Đây là cha của cô, rõ ràng khi ông ta nhìn thấy cô trở về nhưng lại chưa từng ân cần hỏi han cô lấy một câu thế mà ông ta lại quở trách cô dưới sự khiêu khích của Khương Thư Mỹ và Cố Vũ Đình.
Còn mẹ của cô là Khương Mỹ Thư lúc nào cũng như bị kim châm trong lòng.
“Thưa cha, tối hôm qua là mẹ bảo con tới xem hội hoa đăng, mẹ nói là muốn cho con đi nhìn chồng chưa cưới.” Cố Vãn ngẩng đầu lên rồi nhìn về phía Cố Hải Sơn với ánh mắt lành lạnh: “Vốn dĩ con không nên xuất hiện ở bên ngoài vì con sắp kết hôn đến nơi rồi, thế nhưng nếu như con không đi thì có lẽ là cha sẽ cảm thấy con bất hiếu với mẹ đúng không?”
“Cha, cho dù con có làm gì nữa ở trong căn nhà này thì cũng đều là phá vỡ quy củ hoặc là không hiểu chuyện, chẳng lẽ tất cả mọi chuyện đều liên quan tới con hay sao?”
Kiếp trước chỉ vì có thể nhận được một chút tình yêu thương của cha mẹ ruột mà cô chưa từng phản kháng lại bọn họ dù chỉ nửa câu, có lẽ là bởi vì quá vâng lời cho nên cả đời của cô mới thảm thương đến thế sao? Đến kiếp này, nếu như cha mẹ ruột vẫn không thèm quan tâm đến cô thì việc gì cô phải trở thành cô con gái ngoan ngoãn của bọn họ một lần nữa chứ?
“Mày…Mày nói như vậy là có ý gì chứ?” Khương Thư Mỹ tức giận ngay tức khắc: “Mày đang trách tao vì đã cho phép mày đi ra ngoài ư? Tao cũng chỉ vì muốn tốt cho mày, nghĩ rằng cậu cả nhà họ Mạnh vừa mới trở về nên chưa từng gặp mặt mày vì thế tao mới muốn hai đứa gặp nhau trước khi kết hôn, có như vậy thì tình cảm giữa hai vợ chồng sau khi kết hôn có thể tốt hơn…”
“Vậy vì sao lại muốn con đưa theo em gái Vũ Đình đi theo làm gì chứ?” Đây là lần đầu tiên Cố Vãn ngắt lời Khương Thư Mỹ: “Nếu như mẹ thật sự muốn con với Mạnh Thư Hành tốt đẹp thì chuyện đưa em gái đi cùng là sao? Hơn nữa khi vừa mới ra khỏi cửa thì em gái Vũ Đình với con đã tách nhau ra, cho đến khi con chạy kịp tới hội hoa đăng thì nhìn từ xa trông thấy em gái Vũ Đình và Mạnh Thư Hành đang ngắm hoa đăng với nhau, khi con vội vàng chạy tới đó thì bị người ta đẩy ngã xuống bậc thang rồi ngã thẳng vào bụi hoa. Cha và mẹ không nhìn thấy vết thương ở trên đầu của con sao?”
Tuy cô nói hết một hơi dài nhưng vì cô không muốn để cho Khương Thư Mỹ có thời gian phản ứng lại nên cô nói tiếp: “Con biết mẹ luôn cảm thấy con hèn mọn và thấp hèn vì con lớn lên ở nông thôn cho nên người cao quý như mẹ luôn không thích đứa con gái này, thế nhưng suốt bao nhiêu năm qua, con chưa từng hy vọng xa vời nào rằng mình sẽ được đi học ở những ngôi trường kiểu mới, được tham gia vào các bữa tiệc và có nhiều thú vui thời thượng như em gái Vũ Đình. Nhưng mà chỉ còn cha ngày nữa là con sẽ lập gia đình rồi, chẳng lẽ trong mấy ngày còn lại cũng không thể chấp nhận cho con được vui vẻ và thoải hơn một chút được sao ạ? Dù sao thì mẹ cũng là mẹ ruột của con mà!”
Nói xong, nước mắt của Cố Vãn rơi xuống khiến cho cô trông vô cùng tủi thân và đáng thương: “Cha, cha có biết hôm nay con gái nghe được những người bên ngoài nói gì khi con trở về không ạ? Bọn họ đều nói rằng cô hai nhà họ Cố và cậu cả nhà Họ Mạnh trông như một cặp đôi tình chàng ý thiếp thật sự vậy, bọn họ đều nghĩ rằng người phụ nữ nhà họ Cố mà nhà họ Mạnh muốn cưới chính là em gái Vũ Đình chứ không phải là con. Ha ha, thật ra nếu như em gái Vũ Đình thật lòng thích Mạnh Thư Hành thì cứ nói thẳng với con là được rồi vì dù sao thì con cũng chỉ mang danh nhà họ Cố thôi, cũng chẳng có ai làm chủ cho con, với cả con thì như thế nào cũng được không sao cả…”
Không phải chỉ có mình Khương Thư Mỹ và Cố Vũ Đình mới biết khóc lóc ra vẻ tủi thân và đáng thương, chỉ vì trước đây cô là người có tính cách mạnh mẽ hơn nên có chuyện gì tủi thân hay là đau khổ đều nuốt nào trong bụng. Nhưng sau khi trải qua một đời đau thương thì cô mới biết sự mềm yếu của phụ nữ và nước mắt cũng có thể trở thành loại vũ khí vô cùng lợi hại.