Nhưng lại có một người trực tiếp bóp cò về phía Cố Vãn.
Hoắc Tây Châu vội bắt lấy cánh tay của người đó và giơ cao lên, viên đạn kia bắn thẳng lên trời.
“Anh cả muốn giết người diệt khẩu ư?”
Vẻ mặt của Hoắc Minh Khôn, cậu cả nhà họ Hoắc cứng đờ, lập tức không nhịn được: “Em tư nói nhảm gì đấy? Tôi cơ bản không quen người này, sao có thể giết người diệt khẩu chứ?”
“Vậy thì giữ chặt súng của mình đi. Nếu cướp cò lần nữa, anh cả cũng không dễ ăn nói trước mặt cha đâu.” Hoắc Tây Châu lạnh lùng nói ra câu này, quay người nhìn về phía Cố Vãn.
Nhưng tầm mắt của anh lại không nhìn lên người của Cố Vãn, mà là u ám nhìn chằm chằm vào người đàn ông phía sau: “Tôi mặc kệ làm thế nào anh vào được nhà Hoắc của tôi, nhận chỉ thị của ai, dám ra tay trong tiệc thọ của cha tôi, anh chỉ con đường chết mà thôi. Nếu anh thả con tin ra, bó tay chịu trói, tôi còn có thể giữ lại thân xác nguyên vẹn cho anh!”
Cố Vãn cảm giác lúc này cô nên hô cứu mạng: “Thiếu tướng, tôi là cô cả Cố, là con dâu trưởng tương lai của nhà họ Mạnh. Anh cứu tôi đi, ngày mốt tôi phải lấy chồng rồi, tôi không muốn chết… Cậu cả, cậu hai, cậu ba, mọi người cứu tôi với. Tổng tư lệnh nhân nghĩa, mấy vị Thiếu tướng cũng không thể trơ mắt nhìn tôi chết chứ. Huống hồ, nếu tôi chết trong tiệc thọ của Tổng tư lệnh, cũng sẽ làm tổn hại danh tiếng của Tổng tư lệnh, cũng không may mắn…”
Đây hoàn toàn là dáng vẻ mà một tiểu thư nhà giàu khi bị bắt nên hành xử. Nhưng mấy câu này của cô quả thật thông minh, không những chỉ đích danh của mấy cậu chủ nhà họ Hoắc, còn gộp cả nhân nghĩa và danh tiếng của Tổng tư lệnh, ai dám nói không cứu cô thì cũng không được à.
“Anh đi thông báo một chút, nói là cô cả Cố bị bắt.” Trước tiên, Hoắc Tây Châu buông súng xuống, nói với phó quan phía sau.
Người phó quan kia xoay người đi ngay.
“Tất cả lui về sau cho tôi, lui mau!” Sát thủ thấy người của nhà họ Hoắc đều không dám ra tay thì bắt đầu ép Cố Vãn lui từng bước về sau.
“Vị… đại ca, anh cẩn thận súng… cướp cò.” Cố Vãn cố tình nói với giọng run rẩy: “Tôi biết đường nào có thể ra ngoài, anh đừng giết tôi, tôi dẫn anh đi.”
“Đường nào, nói mau!” Giọng điệu của tên sát thủ hung tợn: “Cô nói mau, nếu không tôi một súng bắn chết cô tại chỗ đấy.”
“Anh giết tôi, anh cũng chạy không thoát.” Cố Vãn nói như vậy, mới chỉ đường: “Anh cứ đi tiếp về phía sau, chính là nhà thờ tổ của nhà họ Hoắc. Nhà thờ tổ có cửa sau dẫn ra phần mộ tổ tiên của nhà họ Hoắc, cũng chính là phía sau núi, núi cao rừng thẳm. Nếu anh có đủ bản lĩnh, đi vào rừng cũng có thể sống được.” Nhưng muốn đi ra phía sau núi, còn có cửa chính, ngày thường mỗi cửa đều khóa, cơ bản không thể ra ngoài được.
Xung quanh nhà thờ tổ của nhà họ Hoắc có gì, cô cũng quen thuộc, ai bảo kiếp trước cô thường bị phạt quỳ ở đây cơ chứ.
Tên sát thủ vốn không nghi ngờ, có lẽ là anh ta cảm thấy một cô tiểu thư nhà giàu yếu đuối vì muốn sống thì sẽ không gạt anh ta. Thế là anh ta kìm cặp Cố Vãn, lui từng bước về sau.
Hoắc Tây Châu và những người khác dĩ nhiên cũng bám sát theo từng bước.
Dần dần có nhiều người đến hơn, Tổng tư lệnh và vợ Tổng tư lệnh cũng tới, bà hai, bà cha, bà năm cũng tới, một số khách quý cũng tới, người của nhà họ Cố và nhà họ Mạnh có quan hệ với Cố Vãn đều tới đây.