Có thể do cô còn sống là vì để được ba mẹ chấp nhận mà dễ dàng tha thứ cho những chuyện đó, giờ lại bị Cố Vũ Đình nói thành lòng dạ sâu xa?
Ngay cả sống được cũng có lỗi ư?
Đúng là kiếp trước mình trong mắt bọn họ đã hiền lành quá mức!
Bên ngoài lại vang lên tiếng súng, còn có vài tiếng la hoảng sợ của một số người. Cố Vũ Đình nhớ tới lời Mạnh Thư Hành nói lúc đi khỏi thì cảm thấy trong lòng sợ hãi. Đầu năm nay, dù là Giang Thành vững chắc cũng không còn bình yên vậy nữa.
Cố Vũ Đình thấy Cố Vãn không nói gì, dường như là bị dọa sợ. Cố Vũ Đình xoay người đi ra ngoài, nhưng tới cửa thì dừng lại, cô ta quay đầu hung dữ trừng Cố Vãn: " Cố Vãn, cô nhớ kỹ cho tôi, bất kể cô vùng vẫy thế nào cũng không thắng nổi tôi đâu!"
Cô ta nện mạnh bước chân, vênh váo hống hách đi ra ngoài.
Cố Vãn chợt nhớ tới mấy chữ... Hươu chết trên tay ai, còn chưa biết được!
Nghe bước chân của Cố Vũ Đình đã đi xa, cô lập tức đi tới cửa rồi thò đầu ra nhìn xung quanh. Khi chắc chắn không xảy ra chuyện gì khác thường thì cô lui về đóng chặt cửa, thậm chí còn cài chốt lại.
Hoắc Tây Châu đã đi ra khỏi tủ quần áo và ngồi ở cái ghế bên cạnh.
Tối nay anh có che mặt, mặc bộ âu phục màu đen trên người, trong tay là khẩu súng ngắn mà dù cho có rất nhiều tiền cũng không mua được ở chợ đen. Nó đẹp mắt, tinh xảo, lực sát thương vô cùng mạnh, trông giống như... Browning gì đó nhỉ?
Vết thương trên đùi của anh cũng là do đạn bắn, máu vẫn đang không ngừng chảy ra ngoài, từng giọt rơi vào bên chân anh, vừa trông thấy đã giật mình...
Cách cả một đời, gặp lại anh lần nữa, trong lòng Cố Vãn xuất hiện cảm giác chua xót.
Người đàn ông này, kiếp trước là chồng của cô, mà cô là vợ nhỏ của anh, nhưng mà sau khi đón cô vào cửa, Hoắc Tây Châu không cần người phụ nữ khác nữa.
Cô vẫn rất còn sợ anh, sợ anh tàn nhẫn khát máu, sợ anh làm loạn ở ngay đây, tùy ý giết người giống như bóp chết một con kiến, cũng sợ anh mỗi lần giết người xong trở về sẽ quấn lấy cô “lăn lộn” không ngừng.
Chỉ là cô không thể không thừa nhận, từ lúc cô vào của nhà họ Hoắc, người duy nhất bảo vệ cô chỉ có mình anh.
“Còn sững sờ ở đó làm cái gì? Hối hận? Hay là muốn đi tố tôi?” Hoắc Tây Châu lạnh lùng nói, họng súng tối ngòm nhắm ngay Cố Vãn.
“Tôi chỉ là đang nghĩ, có phải nên đi ra ngoài tìm một cây kéo, thuận tiện cắt quần cho anh, giúp anh xử lý vết thương do súng bắn.” Cố Vãn vội đi đến chiếc bàn bên cạnh, lấy con dao gọt trái cây trên khay đựng: “Chẳng qua, con dao nhỏ này cũng miễn cưỡng dùng được.”
Đôi mắt Hoắc Tây Châu hơi trầm xuống: “Cô biết xử lý vết thương do súng gây ra? Từng học y?”
“Chưa từng học qua.” Cố Vãn quay về, ngồi xổm trước mặt Hoắc Tây Châu: “Chẳng qua trước kia tôi từng lớn lên ở nông thôn, từng học qua trung y. Từ nhỏ tôi cũng thích đọc sách y, trung y càng hay hơn chút, tây y cũng tự mình mò mẫn một ít, từng thử nghiệm trên người một số thỏ con chuột con. Với tình hình hiện tại này của anh, tạm thời tôi chỉ mới có thể xử lý miệng vết thương cho anh.”
Cô cố gắng nói chuyện nhẹ nhàng thoải mái một chút, để cho Hoắc Tây Châu có thể tin cô hơn một xíu.
Cũng cố gắng duy trì trấn định, cho dù tay vẫn còn hơi run nhưng vẫn rất lưu loát cắt quần của Hoắc Tây Châu ra.
Sau khi nhìn thấy miệng vết thương, cô đã bình tĩnh lại, lộ ra sự chuyên nghiệp của một bác sĩ: “Viên đạn không sâu lắm, có thể gắp ra, hơn nữa sẽ không ảnh hưởng đến chân của anh, chảy máu nhiều là do bị thương đến mạch máu. Sau khi lấy viên đạn ra, tiến hành cầm máu là được rồi. Chỉ là nơi này điều kiện đơn sơ, không thể tiêu độc đúng chuẩn được, cũng không có thuốc gây tê, anh... Có thể nhịn được không?”
Cố Vãn biết Hoắc Tây Châu có thể nhịn được, đời trước, trên người anh sao chỉ có một vết súng bắn? Sau khi cởi quần áo, đủ loại vết thương lớn nhỏ, mỗi lần nhìn thấy đều khiến cô cảm thấy vô cùng kinh ngạc, rất nhiều lần anh bị thương đều giấu đi, rồi sẽ bảo cô ra tay lấy viên đạn, cô bắt đầu từ khi đó học được kỹ thuật giải phẫu ngoại khoa tây y.
“Cô… Gắp viên đạn ra cho tôi đi!” Hoắc Tây Châu chần chờ một chút, rồi mở miệng, đồng thời đè xuống nghi ngờ trong lòng.