“Là ác ma, chạy mau.” Minh Phong cuối cùng thấy rõ quái vật đang từ từ hướng bọn họ đi tới, lại chính là BOSS lớn nhất trong toàn bộ 《Anh hùng vô địch ONLINE 》 hiện nay, ác ma của Tử vong đại lục. Tuy nói tất cả các đại lục đều có một BOSS cuối cùng,nhưng trong các BOSS cũng phân đẳng cấp, thiên sứ của Sinh mệnh đại lục vẫn luôn không xuất hiện cho nên không tính, mà trong số các BOSS: ác ma ở Tử vong đại lục, cự thú Lực lượng đại lục, Phượng Hoàng của Tự nhiên đại lục, Khôi lỗi long của Trật tự đại lục, Hắc long của hỗn loạn đại lục, ác ma tuy rằng không cường đại nhất, nhưng tuyệt đối là nham hiểm nhất, trí năng cao nhất đồng thời tiếp cận tới nhân hình gần nhất, so với hắc long đẳng cấp cao nhất còn khó đối phó hơn, hắc long bất quá chỉ là đối với ma pháp có sức chống cự mà thôi, cũng không như ác ma nhiều quỷ kế như vậy. Huống chi trong mấy đại BOSS trung bình cấp thấp nhất là cự thú cũng đã 210 cấp, đều không phải loại bọn hắn hiện tại có thể đối phó, huống chi là ác ma 250 cấp, cho nên Minh Phong không phản ứng nhiều lập tức kéo Khí Nhi chạy ra ngoài. Ác ma có bản năng thuấn di, mặc dù không nhất định trốn được nhưng dù thế nào cũng phải thử xem.
Một mạch chạy như điên ra tế đàn, ác ma ở phía sau không biết vì sao lại chưa theo tới, đã có thể thấy đội hữu ở bên ngoài.
“Nhìn, là Minh Phong và Khí Nhi.” Tạp Lộ Tạp Lộ là người thứ nhất phát hiện ra bọn họ.
“Thật tốt quá.” Ma Tây thở dài một hơi, khi phát hiện tế đàn sụp đổ, tất cả mọi người đều lo lắng, nhìn bọn họ hiện tại không việc gì là tốt rồi.
“Phía sau bọn họ xảy ra chuyện gì vậy?” Nhã Lạc Khắc chỉ chính là mây đen hiện ra ở nơi trước đó vốn là tế đàn, còn có thể nghe thấy tiếng cười càn rỡ ở bên trong, thực sự là quỷ dị vô cùng.
“Minh Phong đang nói cái gì?” Ái Nhĩ Ngu Ngốc liều mạng vểnh tai nghe, đáng tiếc là tạp âm quá lớn, cho nên nghe không rõ lắm.
“Ác ma….” Tạp Lộ Tạp Lộ vô thức hộc ra hai chữ, hấp dẫn lực chú ý của mọi người.
“Không phải chứ?” Theo tiếng kêu thảm thiết của Ái Nhĩ Ngu ngốc, Minh Phong bọn họ cũng chạy tới, bức tường trong suốt vốn cách trở mọi người nay không còn nữa, Minh Phong và Khí Nhi hướng về phía mọi người chạy tới.
“Mau rời khỏi đây, ác ma xuất hiện rồi.” Giờ thì mọi người cuối cùng nghe rõ, vội vàng dùng tốc độ nhanh nhất thu hồi đồ vật rút lui về phía sau. Không thể trách bọn họ còn muốn thu hồi đồ vật, thật sự là trong trò chơi có một quy định rất BT, như loại công cụ đi cắm trại dã ngoại này chỉ có thể mượn không thể mua, mặc dù phí mượn rất tiện nghi, nhưng bồi thường lại đắt đến dọa người, nếu như đánh mất kia chính là rất nhiều tiền a.
Cấp tốc thu dọn xong, mọi người lui về sau chưa được mấy bước liền dừng lại. Nguyên nhân? Cũng bởi vì phía trước đột nhiên xuất hiện một thân ảnh to lớn. Nguyên hình của Ác ma cuối cùng cũng xuất hiện, so với trước đó đã nhìn thấy ở Tử vong đại lục còn lớn hơn vài lần, vừa nhìn chính là ác ma trong ác ma.
“Minh Phong ~~~” Khí Nhi phát ra tiếng kêu thảm thiết, Minh Phong vốn cùng bọn họ thối lui về sau, đột nhiên yếu ớt ngã xuống, chậm rãi rơi vào trên người Khí Nhi cách hắn gần nhất, cả người vẫn không nhúc nhích, vòng cổ thủy tinh trên người phát ra quang mang màu đen.
“Hắn làm sao vậy?” Hình Thiên vừa chú ý ác ma ngăn trở lối đi của bọn họ, vừa hỏi.
“Không biết. Khí Nhi, cái này là cái gì?” Ma Tây nhìn một chút, tra không ra vấn đề của Minh Phong, bèn chỉ vòng cổ thủy tinh màu đen trước ngực Minh Phong hỏi.
“Ta không biết, ta còn chưa kịp cùng hắn nói chuyện ….” Tay ôm lấy Minh Phong hơi có chút run rẩy, Khí Nhi đứt quang đem chuyện phát sinh trong tế đàn nói ra.
Ác ma ngăn trở lối đi cũng không hướng bọn họ công kích, chỉ là phát ra tiếng cười đáng sợ, tựa hồ còn đang nói cái gì, có điều mọi người ở đây không ai biết ngôn ngữ của ác ma.
“Minh Phong….” Một giọt lệ rơi xuống, tiếp đó là giọt thứ hai giọt thứ ba, nhìn Minh Phong trước mắt không có một tiếng động, Khí Nhi đã quên đây chỉ là trong trò chơi, hắn phảng phất như trở lại quá khứ, khoảng khắc khi mẫu thân mất đi kia, hắn cũng là run rẩy ôm lấy mẫu thân như vậy, nhưng người trong ngực vẫn dần dần trở nên lạnh lẽo không nhúc nhích. Khi hắn bướng bỉnh sẽ không bao giờ mắng hắn nữa, khi hắn thi được thành tích tốt sẽ không khen hắn nữa. Hiện tại Khí Nhi tựa như khi còn bé, bất lực, ngoại trừ khóc không biết nên làm cái gì nữa, người ngoài nói cũng không nghe.
“Khóc cái gì, đừng đem quần áo ta làm bẩn.” Khí Nhi đang ngâm trong thế giới của bản thân mình không thể tự thoát ra được bỗng nhiên cảm thấy trên mặt có thêm một bàn tay ấm áp, đang thay hắn lau đi nước mắt, Minh Phong không biết đã tỉnh từ bao giờ. Tuy rằng lời nói trong miệng vẫn hung ác như trước, nhưng động tác lại đặc biệt dịu dàng.
“Minh Phong, Minh Phong ngươi đã tỉnh, thật tốt quá.” Khí Nhi vui mừng cực kỳ ôm lấy Minh Phong, nước mắt vẫn không ngừng rơi, nhưng lần này là vui quá mà khóc.
“Đừng khóc nữa, ngươi cản trở ta đó.” Có người vỗ vỗ bờ vai của hắn, nhìn lại dĩ nhiên là….
“Ngươi cái tên nhóc này đã đi nơi nào? Để cho chúng ta tìm cả buổi. “ Sát nói. Thì ra vỗ lên bả vai Khí Nhi lại chính là cái mộc bài quỷ dị kia.
Mộc bài hắc hắc cười cười, sau đó ra hiệu cho Khí Nhi lui ra, hắn đi tới đứng trước mặt Minh Phong. Vòng cổ thủy tinh có quang mang màu đen ban đầu kia, sau khi bị nước mắt của Khí Nhi rơi vào, lại chậm rãi rút đi màu đen, lộ ra trong suốt tinh thuần vốn có. Cuối cùng từ bên trong bắn ra một đạo ánh sáng. Ánh sáng chói mắt khiến tất cả mọi người nhắm hết mắt lại, lúc mở ra thì mộc bài đã biến mất không thấy nữa, vòng cổ cũng từ trên người Minh Phong biến mất. Ác ma vẫn luôn cười ngây dại cũng ngưng lại, hai mắt chăm chú nhìn đống đổ nát của tế đàn.