Cô ta mặc chiếc váy bó sát mông, tiếng giày cao gót gõ lên mặt sàn gỗ vang lên vô cùng rõ ràng.
Trông thấy vẻ ngoài này của cô ta khiến tôi vô thức cau mày, “Tôi nhớ tôi từng nói với cô, Kỳ Ngôn không thích kiểu ăn mặc như thế này."
Cô ta nghe xong lời này, bỗng chốc trên mặt tràn ra vẻ ấm ức.
"Chẳng phải cô nói chỉ cần tôi giống Vu Hạ, Kỳ Ngôn sẽ thích tôi sao?"
Tôi buông cốc cà phê trong tay xuống, “Lẽ nào không phải hả?"
Lẽ nào không phải sao? Những chiếc túi đắt tiền, những lần đưa cô xuất hiện ở những trường hợp quan trọng.
Lã Tống bực bội giậm chân.
Tôi trông thấy dáng vẻ nhõng nhẽo này tự dưng có chút đau đầu, càng đau lòng cho mặt sàn mới lắp đặt xong hơn.
"Có việc thì nói thẳng, không nói thì đi nhanh."
Mặt Lã Tống đô lựng lên, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi, “Thế nhưng...Thế nhưng mấy ngày nay anh ấy căn bản không đụng vào tôi."
"Cái gì?"
"Tôi nói anh ấy không hề ngủ với tôi."
Thực ra tôi nghe rõ câu đầu tiên mà cô ta nói, chỉ là kinh ngạc nên mới cất tiếng hỏi, nhưng không ngờ một giây sau đã phải đón nhận tiếng thét phẫn nộ của Lã Tống.
Người trong tiệm cà phê đều đồng loạt nhìn sang bên này.
Dường như Lã Tống đánh cược hết ra ngoài, tiến lên phía trước kéo lấy tay tôi, nước mắt chảy ào ào, “Tôi làm theo hết những điều cô nói, nhưng tại sao anh ấy không dụng vào tôi?"
"Chẳng phải anh ta đối xử với cô rất tốt sao, những thứ trên dòng thời gian kia của cô..."
"Phải đó, cho tôi tiền, tặng tôi túi, nhưng tôi cần những thứ này có tác dụng gì"
Tôi dùng ánh mắt nhìn đồ ngốc mà nhìn cô ra, “Không tốt hả? có tiền lại không cần thất thân."
Lớp trang điểm tinh tế trên mặt Lã Tống đã bị nước mắt làm nhòe bẩn thỉu, cô ta nghẹn ngào nói: “Thế nhưng tôi muốn khiến anh ấy yêu tôi mà....Ai gặp được người đàn ông tốt như thế mà không rung động chứ?"
Tôi không trả lời cô ta, bởi vì tôi hiểu rõ trong ván cờ này, cô ta đã bị đào thải.
Giống hệt với kết cục của những người phụ nữ vốn chỉ vì tiền của Kỳ Ngôn, cuối cùng lại tham lam muốn toàn bộ của hắn.
Tuy tôi không hiểu đàn ông, nhưng tôi cũng biết rõ trong một đoạn tình cảm một khi động lòng chắc chắn đã thua không nghi ngờ.
Mà tôi có thể ở bên cạnh Kỳ Ngôn ba năm là bởi vì tôi chưa từng nảy sinh tình cảm với hắn.
Tôi xoay người nói với Lã Tống: “Muốn Kỳ Ngôn hồi tâm chuyển ý với cô, thì hiện giờ rời khỏi anh ta đi."
Tôi vốn thật lòng khuyên nhur, thế nhưng cô gái trước mặt này lại chìm đắm trong tình yêu của mình mà không thoát ra được, cô ta hất mạnh tay tôi ra.
"Cô không chịu giúp tôi thì thôi, tôi không giống cô, cô kiếm được một món đã vội muốn đi, chỉ có tôi thật lòng yêu anh ấy!"
Nói xong, cô ta xoay người rời khỏi, động tác phẫn nộ đóng cửa khiến chuông gió treo trên tường rung động var
lên tiếng leng keng.
Tôi thở dài một hơi, lờ đi ánh mắt thăm dò của khách hàng, cúi đầu lau vệt cà phê vừa rồi không cẩn thận sánh ra.
Lau mãi, động tác trên tay tôi bỗng khựng lại, có một nghi vấn xong thẳng vào tim.
Nếu như Kỳ Ngôn chưa bao giờ đụng vào Lã Tống, vậy thì vết hôn ẩn hiện dưới cổ áo hắn ngày hôm ấy là cái gì?