Tôi giận dữ, “Tôi khẩn trương còn không được hả."
Lâm Tử Tiêu bắt chéo hai chân lại, trên người mặc một cây vest trang trọng cũng không che lấp nổi bộ dáng bất cần đời của cậu ta.
"Không cần khẩn trương, chỉ là một bữa tiệc nho nhỏ thôi, cứ coi như cậu vào thành phố tham gia một hôn lễ hào nhoáng là được."
"Cậu chế giễu tôi là người dưới quê hả?"
"Chẳng phải sao, quê mùa?"
"Cậu..."
Chiếc xe dừng trước cửa khác sạn, giọng nói của tài xế vang lên, “Tới rồi."
Lâm Tử Tiêu đỡ tôi xuống xe, sau đó kéo tay tôi khoác lên khuỷu tay cậu ta.
"Khoác chặt vào, đừng thả ra đấy."
"Biết rồi."
Cho dù ở bên cạnh Kỳ Ngôn ba năm trời, tôi cũng chưa từng đồng ý đi cùng hắn tới bất cứ một hoạt động nào.
Có lẽ trong lòng tôi đã xác định rõ mối quan hệ này không được dài lâu, cho nên đã vô thức kháng cự xuất hiện chung với hắn bất cứ lúc nào, bớt việc vướng phải những rắc rối không cần thiết.
Nhưng tôi không ngờ rằng, thành phố này nhỏ tới mức khiến tôi gặp lại Kỳ Ngôn ở nơi này.
Đứng bên cạnh hắn là Kỳ Ngọc, từ khoảnh khắc bước vào cửa kia, tôi như bị trực giác sai bảo nhìn thẳng vào tầm mắt của bọn họ.
"Sao thế?" Lâm Tử Tiêu nghiêng mặt cúi đầu hỏi tôi.
Tôi buông tay ra sau đó vô thức túm chặt quần áo của cậu ta, lắc đầu.
Cậu ta vỗ lên tay tôi, nói: “Cậu đừng khẩn trương, có tôi đây."
Nghe thấy cầu này, cho dù ánh mắt kia vẫn nóng rực không giảm, nhưng tôi lại cảm thấy trong lòng bình tĩnh lạ thường.
Đúng rồi, câu chuyện của tôi và Kỳ Ngôn đã kết thúc rồi, lần nữa gặp lại giả vờ như không quen nhau là được.
Thế nhưng, thực sự có thể vờ như chưa có chuyện gì xảy ra sao?
Vấn đề này đã có đáp án, khoảnh khắc khi Kỳ Ngôn sải bước lớn đi thẳng tới trước mặt tôi.
Đáp án là không thể.
"Có chuyện gì sao, anh Kỳ?" Bàn tay kéo tôi của Lâm Tử Tiêu hơi dùng sức, muốn giấu tôi ra phía sau.
Giới nhà giàu của thành phố này rộng lớn như vậy, thì ra bọn họ đều quen biết.
Vậy Lâm Tử Tiêu có biết không, ba năm đó của chúng tôi...
Vấn đề này đột ngột xuất hiện, khiến trái tim tôi bỗng nhiên hoảng loạn.
Tôi ngẩng đầu lên, nhưng đụng phải gương mặt mang theo sự phẫn nộ của Kỳ Ngôn, với thứ cảm xúc trong đáy mắt mà tôi nhìn không hiểu.
Hắn làm lơ đi vấn đề của Lâm Tử Tiêu, cứ nhìn chằm chằm vào tôi, dường như hắn muốn mở miệng nói gì đó, nhưng bị Kỳ Ngọc vội vã chạy tới kéo cánh tay.
Có lẽ bởi vì chạy đi vội vàng nên gương mặt em ấy có chút trắng nhợt, Kỳ Ngọc nói với tôi: “Chị.....Liên Liên, có thể trò chuyện riêng với em đôi cầu được không?"
Trên mặt Lâm Tử Tiêu hiện lên vẻ mất kiên nhẫn, “Có phải các người có bệnh không...."
"Có thể." Tôi nói.
Tôi ngẩng đầu nhìn vào gương mặt Lâm Tử Tiêu, mỉm cười an ủi, tôi nói: “Không sao đầu, tôi quay lại nhanh thôi."
Thực ra có rất nhiều lúc, những lựa chọn nhỏ nhặt có thể thay đổi cả đời người.
Thế nhưng trong tất cả sự lựa chọn, gần như mỗi một lần, tôi đều chọn cách buông tay Lâm Tử Tiêu.