Nhất thời sốt suột nghĩ không ra biện pháp, Khí nhi không thể làm gì hơn là ở tại chỗ không ngừng sử dụng trì dũ thuật. Dù sao cũng không có quái đánh, không bằng trước đem trì dũ thuật luyện đến cấp 5 lại xem xét được rồi. Nghĩ như vậy Khí nhi liền dùng thời gian còn lại điên cuồng luyện trì dũ thuật, vừa mới luyện đến cấp thứ hai,liền nghĩ tới đồng hồ báo thức đã đặt,suy đoán vừa rồi sửa sang chỉnh lý vật phẩm mất quá nhiều thời gian rồi. Khí nhi luyện thêm một chút, vừa vặn đến thời gian đã định, mặc dù lưu luyến không rời, song vẫn là dứt khoát đăng xuất.
Lúc logout là 12 h 2 phút đêm. Kỳ Kỳ hoạt động tứ chi bởi vì mấy giờ không nhúc nhích mà có phần cứng ngắc, sau đó liền ngả lên giường ngủ một giấc. Có lẽ khó có lúc chơi trò chơi, có chút hưng phấn, Kỳ Kỳ ở trên giường lật qua lật lại mãi đến khuya mới ngủ, sáng sớm hôm sau tỉnh lại, vậy mà đã 6:30, này liền thảm rồi. Lâu Vũ Kỳ vội vàng từ trên giường nhảy dựng lên, qua loa đánh răng rửa mặt, cầm cặp xách lên liền ra khỏi nhà. Đến cửa cổng, lại vòng trở lại, cầm một túi bánh mì vội vội vàng vàng chạy đi. Năm nay hắn năm nhất, vì tiết kiệm tiền, không ở trong ký túc xá của trường, mà là sống ở đây, trong một căn phòng nhỏ tuy là vô cùng đơn sơ,nhưng cũng là tài sản duy nhất của hắn, 6:00 mỗi ngày rời giường, chạy bộ đến trường học, may mắn đại học cách nhà hắn không xa, nếu có chạy chậm, thì cũng chỉ khoảng chừng hai mươi phút là tới. Trong thời gian từ nhà hắn đến trường học, sẽ đi qua một ngôi trường khác,chỗ đó là học viện quý tộc nổi danh toàn quốc, hồi đầu Kỳ Kỳ mỗi lần đi qua chỗ đó đều hâm mộ mà nhìn xung quanh một phen, bây giờ đã quen rồi, hắn đã sớm không quan tâm đến nữa.Mỗi người đều có cuộc sống của mình, so với đi hâm mộ người ta, không bằng chính mình hảo hảo cố gắng. Còn hơn một số người ngay cả nhà cũng không có, hắn đã may mắn hơn nhiều rồi. Chí ít có một nơi có thể che mưa che nắng,với lại hắn cũng không thiếu nợ cái gì, chỉ cần học xong đại học ra, liền tìm một công việc, tự mình có thể hảo hảo sinh sống. Hắn nghĩ như vậy, cũng như vậy nỗ lực, cố gắng học, hơn nữa học bổng hậu hĩnh kia khiến học tập của hắn có đảm bảo.
Vừa mới chạy vào cổng trường, hắn còn không kịp thở lấy hơi, liền trông thấy không ít nữ sinh hướng phía hắn chạy tới. Kỳ Kỳ đương nhiên sẽ không tự kỷ cho rằng các nàng nghênh đón hắn. Quả nhiên, những nữ sinh này chạy qua bên người Kỳ Kỳ, hình như là chạy đi Học viện Kỳ Anh cách đó không xa, loáng thoáng còn nghe thấy có người nói đến cái gì mà hoàng đế hoàng hậu. Kỳ Anh chính là học viện quý tộc mà Lâu Vũ Kỳ đã đi qua lúc trước. Không để ý đến những nữ sinh điên cuồng kia, Lâu Vũ Kỳ chậm chạp lấy lại khẩu khí bình thường, sau đó hướng phòng học đi đến, sinh hoạt một ngày lại bắt đầu.
Về đến nhà đã gần 8 giờ. Lâu Vũ Kỳ đội mũ giáp trò chơi vào, sau khi lại lần nữa tiến vào sơn cốc, đột nhiên có một loại cảm giác rất vui vẻ. Tuy là còn chưa thể ra khỏi cốc, dù cho niệm gần trăm lần cùng một câu chú ngữ (thần chú), hắn cũng thấy phi thường vui vẻ, chí ít bản thân hiện tại đang chơi, đã lâu lắm rồi không được giải trí đâu.
“Chúc mừng người chơi trì dũ thuật đạt đến cấp 5.” Hệ thống truyền đến âm thanh nhắc nhở, trong lúc không để ý, trì dũ thuật của Khí nhi đã luyện đến cấp 5 rồi. Nhưng mà kinh nghiệm vẫn là 0, hơn nữa bụng cũng đói. Không biết kế tiếp nên làm cái gì đây, Khí nhi chạy đến bên dòng suối có đủ loại Thủy tiên, muốn nhìn một chút xem có cái cá tôm gì không, có thể no bụng. Vận khí không tệ, trong dòng suối nhỏ thực sự có rất nhiều cá bơi qua bơi lại đến dễ sợ. Khí nhi đem Thủy tiên bào đổi thành tân thủ trang, sau đó cuộn ống tay áo,ống quần lên, hai tay tạo thành chữ thập đối với những con cá kia nói: “Cá nhỏ a cá nhỏ, chớ có trách ta nga. Ai bảo độ chân thực của trò chơi cao như vậy, làm hại ta chết đói.” Sau khi lạy hai lạy, hắn liền nhảy xuống giữa dòng suối, bắt cá lấp đầy cái bụng.
“Tại sao có thể như vậy?” Nửa ngày sau, Khí nhi nhìn thuộc tính khóc không ra nước mắt. Trên thuộc tính biểu thị đẳng cấp của Khí nhi đã là 6 rồi, theo lý phải là một chuyện vui vẻ, thế nhưng, ai….Ai ngờ những con cá trong suối này đều là quái, giết chết một hồi sau đó liền hóa thành kinh nghiệm cùng một chút tiền a trang bị gì gì đó, cố tình không đổi được đồ ăn Khí nhi rất muốn, mắt thấy độ đói bụng đã hạ xuống đến 10 rồi, nhưng ở đây chính là trong tiểu sơn cốc không người không khói,thực sự không biết chỗ nào có thể tìm được cái gì đó ăn. Nhìn màu đỏ chói mắt kia, Khí nhi không khỏi nhớ tới trên bản thuyết minh viết,khi độ đói bụng là 0 thì nhân vật tử vong,xem ra bản thân là cách cái chết không xa a. 9,8,….Sau khi con số biến thành 5, Khí nhi rốt cục cắn răng một cái,từ trong bao quần áo lấy ra một chai nại lực dược thủy uống xuống. (nại lực dược thủy: dược thủy chịu đựng) Tuy là nại lực dược thủy không thể lấp đầy cái bụng,nhưng có thể khiến người ta trong 4 giờ không cảm thấy đói bụng, nhìn cái con số chỉ độ đói nguy hiểm đứng ở số 5, Khí nhi thầm hạ quyết tâm, nhất định trong 4 tiếng phải nghĩ ra biện pháp ra khỏi cốc, tìm một thành trấn ăn cái gì đó. Sau đó cố gắng công tác, đem tiền của bình nại lực dược thủy kia kiếm trở về. Vì thế mặc dù vẫn đói đến chân như nhũn ra, nhưng Khí nhi vẫn lấy lại tinh thần, ở trong dòng suối tìm kiếm con “cá chép tinh tố giác” kia. Kỳ thực, Khí nhi đã thỏa mãn điều kiện xuất cốc, nhưng mà hắn sợ sau này lại không tìm được sơn cốc, cho nên mới chậm chạp không ra đi, một lòng muốn đem nhiệm vụ khác hoàn thành. Bởi vì người nào đó mặc dù danh hiệu đều không phải là mù đường đỉnh cấp,nhưng đối với phương hướng cũng không rõ ràng bao nhiêu.
Cái gọi là đạp phá thiết hài vô mịch xử (ý nói chân đạp xuống đất, làm việc chắc chắn không mạo hiểm),để không uổng phí toàn bộ công sức và thời gian, chính là dùng để chỉ cái loại tình huống này của Khí nhi. Ở trong dòng suối nhỏ tìm nửa ngày vẫn không thấy cá chép tinh, nhưng bởi vì Khí nhi giết không ít cá nhỏ (nghe nói đó là đồ tử đồ tôn của nó) mà đành phải lòi mặt ra. Tuy rằng hắn hung tợn nhìn chằm chằm Khí nhi, trong miệng cũng hộc ra không ít câu nói nguy hiểm (ta nói a, một con cá thì có thể nói cái câu gì nguy hiểm đây!!! = =”), thế nhưng ….Một con cá khiến cho người ta cảm thấy nguy hiểm quả thực rất khó có thể liên tưởng tới, cho nên mặc dù Khí nhi không phải là người gan lớn, nhưng mà đối với cá chép tinh cũng không đến nỗi sợ hãi không dậy nổi. Chỉ có điều tướng mạo con cá này, tuy là lớn lên không được đẹp lắm,nhưng tốt xấu gì cũng là cá đã thành tinh, chỉ thấy miệng cá cứ hết đóng lại mở, đầu đầy bọn nước nhắm Khí nhi bay tới,ngay tại trận đem người không hề phòng bị,dọa đến một cử động nhỏ cũng không dám.