“Anh trai em đi công tác ở Thượng Hải rồi, chị sẽ không phải đụng mặt anh ấy đâu, yên tâm đi."
"Anh trai sợ em buồn chán, nên nuôi một chú chó ở nhà anh ấy, đáng yêu lắm đó, em đưa chị đi nhìn thử."
Không đỡ nổi cảnh bị cô gái nhỏ cứ quấn quýt làm nũng mãi, tôi nghĩ dù sao Kỳ Ngôn cũng không ở nhà, nên tôi gật đầu đồng ý.
“Vậy em không được nói cho anh ta biết chị từng đến nhé."
"Vâng!"
Tài xế dừng trước cổng, Kỳ Ngọc kéo tôi chạy ra sau vườn.
Một chú chó vàng nhỏ đang nằm ngủ say trên bãi cỏ, nghe thấy tiếng động, hai tai nó rung lên, sau đó nhanh chóng chạy về phía chúng tôi.
“Nó là Tiểu Hoàng, bị người ta ném bên đường, em thấy nó đáng thương, nhưng SỢ ôm về nhà bị bố mẹ mắng, nên đem nó đến đây nuôi."
Cho nên không phải là sợ Kỳ Ngôn cô đơn, mà là sợ bố mẹ trách móc hả.
"Em còn mua quần áo cho nó nữa đó, để trong phòng của anh em, chị có thể đi lấy giúp em được không?"
Vừa nghe tới đây tôi khựng lại, bỏ qua việc tại sao Kỳ Ngọc lại để quần áo của chó lẫn với anh trai mình, tôi chỉ nhớ đến dáng vẻ phòng bị của Kỳ
Ngôn đối với việc tôi vào phòng ngủ của hắn.
Tôi nói: “Không ổn lắm đâu."
Kỳ Ngọc “À" một tiếng, đứng thẳng dậy, nhưng bị chú chó nhỏ cắn lấy vạt váy, giằng lấy không để em ấy đi.
Một người một chí giằng co một lúc lâu, cuối cùng tôi đau đầu đỡ trán, “Quên đi, chị đi cho."
Bài trí trong biệt thự chưa từng thay đổi, lúc tôi đi như thế nào, hiện giờ vẫn y hệt như thế.
Đi lên tầng hai, cửa phòng ngủ của Kỳ Ngôn không hề khóa.
Tôi đặt tay lên nắm cửa hít sâu một hơi, trong lòng mặc niệm: “Đây là Kỳ Ngọc bảo tôi lên, anh đừng trách tôi."
Thực ra trong ba năm này số lần tôi bước vào căn phòng này không nhiều, có vài lần đều là Kỳ Ngôn đi xã giao uống say, tôi đỡ hắn về phòng.
Thiết kế trong phòng rất đơn giản, phong cách lấy màu đen trắng làm chủ.
Trừ những đồ gia dụng cần thiết ra thì không có đồ đạc nào dư thừa, cho nên tôi căn bản không nghĩ ra được trừ bỏ bức ảnh trên tủ đầu giường ra, hắn còn thứ gì cần giấu tôi nữa.
Tôi liếc lên tủ đầu giường, quả nhiên bức ảnh của Vu Hạ vẫn được bày ở đó, ở ngay bên cạnh bức ảnh gia đình của hắn.
Kỳ Ngọc chỉ nói cho tôi biết quần áo để trong phòng Kỳ Ngôn, nhưng không nói cụ thể ở chỗ nào, nhưng tôi nghĩ chắc không đến nỗi để chung trong tủ quần áo của người chứ.
Tôi kéo ngăn tủi dưới tivi ra, không có. Ngăn tủ bàn làm việc, không có.
Cuối cùng tôi đi tới chiếc tủ đầu giường, kéo ngăn tủ ra, đúng như dự đoán có mấy bộ quần áo của chó.
Tôi cầm lên, nhưng ngoài ý muốn phát hiện ra một thứ rất quen mắt.
"Liên Liên sao chị lâu thế ạ..."
Cửa phòng được mở ra, tôi thảng thốt ngẩng đầu lên, nhưng lại đối diện với đôi mắt hoảng loạn y hệt của Kỳ Ngọc.
Em ấy nhìn vào xấp ảnh trên tay tôi,, mà vừa rồi tôi mới lật xem hết số ấy, không ai rõ hơn tôi trên ấy rốt cuộc là thứ gì....
Đó là tôi hồ học cấp ba, là tôi đạt được vị trí số một trong hạng mục chạy dài ở hội khỏe, là tôi đang cãi cọ nô đùa với Lâm Tử Tiêu ở sân vận động, là tôi đang làm tạo hình chữ V xấu xí chụp ảnh tốt nghiệp....
Thế nhưng, tại sao Kỳ Ngôn lại có những thứ này?