đến phía dưới quán, gặp Chu Lỵ.
Chu Lỵ báo cáo sự việc, Kỷ Nghiêu ngẩng đầu nhìn lên lầu quán cà phê.
Khá xa nên anh không thấy rõ khuôn mặt chỉ mơ hồ nhận ra được dáng người của Hàn Tích.
Chu Lỵ chần chừ lên tiếng: “Đội trưởng Kỷ, hành động này cuả pháp y Hàn là theo chỉ thị của đội trưởng à?”
Kỷ Nghiêu gật đầu: “Ừm, cô ấy có báo cáo với tôi rồi!”
Chu Lỵ nhìn ngang nhìn dọc cũng thấy có điều bất thường nhưng không dám hỏi kỹ.
Kỷ Nghiêu bước xuống xe theo dõi, đi vào quán cà phê, lên thẳng phía trên lầu. Đến trước thang anh đụng vào cậu phục vụ cũng đang cầm bánh báo đi lên, túi bánh rơi xuống đất.
Cậu ấy giật mình, vừa nhặt vừa lẩm bẩm: “Mẹ kiếp, bà cô trên lầu thể nào cũng lại phát hỏa.”
Kỷ Nghiêu quay đầu lại, lấy túi bánh trên tay cậu phục vụ: “Tôi đem lên giúp cậu.”
Rồi anh đi thẳng lên trên.
Đến lầu hai anh trông thấy bóng lưng thẳng tắp của Hàn Tích, và Tưởng Vi thì đang ngả nửa người trên chiếc sofa.
Kỷ Nghiêu tiến tới ném túi bánh bao lên người Tưởng Vi, rồi nắm lấy cổ tay của Hàn Tích.
Tưởng Vi nở nụ cười, sự yêu mị tựa như phản xạ có điều kiện nhanh chóng bày ra trên khuôn mặt cô ta, giọng ẻo lả: “Đội trưởng Kỷ, ngồi xuống uống ly cà phê rồi đi.”
Kỷ Nghiêu quay đầu liếc cô ta một cái: “Tôi cảnh cáo cô không được phép gần Hàn Tích một bước.”
Tưởng Vi cười cười: “Tôi không quen Hàn Tích gì đó, tôi chỉ biết Trịnh Thất.”
Kỷ Nghiêu chưa từng nghe đến cái tên Trịnh Thất này nhưng anh có thể đoán được đây có lẽ là tên ngày xưa của của Hàn Tích.
Người phụ nữ tâm địa rắn rết này muốn kéo cuộc sống của Hàn Tích trở về quá khứ u ám. Bản thân cô ta bị hủy hoại còn chưa đủ còn lôi người khác xuống nước.
Kỷ Nghiêu xoay người, “Lấy gương soi lại bản thân đi. Xấu như cô làm sao có tư cách nói chuyện với cô ấy.”
Đánh rắn giập đầu, đánh người đập thẳng vào tim. Bất luận thế nào Tưởng Vi đều là người đẹp nhất, chói mắt nhất. Cô ta chưa từng bị người ta chê xấu trước bàn dân thiên hạ nên lập tức nổi điên, nhanh tay sờ lên đầu của mình phát hiện đầu vẫn còn tóc mới bình tĩnh hơn được một chút.
“Tưởng Vi, cô nhớ cho kỹ tất cả những ai đã phạm tội thì cuối cùng cũng bị báo ứng gấp mười lần.” Kỷ Nghiêu nhìn vào cô ta, “Tôi sẽ đích thân bắt cô.”
Kỷ Nghiêu đưa Hàn Tích ra khỏi quán café nhưng lại không đi về chiếc xe theo dõi của Chu Lỵ mà đưa cô ra phía sau một con hẻm nhỏ vắng người, tắt thiết bị nghe lén.
“Nói đi, Tưởng Vi muốn em làm gì?”
Hàn Tích cúi đầu nhìn mũi giày, Kỷ Nghiêu đưa tay nâng cằm cô lên, nhìn vào cặp mắt trong vắt của cô: “Căn bản em không phải là đối thủ của cô ta.”
Hàn Tích đành phải trả lời: “Cô ta yêu cầu tôi tra ra tung tích của Trịnh Tiêu.”
Kỷ Nghiêu thả Hàn Tích ra. Anh biết Tưởng Vi muốn lôi cả Hàn Tích xuống nước. Chỉ cần Hàn Tích sử dụng hệ thống tìm kiếm nội bộ của cảnh cục, dẫn đến cái chết của Trịnh Tiêu thì suốt đời cô không thể quay trở lại.
Kỷ Nghiêu nhìn vào mắt của Hàn Tích, giọng điệu trầm hơn: “Tại sao không nói tôi nghe từ trước?”
Hàn Tích mấp máy môi: “Vì tôi thấy anh quá bận.”
Kỷ Nghiêu im lặng một lát rồi khẽ thở dài: “Em phải tin tôi.”
Hàn Tích đưa tay kéo nhẹ cánh tay của Kỷ Nghiêu, nhẹ nhàng lên tiếng: “Lần sau nhất định tôi sẽ không làm như vậy.”
Cô tròn mắt nhìn anh, lắc lắc ống tay áo anh, tựa như một bé con xin kẹo. Trong lòng anh bây giờ dù có tức giận nhưng nhìn bộ dạng này cũng phải nguôi ngoai.
Kỷ Nghiêu vuốt nhẹ mái tóc cô, “Chờ khi kết thúc vụ án này hãy kể cho tôi nghe chuyện về Trịnh Thất.”
Hàn Tích gật đầu, ngẩng đầu nhìn Kỷ Nghiêu mỉm cười: “Được!”
Người trước mắt cô chính là ánh mặt trời, sẽ xua tan được quá khứ u ám của cái tên Trịnh Thất kia.
Chu Lỵ tiếp tục phái người theo dõi Tưởng Vi, Kỷ Nghiêu sau khi đưa Hàn Tích về nhà thì quay trở lại cảnh cục tăng ca.
Trương Tường điều tra hết tất cả các vận động viên bơi lội, huấn luyện viên bơi lội, ngay cả giáo viên sinh viên của các khoa thể dục thể chất tại các trường đại học vẫn không cách nào tìm ra được kẻ đã sát hạt Đàm Lâm rồi vứt xác trong bãi rác.
Kỷ Nghiêu gọi điện cho Triệu Tĩnh Tĩnh, hỏi tình hình khu vực xung quanh nhà ở của Tưởng Vi.
Triệu Tĩnh Tĩnh báo cáo: “Không phát hiện được đối tượng khả nghi nhưng lại phát hiện một nhân viên bảo vệ khá lén lút.”
Triệu Tĩnh Tĩnh gửi hình ảnh nhân viên bảo vệ kia cho Kỷ Nghiêu.
Kỷ Nghiêu nhìn sơ, không phải tên đã xuất hiện trên du thuyền hôm sinh nhật Tưởng Vi.
Triệu Tĩnh Tĩnh tiếp tục: “Người này vừa trông thấy cảnh sát lập tức căng thẳng lo lắng. Đội trưởng đội bảo vệ nói gần đây anh ta đổi chiếc điện thoại di động mới, là IPhone mới ra. Có cần đưa hắn về cục thẩm vấn không?”
Kỷ Nghiêu: “Cứ đưa về đây!”
Tên bảo vệ là Lý Toàn, năm nay 28 tuổi, đã làm bảo vệ được mười năm.
Triệu Tĩnh Tĩnh thẩm vấn Lý Toàn ngay trong đêm: “Tại sao thấy cảnh sát lại chột dạ, làm chuyện gì trái lương tâm?”
Thấy Lý Toàn không nói lời nào, Trương Tường học tập cách thẩm vấn của đội trưởng Kỷ thường dùng – trước tiên gán cho đối phương một tội danh cực kỳ nặng: “Cậu giết Đàm Lâm đúng không? Là đồng bọn của Tưởng Vi?”
Quả nhiên Lý Toàn sợ hãi, vội vàng xua tay: “Tôi không giết người, tôi làm gì lớn gan như thế!”
Triệu Tĩnh Tĩnh đập bàn: “Không giết người, vậy tại sao thấy cảnh sát lại chạy?”
Lý Toàn cúi đầu, không chịu mở miệng.
Kỷ Nghiêu đẩy cửa đi vào liếc nhìn Lý Toàn một cái, quay sang Triệu Tĩnh Tĩnh và Trương Tường: “Không cần thẩm tra, kệ cậu ta. Không bắt được tội phạm không phải có sẵn một kẻ thế mạng hay sao?!”
Trương Tường biết đội trưởng Kỷ đang dọa đối phương, nhưng nếu Cục trưởng Thái nghe được mấy câu này thì chắc chắn sẽ bị mắng cho một trận.
Đội phó Triệu chính trực chưa từng áp dụng chiêu thức lưu manh này nên nhất thời cũng không biết đối đáp với Kỷ Nghiêu ra sao.
Thế nhưng quả nhiên Lý Toàn rất hoảng sợ: “Tôi khai, khai hết… nhưng sự thật là tôi không giết người!”
Theo hắn khai nhận, sở dĩ hắn sợ cảnh sát là vị hai ngày trước hắn có đột nhập vào một khu căn hộ trộm dây chuyền vàng.
“Tiền mua điện thoại là do bán chiếc dây chuyền vàng mà có được. Chiều nay khi thấy cảnh sát đến tôi tưởng là điều tra vụ dây chuyền nên sợ.”
Dựa theo đúng quy trình thì Lý Toàn sẽ bị xử lý theo tội ăn cắp.
Người bị trộm ở căn hộ 101 tòa nhà 09.
Điều kỳ lạ là người sống trong căn hộ này không hề báo cảnh sát. Hoặc là Lý Toàn nói dối, hoặc là họ cho rằng xui xẻo nên bỏ qua.
Kỷ Nghiêu đứng dậy khỏi ghế, xoa huyệt thái dương: “Ngày hôm nay như vậy thôi, mọi người đã vất vả rồi, tan ca về nhà nghỉ ngơi cho thật khỏe.”
Anh đi đến cửa rồi lại quay đầu lại: “Tĩnh Tĩnh, ngày mai gọi người bị trộm đến lấy lời khai coi xem lời Lý Toàn nói có phải sự thật hay không?”
Ngày hôm sau khi trời vừa sáng Triệu Tĩnh Tĩnh cùng anh em đi đến căn hộ 101 tòa 09.
Anh ấy gõ cửa, người mở cửa chính là một thím đã về hưu, Triệu Tĩnh Tĩnh đưa thẻ cảnh sát và nêu lý do anh ấy đến.
Thím gật đầu: “Đúng, hai ngày trước tôi đi mua thức ăn, vừa về nhà liền trông thấy tủ đầu giường bị bới tung, dây chuyền không thấy đâu. May là không bỏ tiền trong ngăn tủ, nếu không nhất định sẽ bị trộm mất.”
Cảnh viên ghi chép lại rõ ràng.
Triệu Tĩnh Tĩnh hỏi: “Vậy tại sao thím lại không báo cảnh sát?”
Thím ấy đáp: “Sau đó tôi tìm được nó rớt ở dưới gầm tủ. Tôi thầm nghĩ nếu tìm được rồi, không có tổn thất nên không báo cảnh sát.”
Triệu Tĩnh Tĩnh cảm thấy nghi ngờ nên hỏi kỹ lại: “Thím xác nhận chiếc dây chuyền đó chính là cái thím bị mất trộm sao?”
Thím quay vào phòng ngủ, lấy dây chuyền ra, đưa đến trước mặt Triệu Tĩnh Tĩnh: “Trên đây có khắc tên viết tắt của tôi, là món quà ông chồng tôi tặng, là cái duy nhất nên không thể sai được.”
Triệu Tĩnh Tĩnh lập tức báo cáo cho Kỷ Nghiêu: “E rằng tiền tên Lý Toàn mua điện thoại không phải do hắn bán dây chuyền vàng.”
Sau khi nghe Triệu Tĩnh Tĩnh báo cáo, Kỷ Nghiêu lập tức tới thẩm vấn Lý Toàn thêm một lần nữa, lần này chỉ một mình anh lấy lời khai.
Thấy Kỷ Nghiêu Lý Toàn lập tức kinh sợ, giọng không còn chút khí lực: “Đồng chí à, mọi chuyện tôi đã bàn giao hết rồi.”
Kỷ Nghiêu lấy di động, đưa hình chiếc dây chuyền vàng Triệu Tĩnh Tĩnh vừa chụp cho Lý Toàn xem. Hắn liếc mắt nhìn: “Cậu xem có phải cái này không?”
Lý Toàn chỉ lo sẽ bị cảnh sát tống giam nên tìm đại một lời giải thích: “Lúc đó vội vội vàng vàng tôi nhìn không rõ.”
Kỷ Nghiêu cất điện thoại: “Không muốn nói đúng không, để tôi nói thay cậu.”
“Ngày hôm đó sau khi trộm xong dây chuyền, cậu vội leo ra ngoài. Sau khi về nhà phát hiện ra không trông thấy nó đâu nữa. Cậu cho rằng bị người ta lấy mất ở ngoài đường nên mới nói bán rồi. Cậu nghĩ khai như vậy cảnh sát sẽ không gặng hỏi? Rất thông minh.”
“Đáng tiếc lưới trời tuy thưa khó lọt, sợi dây chuyền đã được chủ nhân tìm thấy.”
Kỷ Nghiêu đập mạnh xuống bàn, nhìn chằm chằm vào kẻ tình nghi phía đối diện, nhìn thật sâu vào đáy mắt hắn: “Nói! Tiền mua điện thoại ở đâu mà có?”