• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ngươi rốt cục đã đi nơi nào? Có phải là Thần tích hay không? Ngươi không biết chỗ đó có bao nhiêu nguy hiểm sao?” Hình Thiên mở đầu bằng một trận mắng mỏ, không nghĩ tới đối tượng bị hắn rống lại mặc kệ hắn, hoàn toàn không hề có bộ dáng hoạt bát đáng yêu khi đối với Khí Nhi, trái lại đứng lên vỗ vỗ bụi đất trên quần áo, lạnh lùng nói: “Chuyện không liên quan đến ngươi.”

Một câu của Hình Thiên bị chặn lại ở cổ họng, không biết phải đáp lại thế nào. Nếu như không tính đến Khí Nhi, hắn cùng Sát mới là có thời gian quen biết nhau dài nhất a, thế nhưng hết lần này đến lần khác cái tiểu tử này bây giờ đừng nói Minh Phong, liền ngay cả đối với bọn Ma Tây đều vui vẻ hòa nhã hơn so với mình, thực rõ là không công bằng, rõ ràng đều đã nói với hắn chuyện của chị gái hắn lại không liên quan đến mình rồi….

Trong khi Hình Thiên và Sát đang giận dỗi, bên kia Khí Nhi trong lòng bi ai rụt cái cổ xuống, yên ắng giương mắt nhìn về phía Minh Phong ở bên trái.

“Chủ nhân ~~~” trông, hắn ngay cả cách gọi không cốt khí như vậy cũng đã dùng rồi, hy vọng Minh Phong có thể không cần tức giận như thế, nếu không hắn có thể sẽ chết rất thảm.

“Ngươi còn biết quay về a. Ta nghĩ ngươi hiện tại đã là cái tên đệ nhất trên bảng cao thủ, không cần tổ đội đã có thể hướng Thần tích chạy đến rồi đấy!”

Minh Phong quả nhiên vẫn chưa cho mình cái bản mặt dễ nhìn, đều đã nói Sát khiêu khích kéo mình đi, ai oán nhìn Sát một cái, đáng tiếc bây giờ Sát còn đang vội cùng Hình Thiên đấu mắt to trừng mắt to, không đếm xỉa gì tới hắn, hắn không thể làm gì hơn đành phải tiếp tục cúi đầu xuống nghe mắng, một mặt còn không quên nhỏ giọng thanh minh “Ta có tổ đội a.” Mặc dù biết bản thân không nói một tiếng chào hỏi đã đi xa như thế, nhưng lại đi phải chỗ không thể liên lạc, nhưng mà cũng không thể trách hắn a. Hắn là người mới không phải sao, nào biết được cái nơi tử khí nặng nề âm khí tầng tầng lớp lớp kia lại BT như thế.

“Được rồi, hai người các ngươi.” Vẫn là Ma Tây nhịn không được lên tiếng ngăn cản, nếu không cứ như vậy thì không biết lúc nào mới có thể hỏi vào trọng điểm: “Sát, Khí Nhi, các ngươi rốt cục có phải đi Thần tích hay không? Đi làm cái gì?”

“Chúng ta đi Tử vong Thần tích đánh BOSS a, không biết có phải cái thần tích ngươi nói kia không.” Khí Nhi xem Sát tạm thời không rảnh trả lời, nên thay hắn nói, nhưng tựa hồ là lời vô ích.

“Ngươi câm miệng cho ta.” Minh Phong nặng nề gõ đầu Khí Nhi một cái, sau đó kéo Hình Thiên lại, lúc này mới đem ánh mắt tóe lửa của hắn cùng Sát ngăn cách: “Sát, ngươi tới nói.”

Sát nhìn mấy người xung quanh một cái, giống như đang do dự không biết có nên mở miệng hay không.

“Chúng ta hiện tại đã là một dong đoàn rồi, có cái gì không thể nói a.” Nhã Lạc Khắc nhìn ra hắn đang lưỡng lự.

“Ta cùng Khí Nhi đi tầng dưới cùng của Tử vong thần tích.” Sát chậm rãi mở miệng.

“Cái gì!!!” Đây là đại hợp tấu của mấy người, đặc biệt lớn nhất là Hình Thiên và Minh Phong.

“Ngươi một mình đi qua đó, không muốn sống a.” Hình Thiên hô lớn: “Không được nói chuyện không liên quan đến ta. Chúng ta bậy giờ là một đoàn rồi, nếu như ngươi rớt cấp, đẳng cấp của tất cả chúng ta đều giảm xuống.” Đây đương nhiên là mượn cớ, nếu nói như sợ hạ đẳng cấp trung bình, trước kia cũng sẽ không để cho Khí Nhi lúc đẳng cấp còn thấp như vậy kéo vào.

“Sát, ngươi một người còn đeo theo một cái cục nợ qua đó quá nguy hiểm rồi, rốt cục là vì cái gì?” Minh Phong cũng trầm mặt xuống hỏi hắn, thuận tiện không quên đâm chọc Khí Nhi bên cạnh, sợ người ta không biết cục nợ kia là ai a. Sát chưa nói xong. Khí Nhi nhìn tình hình thì Sát sẽ không nói gì nữa, bèn bĩu môi, trước tiên bất mãn nhìn Minh Phong một cái, sau đó nói: “Chúng ta đi lấy Tử Mộc đấy. Sát nói pháp trượng của hắn có chút hư hỏng, nhất định phải sửa chữa lại, thế nhưng trên tay không có tài liệu, chỉ có thể tự mình đi đánh.”

“Pháp trượng Tử Mộc của ngươi làm sao vậy?” Mọi người lúc này mới phát giác, hình như đều không nhìn thấy vũ khí của Sát —- bảo vật siêu cấp pháp trượng tử mộc, phỏng chừng là thả vào bao quần áo rồi. “Nếu như không phải hư hỏng đặc biệt nghiêm trọng, ngươi cũng sẽ không cất đi đi?”

“Pháp trượng ở lần chiến đấu đầu tiên, đã hao tổn 80%. Đã không thể dùng lại được nữa. Với lại bởi vì tổn hao vượt quá 50%, cho nên ngoại trừ phải tìm người sửa chữa đặc biệt ra, còn phải tự mình tìm tài liệu mới được. Mà tài liệu chủ yếu nhất của pháp trượng tử mộc lại chính là tử mộc.” Sát từ trong bọc quần áo lấy ra pháp trượng tử mộc nhìn bề ngoài căn bản nhìn không ra có cái gì khác.

“Vậy cũng không cần cùng Khí Nhi hai người đi Tử vong thần tích đánh BOSS chứ. Có thể bảo chúng ta cùng đi a.” Minh Phong nói.

“Ta cũng không phải là đi đánh BOSS. Chỉ là vào mê cung ở đó lấy chút tử mộc mà thôi. Không nghĩ tới đi mãi đi mãi lại đi tới tầng dưới cùng đụng phải BOSS.” Cũng phải nói bọn họ thực sự xui xẻo. Tử mộc là một loại tài liệu, toàn bộ đại lục trong trò chơi chỉ có bên trong tử vong thần tích mới có, mà lại không phải đánh quái rơi xuống, tùy tiện nhặt nhặt có thể lấy được. Chỉ là cái địa điểm nhặt này, là 1 trong 7 nơi nguy hiểm nhất trong Tử vong thần tích, hơn nữa là trong góc tầng tử vong thần tích, cho nên không hề hiếm khi xảy ra biến cố gặp phải quái mạnh đến biến thái, có điều ngay cả như vậy, muốn gặp được đại đại đại BOSS N lần mới có thể xuất hiện một lần vẫn là chuyện vô cùng không dễ dàng. Nghe nói có một đoàn, tập hợp không ít người dự định đi vào trong đánh chưa bao giờ thấy có người đánh thắng BOSS, kết quả đợi một tháng, vẫn không đợi được, mà bọn họ mang theo thức ăn dược thủy chờ đến dùng hết sạch, về sau không thể không thất vọng mà từ bỏ, bởi vậy có thể thấy được BOSS kia là rất không dễ dàng có thể gặp được a, thế nhưng cái BOSS không dễ dàng đụng tới này lại cứ một mực để cho bọn họ gặp phải. (Chẳng lẽ là bởi vì liên quan đến việc Khí Nhi là nhân vật chính sao?) chiếu theo cách nghĩ của Sát lúc đầu, dù sao cũng không phải đi luyện cấp, gặp phải quái mạnh thì trốn là được rồi, thế nhưng…. Quên đi không nhắc lại nữa. Sát thở dài, biểu thị bản thân cũng không muốn nhớ đến.

“Các ngươi đụng phải thì trực tiếp dùng lệnh bài quay về không tốt sao, vì cái gì lại làm cho bản thân thê thảm như vậy?” Ái Nhĩ Ngu Ngốc đối với sự chật vật của hai người lúc mới trở về khó hiểu hỏi.

“Chúng ta cũng muốn a. Đâu biết được ở trong thần tích ngoài kênh trò chuyện không mở được, ngay cả sử dụng hồi thành trục và lệnh bài cũng có hạn chế, nhất định phải đến mấy khu vực an toàn cố định bên trong mới được. Chúng ta thân vốn đã ở trong mê cung, vừa phải trốn BOSS, vừa phải tìm đường, đâu có dễ dàng như thế. Kết quả liền ở bên trong đấu đá lung tung rồi lạc đường, dược đều đã uống hết, mới may mắn tìm được một cửa an toàn, có thể dùng lệnh bài bay về.” Nói đến đây Sát liền bực bội, mệt hắn còn cố tình lên trang web nhìn một chút, sao lại không có người nào nhắc đến việc này a.

“Được rồi. Có thể sống trở về là tốt rồi. Các ngươi không bằng đi nghỉ ngơi chỉnh lý một chút đi, thế nào?” Nhã Lạc Khắc chỉa chỉa hai người, mọi người lúc này mới nhớ tới, vừa mới vinh dự được xem bức cung, đã quên cho bọn họ đi sửa sang sắp xếp lại một chút. Trước khi Sát đến gần phòng nghỉ, Minh Phong hỏi hắn tử mộc đã thu thập đủ chưa.

“Chưa đâu. Cho dù lần đầu tiên đã sửa chữa thành công, vẫn còn thiếu nhiều lắm.” Sát vừa đi vừa đáp. “Chỉ có thể lần sau lại đi vậy.”

Trở lại phòng nghỉ, Sát thay đổi y phục, có lẽ bởi vì vừa rồi quá hao tổn thể lực, đột nhiên cảm thấy rất buồn ngủ, bèn nhào tới trên giường, chậm rãi ngủ thiếp đi. Chờ hắn tỉnh lại đã là chuyện của vài tiếng đồng hồ sau rồi.

“Các ngươi đang làm gì vậy?” Sát đi vào phòng nghị sự, phát hiện mọi người dường như đều có vẻ mệt chết. Khí Nhi cũng không bao lâu sau đã đi ra.

“Sát, ngươi nhìn xem ngần này có đủ không?” Ái Nhĩ Ngu Ngốc chạy tới trước tiên, chọn giao dịch với Sát. “Nếu thiếu, những người khác còn rất nhiều nga.”

Sát vừa nhìn, Ngu Ngốc muốn cùng hắn giao dịch lại chính là tử mộc, hắn kinh hãi nhìn mọi người, miệng hé ra hợp lại như muốn nói cái gì, cuối cùng lời phun ra được là: “BOSS kia hẳn là còn chưa có rời đi đi?” Bởi vì không có tác dụng gì, cho nên bình thường mọi người cho dù vào thần tích cũng sẽ không thu thập tử mộc, cho nên những thứ này hẳn là bọn hắn vừa mới đi lấy.

“Ha ha.” Ma Tây cũng đem tử mộc của mình cho hắn: “Vẫn còn. Có điều không cần lo lắng, nhanh nhẹn của của chúng ta đều rất cao.”

” Các ngươi ….” Sát đột nhiên cảm thấy vô cùng cảm động, nói cũng không nói ra được.

“Ngươi có phải muốn hỏi chúng ta vì sao ở trong mê cung như thế mà vẫn tìm được đường có phải không, mới mấy tiếng mà thôi, không những nhặt được nhiều tử mộc như này, còn có thể thuận lợi tìm được nơi an toàn trong mê cung bay trở về?” Nhã Lạc Khắc cười cười: “Rất đơn giản a. Chúng ta đến mê cung rồi liền cho sủng vật của mình đi tìm chỗ an toàn, sau khi nhặt đủ tử mộc liền thông qua bản đồ ánh sáng tìm đến bên cạnh sủng vật, bay trở về.”

“Cám ơn.” Sát sau khi cảm động cũng không khách khí nhận vật phẩm, dù sao tử mộc đối với người khác mà nói không có tác dụng gì, thế nhưng phần tình này hắn sẽ không quên.

“Đừng nghĩ làm thế nào hồi báo chúng ta. Với tư cách là đội hữu của ngươi, nếu ngươi không có sức chiến đấu, chúng ta cũng rất đau đầu nga.” Minh Phong thần bí cười cười.

??? Khí Nhi phát hiện bản thân hoàn toàn không hiểu bọn họ đang nói gì, theo thói quen đi tới bên cạnh Minh Phong.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK