Khoảnh khắc đó, tôi nghĩ Kỳ Ngôn thực sự rất hiểu, hắn quá biết làm thế nào có thể khiến tôi áy náy, sao đó lại thế nào nhân lúc tôi đang hổ thẹn mà đưa ra lời mời khiến tôi không cách nào từ chối.
Nơi vòng đu quay khổng lồ đa phần là các cặp tình nhân khoác tay nhau, tôi và Kỳ Ngôn một nam một nữ đi cùng nhau, cũng bị ngộ nhận là một đôi.
Gương mặt của nhân viên công tác đang mỉm cười, khi chúng tôi đi lên phía trên thì đưa một cành hồng vào tay Kỳ Ngôn, “Quý ngài, khi vòng đu quay lên đến nơi cao nhất nhớ tặng cho bạn gái của anh nhé."
Kỳ Ngôn nhìn cành qua, không phản bác.
Vòng đu quay chậm rãi lên cao, toàn bộ khung cảnh của công viên giải trí dần rõ nét trong mắt chúng tôi.
Bỗng nhiên tôi lên tiếng hỏi hắn: “Anh thực sự chưa từng chơi trò này sao?"
Kỳ Ngôn luôn duy trì bộ dáng nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài cửa kính, thấp giọng trả lời “Ừ."
Tôi hỏi tiếp: “Vậy lúc nhỏ anh trải qua thế nào?"
“Đọc sách, học tập."
"Hả...." Tôi kéo dài ngữ điệu, rồi kéo xuống dưới.
Ai mà biết được Kỳ Ngôn lại bật cười, hắn nói: “Đừng có dùng giọng điệu thương xót này có được không, tôi học đấu kiếm cưỡi ngựa, lúc em còn học cấp hai, tôi đã được các show thời trang lớn mời đi rồi."
Biểu cảm thương xót trên mặt còn chưa kịp thu lại, tôi phẫn hận nhìn người đàn ông này một cái.