Trên trán cô còn có vết thương nên đúng là không tiện đi tham gia bữa tiệc mừng thọ của nhà họ Hoắc cho lắm. Thế nên cô nhất định phải khiến cho cha thất vọng về Khương Thư Mỹ và Cố Vũ Đình thì mới có thể tạm thời khiến cho Cố Hải Sơn bỏ qua chút kiêng kỵ này mà dẫn cô đi tới nhà họ Hoắc.
Cố Hải Sơn lập tức nhớ lại chuyện kia, lúc đó ông ta rất tức giận Cố Vũ Đình chỉ vì một con chó mà mời hẳn người giúp việc ở bên ngoài về. Thế nhưng khi đó Khương Thư Mỹ vẫn luôn miệng cầu xin cho Cố Vũ Đình, lúc ấy Cố Vũ Đình sợ tới nỗi bị bệnh nên ông ta mới bỏ qua chuyện này.
Bây giờ nghĩ lại, có lẽ bệnh tình của Cố Vũ Đình khi đó là giả cũng nên.
Hóa ra chuyện đánh đập người giúp việc mời ở bên ngoài về cũng không phải là toàn bộ câu chuyện.
“Khương Thư Mỹ, bà đối xử như thế với con gái của tôi suốt bao nhiêu năm như thế ư?” Cố Hải Sơn tức giận thật rồi: “Tôi biết bà thích đứa con gái được bà nuôi nấng từ nhỏ đến lớn hơn, tôi cũng không bắt bà phải đối xử công bằng giữa hai đứa với nhau. Nhưng suy cho cùng thì Cố Vãn cũng là con gái ruột của tôi và bà, là đứa con gái bà mang nặng đẻ đau suốt mười tháng trời đó, vậy mà bà nỡ lòng nào đối xử vô tình với nó như thế? Tôi thật sự không ngờ rằng bình thường bà nói sẽ chăm sóc thật tốt Vãn Nhi với tôi, bà chăm sóc thế này ư?”
“Bắt đầu từ ngày hôm nay, tôi không cần bà chăm sóc Vãn Nhi nữa, tôi sẽ tự mình chăm sóc cho con bé. Sau này nếu nó có cần dùng tiền thì cứ đến thẳng chỗ tôi lấy.”
Nếu như là lúc trước Cố Vãn nghe được những lời như thế này có lẽ cô sẽ cảm động trong lòng đấy. Thế nhưng bây giờ Cố Hải Sơn đang định để cô bước chân vào nhà họ Mạnh. Nếu như thế thì thời gian cô ở lại nhà họ Cố cũng chỉ có ba ngày, cô có thể có được bao nhiêu lợi ích và sự bảo vệ của nhà họ Cố đây.
“Cha à, cha đừng nên tức giận, cũng chỉ là một chiếc đầm retro thôi mà, tại con gái lắm chuyện.”
Khương Thư Mỹ và Cố Vũ Đình còn chưa tìm được thời cơ thích hợp để giải thích thì Cố Vãn lại nói tiếp: “Nếu như cha muốn cho con gái một chút tiền thì con sẽ đi mua một chiếc đầm retro phương Tây. Còn vết thương trên đầu con kia, cũng chỉ là rách da chút thôi, cộng thêm bữa nay nữa… nhưng không sao cả. Con sẽ đi rửa sạch sẽ, đeo thêm một cái mũ hoa đội đầu phối với đầm retro nữa là được, nhất định sẽ không có ai nhìn thấy đâu ạ.”
“Cũng không phải là con đòi đi tham gia bữa tiệc mừng thọ của nhà họ Hoắc cho bằng được chỉ là trước khi con lấy chồng, cũng chỉ có mỗi cơ hội này có thể gặp được Mạnh Thư Hành nhưng không khiến người ta phải nghi ngờ thôi. Con sẽ đi tìm Mạnh Thư Hành để hỏi cho rõ ràng mọi chuyện. Cho dù có chuyện này thật thì cũng sẽ không ảnh hưởng đến danh tiếng của nhà họ Cố, sẽ không ảnh hưởng đến mối quan hệ nhiều đời giữa nhà họ Cố chúng ta và nhà họ Mạnh.”
Cố Vãn đã nói đến mức này rồi, tất nhiên Cố Hải Sơn sẽ không đành lòng từ chối cô, ông ta gật đầu nói: “Vậy con về chuẩn bị đi, chuẩn bị xong thì tới chỗ của cha lấy tiền đi mua đầm retro, cha sẽ phái hai người đi cùng con.”
“Con cảm ơn cha ạ.” Cố Vãn thấy chuyện tốt thì chấp nhận, cô cũng không nhắc tới yêu cầu khác nữa, cô lại quay sang nói với chủ quán: “Cảm ơn chú Đức đã đưa cháu về ạ.”
Nói xong Cố Vãn mới xoay người lại về phòng của mình.
Lúc rời đi, Cố Vãn cố tình sải bước rộng khiến cho áo choàng tốc lên lộ ra quần áo bên trong đó. Cũng khiến cho đám người Cố Hải Sơn nhìn thấy rõ, quần áo cô mặc trên người vốn không phải là bộ quần áo tối ngày hôm qua.
Trên đường trở về phòng của mình, Cố Vãn nhìn căn phòng sạch sẽ bày biện toàn đồ cũ của mình, gương trang điểm bị nứt thành mấy cái lỗ Cố Vãn mới thật sự cảm thấy mình đang sống một cuộc đời hoàn toàn mới.
Cố Vãn ngồi trước gương, nhìn gương mặt của mình ở trong đó. Cô tháo tấm băng trên đầu mình xuống, để lộ ra vầng trán bị thương, vừa nãy cô dùng hết sức bình sinh để đập đầu vào nền đá xanh, bây giờ máu thịt đã be bét hết cả rồi.
Thế nhưng những vết thương kiểu như thế này từ nhỏ đến lớn cô phải chịu nhiều rồi.