Nói tới đây, quý bà kia còn nhìn về phía Triệu Hiểu Nga mà hét: “Bà nói xem có phải không, bà Mạnh? Bà đây cũng không biết nhà họ Mạnh mấy người sao lại thích cái loại…”
“Chắc là cậu cả Mạnh kia cũng từng được học theo giáo dục phương Tây, không ngại chuyện vợ mình có còn là gái tân hay không ấy chứ?” Một quý bà khác tiếp lời, giọng điệu mang ý mỉa mai.
Nếu kế hoạch của mình tiến hành thuận lợi, lát nữa Triệu Hiểu Nga nhất định sẽ hung tợn mắng chửi Cố Vãn, sau đó gạt bỏ và nói là bà ta không cần cô con dâu này nữa, nhưng bây giờ, bà ta cầu nguyện Mạnh Thư Hành trong nhà thờ tổ không bị người nhà họ Hoắc phát hiện.
Trong nhà thờ tổ.
Tên sát thủ bắt Cố Vãn vừa lui tới sân trước của nhà thờ tổ thì nghe giọng nhõng nhẽo cầu xin của người phụ nữ truyền ra từ bên trong: “Đừng… đừng mà. Thư Hành, em không được rồi… đừng mà!”
Cố Vũ Đình vừa tới nhà thờ tổ với Mạnh Thư Hành, anh ta đã điên cuồng bổ nhào qua, xé toạc chiếc váy của cô ta, mà cô ta cũng dây dưa với anh ta, mới biết Tổng tư lệnh gặp Mạnh Thư Hành là chỉ muốn kêu anh ta giám sát việc xây nhà vệ sinh cho phủ Tổng tư lệnh. Trong lòng Mạnh Thư Hành tức tối, lát nữa phát tiết toàn bộ lên người cô ta.
“Không phải em thích thế này sao? Cũng đâu phải lần đầu, còn giả bộ gì chứ? Cái kiểu tiện nhân ngay cả anh rể cũng dụ dỗ như em, anh làm vậy với em thì sao nào? Tự em tìm đến mà.” Lời nói của Mạnh Thư Hành mang theo vẻ cao ngạo ngang ngược chưa từng có.
Cố Vũ Đình đành nói lời khuyên nhủ: “Thư Hành, em biết Tổng tư lệnh kêu anh đi giám sát việc xây nhà vệ sinh làm anh không vui, là Tổng tư lệnh nhìn nhầm người, không biết anh ưu tú. Anh đừng giận, chúng ta còn cơ hội mà…”
Đột nhiên tên sát thủ kia cười ra tiếng: “Nói gì mà nhà thờ tổ của nhà họ Hoắc là nơi bất khả xâm phạm, hoá ra chẳng qua là nơi mà trai làm cướp còn gái làm điếm nhỉ.”
Tất cả người nhà họ Hoắc, bao gồm Hoắc Đình trong đó, đều xụ mặt.
Giám sát việc xây dựng nhà vệ sinh? Lẽ nào chính là cái tên bỏ đi thùng rỗng kêu to nhà họ Mạnh này ư? Mạnh Thư Hành đáng chết, còn dám đưa phụ nữ tới nhà thờ tổ của nhà họ Hoắc làm chuyện dơ bẩn thế này.
Hoắc Đình tức giận đến nỗi không thèm lo cái tên sát thủ, xông vào cổng nhà thờ tổ, một chân đá toang cánh cửa một cái ‘rầm’.
Động tác điên cuồng của Mạnh Thư Hành bên trong bỗng dưng cứng đờ, anh ta nhìn ra phía cửa.
“A!” Lần này Cố Vũ Đình thật sự bị doạ chết khiếp rồi.
Đó… đó… người đứng ở cửa chẳng phải là Tổng tư lệnh Hoắc hay sao? Phía sau ông ấy… sao lại có nhiều người thế này? Chính ngay lúc này, ánh mắt của Hoắc Tây Châu nhìn sang Cố Vãn, mí mắt anh rũ xuống.
Cố Vãn chợt hiểu ý của anh, cô đột ngột co người lại. Tiếng súng vang lên một cái ‘pằng’, Hoắc Tây Châu chỉ mất một giây để đưa viên đạn trong khẩu súng của mình vào đầu của tên sát thủ, từ giữa lông mày đi vào, ra khỏi phía sau ót, thậm chí không có một giọt máu chảy xuống, tên sát thủ kia ngã thẳng người ra sau.