Tôi không tới trường trung học A, mà dựa vào thành tích thảm không nõ nhìn của mình, vào một trường cấp ba bình thường.
Sau đó thi tốt nghiệp, lên đại học, tốt nghiệp, đi làm.
Tôi không gặp được người dịu dàng có thể thay đổi cả đời tôi, cũng không gặp được người mà nhiều năm không gặp vẫn có thể tâm sự vui đùa.
Đương nhiên, tôi càng không gặp gð Kỳ Ngôn.
Cuộc đời của tôi quá đỗi bình phàm, bình phàm tới nỗi hàng người vội vã lướt qua cũng chẳng có ai dừng lại liếc nhìn một cái.
Tôi kết hôn rồi, nhưng rồi lại vì mấy chuyện vụn vặt mà ly hôn sau đó mấy năm.
Mẹ tôi đã có tuổi trên đầu tóc mai điểm bạc, nếp nhăn nơi khóe mắt khiến bà trông quá đỗi già nua, thế nhưng bà lại vô cùng ủng hộ quyết định của tôi.
Bà nói: “Nếu như năm đó, mẹ có thể dũng cảm giống như con, thì tốt rồi."
Bà chậm rãi ngẩng đầu lên, nhưng tôi lại có thể nhìn thấy gương mặt của mình trong đôi mắt bà.
Mơ đến đây, tôi giật mình tỉnh giấc.
Tôi điều chỉnh hỗ hấp của mình, trong đầu toàn là khung cảnh mẹ mang nước mắt nói chuyện với tôi.
Có những lúc chúng ta luôn oán trách cuộc sống, thế nhưng chưa từng nghĩ rằng đi tới bước đường ngày hôm nay, có lẽ đã là kết cục tốt nhất mà cuộc sống mang lại cho chúng ta rồi.