Cố Vãn tỏ ra mừng rỡ, nhưng vẻ mặt lại lập tức sa sầm, nghĩ ngợi một chút rồi hỏi: “Sát thủ là người bên mình sao? Nhà thờ tổ bên kia...Mạnh Thư Hành và Cố Vũ Đình đang ở đó hả?”
“Không phải là người mình, tôi sẽ ép người ta về phía đó, cô cứ ở đây đợi. Đến lúc đó nói với với sát thủ rằng nhà thờ tổ phía bên kia có đường thoát.” Hoắc Tây Châu nói: “Cần phải đánh cược tính mạng, cô có dám không?”
Anh nhìn Cố Vãn, ngày càng cảm thấy người phụ nữ này hợp với mình.
Rõ ràng là muốn giải trừ hôn ước với Mạnh Thư Hành như vậy, nghe nói còn cơ hội nhưng vẫn không đánh mất lý trí. Trước tiên hỏi rõ sát thủ có phải là người mình hay không, tình hình bên nhà thờ tổ thế nào. Người phụ nữ sạch sẽ gan dạ, thông minh lại điềm đạm như vậy, đồ mù mắt vô dụng như Mạnh Thư Hành xứng chỗ nào chứ?
Anh phải chiếm được người này sớm mới được… Phải cược mạng ư? Cô có dám không?
“Dám!” Cố Vãn hơi chần chừ một lúc, cắn răng trả lời Hoắc Tây Châu, ánh mắt vô cùng kiên định.
Cô nói xong, lập tức bổ sung thêm một câu: “Anh đã nói là giúp tôi, thì sẽ không để tôi gặp nguy hiểm đến tính mạng, tôi tin anh!”
Ánh mắt của Hoắc Tây Châu khẽ động, khoé miệng giương lên nụ cười xấu xa: “Vậy thì đi thôi.”
Cái tốt của cô, cộng thêm câu… tin anh. Anh quay người đi về phía cửa sân sau, Cố Vẫn đi theo.
Ra khỏi cổng sân, tới con đường lát đá cuội, Hoắc Tây Châu chỉ vào cái ghế gỗ dài cách đó không xa: “Cô ngồi đó chờ đi.”
“Được.” Cố Vãn gật đầu, nhìn Hoắc Tây Châu đi đến nơi khác.
“Khoan đã.” Cô hét gọi anh.
Hoắc Tây Châu quay đầu lại.
“Anh… tự mình cũng phải cẩn thận.” Cố Vãn nói.
Hoắc Tây Châu đơ ra, đột nhiên đi vài bước trở lại và ôm lấy cô.
“Đợi cô và Mạnh Thư Hành giải trừ hôn ước, tôi sẽ cưới cô.”
Cô còn chưa kịp phản ứng, anh đã quay người lần nữa, đầu cũng không quay lại mà rời khỏi đây. Cố Vãn trừng to mắt, chỉ cảm giác tim đập ‘thình thịch thình thịch’, Hoắc Tây Châu nói… muốn cưới cô ư!
Cưới làm vợ, nạp làm vợ lẽ. Đây có phải là cơ hội để cô thoát khỏi kiếp làm vợ lẽ?
Cô không màng danh phận, chỉ là thân phận vợ lẽ khiến kiếp trước cô không thể trở thành người nhà họ Hoắc thực thụ. Rất nhiều chuyện của nhà họ Hoắc, cô đều không thể tham gia, nhưng An Như Ý lại có thể… Kiếp này, đã quyết định ở bên cạnh của Hoắc Tây Châu, cô muốn trở thành trợ thủ của anh chứ không muốn liên lụy anh nữa.
Từng phút từng giây chờ đợi đúng là dày vò, mãi tới khi Cố Vãn nghe thấy tiếng súng. Cô chợt đứng dậy, thấy người mặc quân phục phía trước cầm súng xông tới, phía sau còn có mấy chục đuổi theo, người cầm đầu là Hoắc Tây Châu?
Cô nhanh chóng chạy về trước, đương nhiên là không thể qua mặt ‘sát thủ quân phục’ kia, người ta chỉ có vài bước là đuổi kịp cô, một tay ghìm lấy cổ của cô, họng súng lạnh băng kê vào huyệt thái dương của cô: “Đừng nhúc nhích, nếu không tôi bắn chết cô.”