“Muốn đi chơi sao, chờ ngươi chuyển chức xong ta mang ngươi đến chơi thế nào?” Bên tai đột nhiên vang lên một câu nói, quay đầu lại nhìn vậy mà lại là Hình Thiên. Khí Nhi không nghĩ tới lại là hắn, nhất thời không biết nói cái gì cho tốt. Vô ý thức muốn tìm Minh Phong lại phát hiện hắn đã cùng những người khác đi đến chỗ đại sảnh rồi.
“Việc kia, không cần. Một lần là tốt rồi, rất đắt tiền.” Khí Nhi bị hắn nhìn ngại ngùng nói khẽ, cúi đầu liều mạng nghĩ lý do từ chối.
“Không cần khách khí, ta mời ngươi được rồi. Chúng ta không phải bạn bè sao?” Hình Thiên vỗ vỗ bờ vai của hắn, cười đến rất…dối trá.
“Các ngươi đang làm cái gì?” Không biết từ lúc nào, Minh Phong đã ở bên cạnh bọn họ “Phải học kỹ năng chính là ngươi, ngươi đi chậm như vậy làm cái gì.” Nói xong nhìn Hình Thiên một cái.
“Ngươi muốn làm gì?”
“Quan tâm một chút bằng hữu mới của chúng ta mà thôi”
“Đừng cười đến giống như hồ ly như vậy, ngươi vẫn là quan tâm đến nữ nhân kia đi thôi.”
“Ngươi đang ăn dấm chua sao? nhưng mà ăn của ai đây?”
“Không phải chuyện của ngươi”
Sau khi nói chuyện ngắn ngủi, Minh Phong liền kéo tay Khí Nhi bỏ qua Hình Thiên, bước ra ngoài. Minh Phong thoáng biểu hiện ra sự tức giận đi lên phía trước, tuy nhiên hắn không biết tức giận vì cái gì, mà Khí Nhi vẫn luôn nhìn chòng chọc vào tay của Minh Phong đang nắm lấy tay mình, trong lòng cảm động kỳ quái. Hai người không hề chú ý tới phía sau bọn họ, Hình Thiên vẫn nhìn chăm chú bọn họ, trên mặt hiện lên tính toán.
Đi lên vài đoạn cầu thang, bọn họ cuối cùng đi ra cửa lớn. So với Tử vong đại lục tử khí âm trầm, ở đây có nhiều ánh nắng hơn. Có điều nghe nói trong toàn trò chơi 《Anh hùng vô địch》, nơi đẹp nhất chính là Tự nhiên đại lục, Khí Nhi thầm nghĩ lần sau nhất định phải đi nhìn xem.
Áo Cách Lan và Phái Lạp Đạt giống nhau, phi thường náo nhiệt. Mọi người ở trong đám người qua lại như con thoi, đi tới một trước một tòa đại lâu (nhà lầu).
“Nơi này chính là học viện chiến thuật.” Thiên sứ Ma Tây chỉ vào tòa đại lâu đối mọi người nói,chỉ là những người khác đều biết, những lời này của hắn chẳng khác nào nói với một mình Khí Nhi.
Mọi người đi vào bên trong, chỉ thấy bên trong mọi người đều đang đứng chờ, rất nhiều người hoặc đang cầm trên tay hoặc dán trên người một con số, còn có người là ở trên cổ đang đeo một tấm thẻ số.
“Đây là làm cái gì a?” Khí Nhi không rõ nhìn Minh Phong.
“Trong Anh hùng vô địch tổng cộng chỉ có 9 loại kỹ năng 5 loại ma pháp, tuy nhiên tổ hợp phối hợp sau này sẽ sản sinh ra hiệu quả khác nhau, nhưng cơ sở đều nhất thiết phải nắm vững. Trong đó kỹ năng chiến thuật, chiến đấu,trinh sát và phú quý đều chỉ có thể học tập ở Anh hùng đại lục,mỗi kỹ năng đều chỉ có duy nhất một học viện, cho nên luôn kín chỗ, thông thường nếu muốn học phải sắp xếp trước đó thật lâu.” Trả lời hắn chính là Thiên sứ ma tây bên cạnh.
“Vậy phải đợi bao lâu a?” Khí Nhi nhìn nhiều người như vậy líu lưỡi không thôi.
“Mỗi lần có thể có rất nhiều người cùng học tập. Với lại ngươi qua bên kia thông báo một câu,lấy một cái số thứ tự. Sau đó có thể ly khai, đợi đến 1 tiếng trước khi đến lượt của ngươi, hệ thống sẽ tự động thông báo ngươi đến học viện chuẩn bị học tập. Ở đây nhiều người như vậy trên cơ bản đều là tốp tiếp theo hoặc là tốp sau nữa có thể đi vào. Nếu không như thế, thì đã sớm bị người chơi khiếu nại rồi. Cho nên ngươi có thể đem miệng đóng lại, rồi qua bên kia lấy số.” Minh Phong không quen nhìn cái bộ dạng ngốc ngốc kia của Khí Nhi, liền đem hắn hướng chỗ báo danh đẩy đi.
“Nga.” Sờ sờ cái mũi,Khí Nhi ngoan ngoãn tiêu sái đi qua. Chỉ chốc lát liền đã trở lại. “Lấy được số 4562.”
“Ở đây tổng cộng có 9999 số.Mỗi lần sau khi phát đến số thứ 9000 mới có thể một lần nữa bắt đầu phát lại thẻ số 0001. Hơn nữa còn phát đến số 2000 mới thôi, còn lại phải đợi đến khi toàn bộ nhóm người nhận được thẻ trước đó học xong hết mới tiếp tục phát thẻ. Nếu có người đến lượt mình nhưng không tiến vào nội điện học tập, thì số thứ tự của hắn tự động biến mất,người ở phía sau liền tiến lên một số. Cho nên Khí Nhi ngươi phải chú ý nhắc nhở của hệ thống một chút, một khi đến lượt ngươi, là đi ngay nga. Nếu như khi đó đúng lúc không online, chỉ có thể xếp hàng lại một lần nữa thôi.” Nhã Lạc Khắc nhắc nhở hắn.
“Vậy làm sao đây? Ta không thể 24h online.” Khí Nhi vừa nghe khuôn mặt liền đau khổ.
“Không sợ. Nhìn thấy nữ hài tử đáng yêu bên kia không? Ngươi cùng nàng nói chuyện, nàng sẽ nói cho ngươi một khoảng thời gian ước chừng, vậy về sau ngươi trước thời gian đó lên sớm một chút là được rồi, sẽ không sai vượt quá giờ.” Ngu Ngốc Ái Nhĩ nhảy tới nói xen vào, một tay còn rất thân thiết khoát lên vai Khí Nhi. Không đến vài giây đã bị Minh Phong quăng tới trên người Ma Tây.
“Quản tốt người của ngươi.” Minh Phong đối Ma Tây thản nhiên nói một câu.Sau đó bảo Khí Nhi đi hỏi thời gian.
“Vẫn còn 14 tiếng.” Khí Nhi chạy về: “Nhưng mà cái này là thời gian trong hiện thực hay là thời gian trong trò chơi a?”
“Đương nhiên là hiện thực rồi. Nhớ kĩ đừng muộn giờ.” Minh Phong trả lời hắn sau đó liền kéo tay hắn đi ra ngoài. Những người khác đi theo phía sau.
“Muốn đi đâu a?” Khí Nhi nhịn không được tò mò hỏi.
Minh Phong chỉ quay đầu lại cho hắn một nụ cười cực kỳ quyến rũ, nói bốn chữ: huấn, luyện, ma, quỷ!
Sáu tiếng sau
Trong rừng rậm Cách Lâm có 6 người, 5 người đẹp trai suất khí đang đứng, một người lại giống như tắt thở nằm ở trên bãi cỏ trong rừng. Không cần phải nói, bốn người đang đứng là Minh Phong bọn họ, mà người còn lại đang nằm kia là Khí Nhi số khổ. Hắn hiện tại ngay cả ngón tay cũng đã không đông đậy nổi một cái, cả người bám đầy bụi đất, không có lấy một chỗ sạch sẽ, thảm hại hơn chính là trên mặt, trên tay phàm là chỗ nào hở ra đều nhìn thấy vết xanh đen rõ ràng, chỗ không nhìn thấy cũng như nhau xanh một chỗ tím một chỗ, nhìn thế nào cũng đều nghĩ tới bộ dạng vừa mới bị người đánh.
“Ô, ta không được rồi. Các ngươi đây là ngược đãi.” “Thi thể” trên mặt đất dùng thanh âm cực nhỏ vì bản thân bị ngược đãi mà bất bình. Một là bởi vì hắn đã quá mệt mỏi, không có sức lực lớn tiếng trách móc, lý do còn lại kia là hắn không dám. Từ sau khi Minh Phong nói ra bốn chữ huấn luyện ma quỷ, hắn liền có dự cảm bất hảo, sự thật chứng minh giác quan thứ sáu của hắn là phi thường chính xác.
Sau khi từ học viện chiến thuật đi ra, Minh Phong liền gọi ra bốn con địa ngục khuyển, hắn và Minh Phong một con, Ái Nhĩ Ngu Ngốc và Ma Tây ngồi một con, Hình Thiên và Nhã Lạc Khắc mỗi người một con. Sau khi chạy như điên một hồi, bọn họ đã đi tới rừng rậm Cách Lâm. Khí Nhi còn đang nghĩ Minh Phong dường như rất thích nơi này, đã bị kéo xuống ngựa, nga, không phải, là kéo xuống khuyển (aka ~ chó). Sau đó thì đi tới khu vực giữa rừng cây, tiếp theo ác mộng liền bắt đầu.