Để phòng ngừa tiêu hủy vật chứng, Kỷ Nghiêu gọi phục vụ đưa một chiếc túi đựng thực phẩm sạch rồi cho khăn lụa vào.
Anh không dám chắc đây có phải là khăn lụa của Vương Tiểu Ninh hay không, thậm chí tất cả có thể chỉ là sự trùng hợp và anh đã phí công vô ích. Tuy nhiên cho dù chỉ một phần trăm khả năng anh đều không muốn bỏ qua.
Trước khi rời đi, anh nói với cô trợ lý: “9 giờ sáng mai chủ động đến Cục Cảnh Sát thành phố phối hợp điều tra, việc này không được nói cho ai biết kể cả Tưởng Vi, cô hiểu không?”
Trong mắt anh chất chứa quyền uy, lời nói của anh không dựa vào luật pháp trói buộc đối phương nhưng cũng khiến bản thân cô ta thấy run sợ.
Cô trợ lý vội thay đổi cách xưng hô: “Đội trưởng Kỷ có thể cho tôi biết chiếc khăn ấy có vấn đề gì không?”
Kỷ Nghiêu nhìn cô ta: “Không có gì. Cô về suy nghĩ cho thật kỹ xem rốt cục mình mua nó ở đâu.”
Cô trợ lý cúi gằm không dám nhìn vào mắt Kỷ Nghiêu, nhỏ giọng: “Vâng.”
Kỷ Nghiêu cầm khăn lụa và đồ ăn đã được đóng gói cẩn thận đi ra khỏi nhà hàng. Anh về cảnh cục trước, đưa vật chứng đi xét nghiệm rồi mới về nhà.
Lúc này đã là 10 giờ rưỡi tối, ánh trăng chiếu lên phiến đá vũ hoa (1) ở công viên của tiểu khu, Kỷ Nghiêu xoải những bước dài, ngẩng đầu nhìn cửa sổ nhà Hàn Tích.
Phòng ngủ cô vẫn sáng đèn, trong lòng anh đột nhiên cảm thấy ấm áp. Thật giống như cô đang chờ anh về nhà.
Kỷ Nghiêu lên lầu bấm chuông cửa nhà Hàn Tích.
Cô mở cửa, anh đi vào trong.
Hàn Tích: “Không cho anh vào.”
Kỷ Nghiêu: “Không phải em đang chờ tôi sao?”
Kỷ Nghiêu nhìn đôi dép trên kệ, lại cảm thấy hạnh phúc; tuy đôi dép này do chính anh tự tay đặt vào kệ dép nhà người ta.
Anh đổi dép rồi đi vào, anh đặt thức ăn trên bàn, quay đầu nói với cô: “Chờ lâu rồi hả?”
Hàn Tích đóng cửa: “Không hề chờ anh.”
Trên bàn đã bày sẵn chén đũa, Kỷ Nghiêu cười cười không vạch trần cô.
Hàn Tích ngồi xuống, trong khi Kỷ Nghiêu vào nhà tắm rửa tay, cô gắp thử một miếng bánh mứt hoa, rất thơm. Anh vừa ra cô lập tức bỏ đũa xuống.
Kỷ Nghiêu ngồi vào bàn: “Đừng giả bộ, tôi thấy rồi.” Rõ ràng cô chờ anh cả buổi tối còn mạnh miệng không chịu thừa nhận, nín nhịn muốn chết. Nói xong anh cũng gắp cho mình một miếng bánh.
Hàn Tích hỏi: “Ở bên ngoài ăn chưa no sao?”
Kỷ Nghiêu: “Căn bản là không ăn, không thấy ngon miêng.”
Hàn Tích khẽ nhíu mi: “Không khỏe chỗ nào sao?”
Kỷ Nghiêu cười cười: “Bởi vì không có em bên cạnh tôi nên không đói bụng.” Anh mỉm cười, ánh mắt mười phần dịu dàng, không hề mang theo bộ dạng ngả ngớn.
Hàn Tích đứng dậy lấy ly nước chanh đặt trước mặt Kỷ Nghiêu.
Anh cầm lên uống hơn nửa ly: “Ly này là cái hôm trước tôi đã dùng qua đúng không?”
Hàn Tích gật đầu.
Kỷ Nghiêu cười cười: “Trong nhà em đâu đâu cũng có dấu vết của tôi, điều này khiến tôi thấy rất vui.”
Hàn Tích ngồi xuống chuyên tâm ăn bữa khuya: “Ngon hơn ăn sủi cảo.”
Kỷ Nghiêu múc cho cô chút cơm rượu: “Đương nhiên.”
Anh nhìn vào mắt Hàn Tích, khẽ hỏi: “Có thể nói cho tôi vì sao em lại thích ăn sủi cảo đến vậy không?”
Thấy cô im lặng, anh cười cười: “Không muốn kể mấy chuyện này, vậy chúng ta nói sang chuyện khác.”
Anh trêu cô: “Thí dụ như chuyện yêu đương.”
Hàn Tích đặt đũa xuống, ngẩng đầu lên đối diện với đôi mắt của Kỷ Nghiêu, thanh âm vẫn bình tĩnh, lành lạnh: “Thật tình tôi không thích ăn sủi cảo.”
Kỷ Nghiêu nhìn cô, chờ cô nói tiếp.
Hàn Tích ngừng một chút, cụp mắt: “Khi còn bé ở cô nhi viện thường xuyên ăn không no, chú Kiều và dì Từ thích làm sủi cảo, lúc thì nhân cải miến, lúc thì trứng gà và hẹ. Ngoại trừ Quách Oánh, còn lại đám trẻ tụi tôi chỉ có thể dựa vào quan hệ mới xin được một chén.”
Kỷ Nghiêu trầm tư một chút: “Huyện Tân Kiều 20 mươi năm trước nền kinh tế khá phát triển vậy tại sao trẻ con ở cô nhi viện lại ăn không đủ no.”
Hàn Tích: “Là tư nhân.”
Kỷ Nghiêu đã hiểu rõ ràng. Hơn 20 năm trước cô nhi viện tư nhân nhiều hơn bây giờ, việc quản lý cũng không nghiêm ngặt. Một phần là do những người có lòng từ tâm xây dựng, số khác là phần tử xấu, bọn họ lợi dụng những người có lòng bác ái xin tiền viện trợ, còn đám trẻ sống như thế nào khỏi nghĩ cũng biết.
Thậm chí có cô nhi viện còn cấu kết mua bán trẻ em.
Kỷ Nghiêu nhìn Hàn Tích, đáy mắt cô lạnh băng, chất chứa sự cô độc lẫn tuyệt vọng.
Cô kể tiếp: “Chén sủi cảo nóng hổi ấy chính là sự khao khát, rồi dần dần hình thành chấp niệm trong lòng, chỉ muốn bù đắp tất cả những thiếu hụt trong quá khứ.” Giọng cô bắt đầu nghẹn ngào, con ngươi đảo quanh, ngân ngấn nước mắt.
Kỷ Nghiêu đứng lên, đi đến bên cạnh Hàn Tích, ấn nhẹ đầu cô vào trong ngực mình.
Cô nằm yên trong lồng ngực anh không nhúc nhích, anh xoa mái tóc của cô: “Sủi cảo đông lạnh thì làm sao ngon được, cuối tuần tôi nấu cho em ăn, còn cho rất nhiều đường và mứt trái cây.”
Cô ngẩng đầu lên, đáy mắt sáng lấp lánh: “Làm gì có bánh sủi cảo nào bọc đường và mứt.”
Kỷ Nghiêu cười cười: “Trêu em thôi. Cuối tuần đưa em đến nhà chủ nhiệm Diệp. Bác ấy tự làm mứt trái cây, chúng ta không nấu sủi cảo mà sẽ làm bánh táo.”
Hàn Tích giơ tay lên, nhẹ đẩy anh ra, đứng lên: “Tôi không muốn đến nhà chủ nhiệm Diệp.” Cô đi về hướng cửa sổ, nhìn về xa xăm: “Tôi sợ.”
Kỷ Nghiêu đứng bên cạnh cô, nhìn theo tầm mắt cô. Màn đêm đen lấp lánh ánh sao, “Chủ nhiệm Diệp rất thích em, em sợ gì chứ.”
Hàn Tích xoay người tựa lên bệ cửa, nghiêng đầu nhìn Kỷ Nghiêu: “Anh không hiểu được cảm xúc bị người ta vứt bỏ. Trong ký ức luôn chất chứa những điều hạnh phúc, nhưng người đem đến hạnh phúc cho anh đột nhiên lại bỏ rơi anh. Vậy thì chi bằng ngay từ đầu đừng đem đến sẽ không khiến người ta thất lạc, thương tâm và hoài niệm.”
Kỷ Nghiêu đưa tay, đầu ngón tay nghịch vào lọn tóc đuôi ngựa của cô: “Vì thế đó chính là lý do em không bao giờ thân mật với người khác, vì em sợ tổn thương nên mãi núp trong thân xác này, tự cứu mình ra khỏi bóng tối đồng thời lại từ chối ánh dương ấm áp ư?!”
Anh từng câu từng chữ anh nói trúng tim đen của cô, tựa như mặt đất lầy lội sau cơn mưa, có vũng nước đục ngầu đến mức không chịu nổi, nhưng cũng có những vũng nước trong suốt khiến người ta cảm thấy vui vẻ.
Kỷ Nghiêu nhìn cô: “Hàn Tích, em có thể tin tôi. Tôi sẽ mãi mãi bên cạnh em, trời mưa sẽ che mưa cho em, gió lớn sẽ giúp em chắn gió. Nếu trời đẹp sẽ cùng em ra tắm nắng, giúp em thoa kem chống nắng.”
Cặp mắt anh đong đầy sự chân thành, còn sáng hơn sao trên trời.
Tâm tình cô khẽ biến động liền nghe anh nói tiếp: “Thoa ở đâu cũng được.”
“Á! Đau quá!”
Bắp chân anh bị cô đạp mạnh một cái.
Đau thì đau nhưng lại cảm thấy dễ chịu, Kỷ Nghiêu thầm nghĩ anh sắp thành kẻ ghiền bị tra tấn rồi.
Anh cũng như cô, tựa lưng vào khung cửa sổ, đứng song song với cô chờ cô kể lại chuyện ngày xưa của mình.
“Dì Từ phụ trách chăm sóc mấy đứa chúng tôi, rất dữ. Bọn tôi chẳng ai thích dì. Chú Kiều là đầu bếp của cô nhi viện, thích làm thịt khô, chỉ cần ngửi mùi thôi cũng chảy nước miếng. Tuy nhiên chỉ có người lớn và Quách Oánh mới được ăn.”
Kỷ Nghiêu: “Quách Oánh này đặc biệt lắm sao?”
Hàn Tích: “Cô bé là đứa đẹp nhất cô nhi viện, ăn mặc đều tốt hơn chúng tôi. Khi còn bé không hiểu chuyện cứ nghĩ con bé là con viện trưởng, bây giờ ngẫm lại thật sự không phải.”
“Vừa mới đầu khi trông thấy Tưởng Vi tôi thấy rất quen, còn tưởng đó chính là Quách Oánh, nhưng theo tư liệu của Tưởng Vi thì cô ta không lớn lên ở thành phố Nam Tuyền.”
Kỷ Nghiêu trầm tư: “Liên quan đến tư liệu của cô nhi viện Trịnh Tiêu, hầu như phần lớn hồ sơ đều đã bị cháy hết trong một vụ hỏa hoạn, những hồ sơ còn lại có nội dung rất sơ sài, ngay cả một tấm ảnh hoàn chỉnh cũng không có. Tôi luôn nghĩ cô nhi viện này không đơn giản, không biết có liên quan đến vụ việc chú Trần bị mất tích hay không?”
“Em có ấn tượng với chú Trần này không, là một cảnh sát rất cao lớn, hơi gầy, da ngăm đen, trông nghiêm túc nhưng rất thích và gần gũi với trẻ con.”
Hàn Tích ngẫm nghĩ, lắc đầu: “Chưa từng thấy ai giống như vậy.” Nói xong cô liếc mắt nhìn đồng hồ treo tường, đã hơn 11 giờ.
“Anh nên về rồi.”
Kỷ Nghiêu hơi nhích về phía Hàn Tích, cánh tay đụng nhẹ vào cô đầy ám muội: “Tôi về rồi em sẽ cảm thấy cô đơn thì làm thế nào?”
Hàn Tích quay đầu nhìn anh: “Không cần anh nhọc lòng, đội trưởng Kỷ.”
Kỷ Nghiêu cười cười đi đến trước bàn ăn dọn dẹp, gói kỹ lại các món chưa đụng đũa: “Phần này em đừng ăn nữa. Mai tôi đem đến cảnh cục cho người đẹp Chu.” Quán triệt tinh thần không lãng phí thức ăn.
“Nếu em muốn ăn tôi mua lại cho em sau.”
Nói xong anh cầm hộp đồ ăn đi ra cửa, chần chừ đứng mãi không đi. Hàn Tích cũng không tiện đóng cửa.
“Em còn chưa chúc tôi ngủ ngon.”
Lần đầu tiên đối diện với câu nói trêu chọc của Kỷ Nghiêu cô không hề lộ ra sự tức giận, đóng sầm cửa. Cô khẽ mỉm cười, đôi mắt chất chứa sự dịu dàng: “Ngủ ngon.”
Kỷ Nghiêu nhận được tín hiệu của cô, đáy mắt ấy chứa đầy cảm xúc mềm mại, anh đi lùi ngắm cô mãi cho đến khi lưng dán vào cánh cửa, “Ngủ ngon.”
Sáng hôm sau, Kỷ Nghiêu cầm hộp điểm tâm đặt lên bàn Chu Lỵ.
“Trương Tường, trợ lý của Tưởng Vi tới chưa?”
Trương Tường đứng dậy: “Đến rồi, từ sáng sớm đã đứng chờ trước cổng cảnh cục, còn đến sớm hơn cả em.”
Kỷ Nghiêu tựa cạnh bàn, cầm tư liệu Triệu Tĩnh Tĩnh thu thập được, đọc lướt qua rồi cùng các anh em trong đội đến phòng thẩm vấn.
Anh đứng trước màn hình theo dõi, còn Triệu Tĩnh Tĩnh và Chu Lỵ phụ trách lấy lời khai.
Triệu Tĩnh Tĩnh lấy quyển tạp chí Vương Tiểu Ninh chụp lần cuối cùng đưa cho Lương Du, trợ lý của Tưởng Vi, coi: “Cô biết cô gái này không?”
Lương Du rất nhát gan, không dám ngẩng đầu nhìn ai, cô ta đưa mắt nhìn quyển tạp chí, lắc đầu: “Không quen, chưa từng gặp. Có chuyện gì ạ?”
Triệu Tĩnh Tĩnh: “Cô gái này tên Vương Tiểu Ninh, bị giết chết hai tháng trước, thi thể bị ngâm trong nước khu vực nhánh sông ngoại thành phía Tây.”
Chu Lỵ chỉ chiếc khăn màu đen trong tạp chí: “Cô giải thích thế nào về chiếc khăn này lại xuất hiện trong túi xách của cô?”
Lương Du cúi đầu: “Loại khăn này ở đâu cũng có, đâu nhất thiết cái của tôi chính là của cô ấy.” Thanh âm của cô ta lộ ra sự thiếu tự nhiên, khiến người nghe cảm giác được cô ta đang ngụy biện.
Chu Lỵ và Triệu Tĩnh Tĩnh nhìn nhau, mấy nghi phạm dạng này dễ đối phó, chỉ cần cứng một chút là cái gì cũng khai.
Chu Lỵ cầm túi vật chứng ném lên bàn, đập mạnh lên mặt bàn khiến Lương Du giật nảy mình, người run lên xém khóc.
“Chiếc khăn này cùng nhãn hiệu với cái của Vương Tiểu Ninh, đồng thời….”
Chu Lỵ dừng lại ngay nút thắt này rồi nở nụ cười, vì “diễn” quá đạt nên nụ cười ấy trông khá dữ dằn, giống như gian phi chốn hậu cũng, giọng trầm khàn: “Chiếc khăn này của cô, ngay tại vị trí mác sản phẩm lộ ra ba đường khâu, giống hệt cái khăn của Vương Tiểu Ninh. Còn muốn ngụy biện sao!”
Chu Lỵ rời khỏi ghế, từng bước từng bước đi ra phía sau Lương Du, khom người, nói bên tai cô ta: “Ngoài ra chúng tôi đã kiểm tra toàn bộ vân tay trên chiếc khăn này, cô đoán xem kết quả thế nào?”
Rồi cô ấy nhếch miệng cười, ánh mắt thâm hiểm khiến người khác run sợ.
Triệu Tĩnh Tĩnh làm như không thấy, nhưng trong lòng vẫn lo Chu Lỵ nói thêm câu nữa chắc phải khiêng cáng đưa đối phương ra ngoài cấp cứu.
Quả nhiên Lương Du bị dọa sợ, còn chưa kịp hỏi, cô ta run rẩy khai nhận toàn bộ.
-
Tác giả có lời muốn nói:
Mấy người trong đội trinh sát đều thích làm trò, “Thượng bất chính, hạ tất loạn” (ngoại trừ đội phó Triệu), hahaha.
-
(1) Đá Vũ Hoa: Đây là một loại đá mã não thiên nhiên, còn được xem là văn thạch, đá may mắn, chủ yếu hình thành tại Nam Kinh, Giang Tô, Trung Quốc. Đá vũ hoa là một loại đá quý được hình thành trong quá trình thay đổi địa chất, có hoa văn rất đẹp, là nguồn cảm hứng tranh thủy mặc cho nhiều văn sĩ từ thời Nam Bắc triều, tới thời Đường Tống thì đạt cực thịnh, giai thoại về cướp đoạt loại đá này nhiều không kể xiết, đá Vũ Hoa trở thành "Nữ hoàng" của các loại đá, còn được xem như là Quốc bảo "Trung Hoa nhất tuyệt".