Hai bàn tay nhỏ của Tạ Từ vẫn còn sưng tấy, lòng bàn tay ửng đỏ, có vẻ gần đây đã bị đánh.
Hách Liên Tranh nhìn Tạ Từ, sau đó nhìn Lý Thanh Hành, há miệng, có điều không biết nên nói gì trong tình huống hiện tại.
Anh thấy Tạ lão gia và những vị phu nhân đều là những người khá tốt và hiểu đạo lý mà, sao Tạ Từ lại không muốn quay về? Hắn đã gặp phải gì trong nhà họ Tạ ư?
Đương nhiên Hách Liên Tranh cũng nhìn thấy bàn tay Tạ Từ, nhưng không cảm thấy có gì to tát, chẳng phải chỉ là khẽ tay thôi, không đáng nhắc đến, trước đây anh cũng thường xuyên bị cha đánh khi ở nhà.
Tiếc là hiện tại muốn cha khẽ tay nữa cũng không được, anh đã mồ côi cha mẹ rồi.
Lý Thanh Hành bắt gặp đôi mắt ướt át của Tạ Từ, cây nấm nhỏ thoạt nhìn còn uể oải hơn trước, y nói với Tạ Từ: “Để ta nói với Tạ lão gia, ta sẽ dẫn ngươi đi.”
Tạ Từ không ngờ Lý Thanh Hành sẽ nói vậy, đôi mắt đờ đẫn chợt bừng sáng, có lẽ do sợ Lý Thanh Hành đang lừa mình, Tạ Từ hỏi: “Thật chứ?”
“Thật.” Lý Thanh Hành nói, “Đi thôi.”
Tạ Từ mím môi, như đang tự hỏi Lý Thanh Hành có nói thật không, một lúc sau mới buông tay áo Lý Thanh Hành, cùng đi về Tạ phủ. Hách Liên Tranh bước bên cạnh che ô cho hắn, nhưng cuối cùng gần như cả người hắn đều ướt sũng.
Sáng sớm Tạ lão gia thức dậy và phát hiện Tạ Từ lẻn ra ngoài, liền lập tức sai người hầu đi tìm, giờ thấy Lý Thanh Hành đưa hắn về thì ông khá ngỡ ngàng.
Lý Thanh Hành trò chuyện với Tạ lão gia cả buổi sáng, Tạ lão gia rất mong con trai mình thành tài, có điều Tạ Từ lại là người mỏng manh, không thể chịu khổ, e là cả hai không hợp làm cha con, nếu cứ tiếp diễn thế này, sớm muộn gì cũng thành kẻ thù.
Y đã không suy nghĩ thấu đáo, giờ cũng nên là y đứng ra giải quyết giải quyết việc này. Lý Thanh Hành không bảo là Tạ Từ không muốn ở lại Tạ gia, mà chỉ nói rằng cha mẹ ruột của Tạ Từ đã tìm được hắn và muốn dẫn về.
Cha mẹ ruột đã đến tìm, Tạ lão gia không muốn để hắn đi cũng không được. Mấy tháng nay, ông nổi nóng vì Tạ Từ không biết bao lần, bây giờ Tạ Từ rời đi, trong lòng Tạ lão gia cũng thấy không nỡ, liên tục ngậm ngùi họ không đủ duyên phận làm cha con.
Các phu nhân còn lau nước mắt, bí mật cho Tạ Từ rất nhiều món ngon và đồ chơi thú vị, họ kéo ống tay áo hắn, dặn hắn trở về cố gắng học tập, nghe lời cha mẹ, nếu có thời gian thì về trấn thăm họ chút.
Từ đầu đến cuối, khuôn mặt Tạ Từ không để lộ chút tình cảm buồn bã, tựa như không quen biết Tạ gia.
Rời khỏi Tạ phủ, Lý Thanh Hành dẫn cả hai đi về phía tây, đôi khi Tạ Từ cảm thấy như thể mình đã trở lại mùa đông năm ngoái, dường như hắn chưa bao giờ xa Lý Thanh Hành.
Họ nướng cá bên sông, nghe kể chuyện trong quán trà, nhìn Hách Liên Tranh múa kiếm dưới hoa giữa bầu trời đầy sao bao la.
Tạ Từ làm thiếu gia nhà giàu vài tháng, thế mà giờ vẫn thấy việc lang thang và ngủ dưới vòm cầu cũng khá tốt. Nhưng điều phải đối mặt khi đi với Lý Thanh Hành không chỉ là vấn đề ngủ ở hầm cầu, chẳng biết y và Hách Liên Tranh kết thù nhiều vậy từ đâu, thỉnh thoảng sẽ có người đến gây rối, hành trình của họ thực sự không hề yên bình.
“Sư phụ, bây giờ chúng ta dẫn A Từ đi Thiên Lang Các sao?” Hách Liên Tranh không chợp mắt cả đêm để đối phó với lũ ruồi phiền phức, anh cẩn thận lau vết máu trên kiếm, vừa hỏi vừa ngáp.
Anh muốn đến bí cảnh ở ngọn núi phía sau Thiên Lang Các để lấy kiếm phổ cha đã để lại, đứa nhỏ Tạ Từ này không có tu vi, vào nơi đó nhất định sẽ không dễ chịu.
Hách Liên Tranh ngẫm nghĩ, đề nghị với Lý Thanh Hành: “Không thì ta vào một mình, sư phụ ở bên ngoài với hắn?”
Mặc dù bí cảnh có rất nhiều nguy hiểm, nhưng Hách Liên Tranh vô cùng tự tin vào bản thân, cho rằng mình có thể xử lý được.
Lý Thanh Hành không chấp nhận đề nghị của Hách Liên Tranh, y quay sang nói với Tạ Từ: “Để ta dẫn ngươi đến núi Vô Nhai.”
Ánh ban mai chiếu rọi mảnh đất rộng lớn này, cánh hoa vàng hồng rơi đầy đất, Tạ Từ cầm bánh gạo nóng chấm đường nóng hổi, ngẩng đầu nhìn Lý Thanh Hành, trước nay hắn chưa từng nghe về núi Vô Nhai, hỏi: “Đó là đâu?”
“Ta biết này!” Hách Liên Tranh cất kiếm, chủ động nói cho Tạ Từ về nguồn gốc của núi Vô Nhai, có vô số môn phái tu luyện trong giới tu tiên, mặc dù những môn phái này cũng thu nhận người phàm không có tài năng tu luyện, nhưng phần lớn chỉ dùng làm việc vặt. Núi Vô Nhai được thành lập bởi một nhóm kiếm sĩ dân gian bình thường, họ thu nhận rất nhiều trẻ mồ côi vô gia cư, dạy cách đọc viết và một số kỹ năng đánh đấm để rèn luyện thân thể. Sau này lớn lên, những đệ tử này có thể ở lại sư môn, hoặc xuống núi thành gia lập nghiệp, đánh giá từ mọi phương diện, núi Vô Nhai có thể xem là một nơi tốt.
“Ngươi chấp nhận chứ?” Lý Thanh Hành hỏi hắn.
Hách Liên Tranh nói rất hay, dường như hắn không có lý do gì để từ chối, Tạ Từ đặt chiếc bánh gạo xuống, chậm rãi nói: “Được thôi.”
Hắn gảy bàn tính nhỏ trong lòng, nếu ở đó không tốt, cùng lắm mình lại lẻn đi.
Thấy Tạ Từ không hứng thú, Hách Liên Tranh tưởng hắn lo về cuộc sống sau này ở núi Vô Nhai nên đã vỗ vai, an ủi hắn: “Đợi ta ra khỏi Lạc Thiền Cốc, có thời gian sẽ đến thăm ngươi, nếu ai bắt nạt ngươi cứ nói ta biết, ta giúp ngươi xả giận.”
Tạ Từ đáp lời, giờ lại là một năm cuối xuân, hoa rơi khắp nơi, nước chảy hết xuân, núi non trùng điệp dưới ánh nắng.
Hai ngày sau, Tạ Từ đến núi Vô Nhai, sau khi Lý Thanh Hành sắp xếp xong cho hắn liền chuẩn bị rời đi.
Lúc y rời đi, Tạ Từ đứng ở cửa đá khổng lồ, lẳng lặng nhìn bóng lưng họ.
“Còn có chuyện gì à?” Lý Thanh Hành quay đầu hỏi hắn.
Tạ Từ yên lặng nhìn y hồi lâu, cuối cùng lắc đầu.
Cứ thế, Tạ Từ bị bỏ lại trên núi Vô Nhai, tính cách hắn được dạy dỗ cho dễ mến, hơn nữa hắn còn có khuôn mặt ưa nhìn, rất được sư phụ và các sư tỷ chiều chuộng, nhưng cũng chính vì vậy mà các sư huynh ghét cay ghét đắng hắn. Sự ghen ghét của đàn ông rất kinh khủng, họ nghĩ tên nhóc này chỉ là đồ ẻo lả, yếu ớt chả làm được gì, chỉ nói vài câu đùa mà cũng khiến các sư tỷ cười rộ, hôm nay cho hắn đồ ăn vặt, ngày mai lại thêu túi tiền cho, còn dắt hắn xuống núi chơi, dựa vào đâu chứ?
Đôi mắt đám sư huynh đỏ như thỏ, họ không có cách gây ấn tượng với sư tỷ nên chỉ đành trút giận lên Tạ Từ. Tính tình họ khó ở, ngày nào cũng trêu chọc hắn, giấu quần áo để hắn đi học buổi sáng muộn, thêm gia vị lạ vào bữa ăn hắn, hoặc tạt nước lạnh lên giường…
Tạ Từ liền báo những chuyện này cho sư phụ. Ngày đó, Lý Thanh Hành đã cố ý chọn cho hắn một sư phụ hiền lành, nhưng tốt tính quá cũng không hẳn là chuyện tốt, ông sẽ không đối xử quá nghiêm khắc với Tạ Từ, và tương tự, cũng không nghiêm khắc dạy dỗ các đệ tử khác. Kết thúc buổi học tối, ông nói vài câu anh em nên giúp đỡ nhau, chung sống hòa thuận, phạt đám sư huynh chạy bộ hai tiếng, rồi bâng quơ cho qua chuyện này.
Mặc dù không bị phạt nặng, nhưng hành vi của Tạ Từ vẫn khiến đám sư huynh tức giận, bọn chúng cho rằng mình chỉ đang giỡn vài trò đùa vô hại, nhưng Tạ Từ lại dám mách sư phụ. Giờ bọn chúng nhất định phải cho hắn biết mặt, để hắn xem bắt nạt thực sự là như thế nào.
Tạ Từ cũng từng nghĩ đến việc chống cự, nhưng chúng quá đông, mình hắn khó phản kháng, mãi đến khi vết thương ở chân bị tái phát do dằn vặt, hắn mới sống yên ổn được vài ngày. Tạ Từ ngộ ra, không ngờ mánh khóe cũ này lại có tác dụng ở núi Vô Nhai, mỗi khi thấy chút dấu hiệu, hắn đều giả bộ chân đau, sau đó có thể yên tâm nằm trong phòng, không cần lên lớp, không chỉ đám sư huynh đó bị sư phụ dạy dỗ, chả dám bắt nạt hắn nữa, mà rất nhiều sư tỷ đều gửi đồ ăn ngon cho hắn mỗi ngày, khỏi phải nói cuộc sống bé nhỏ thoải mái cỡ nào.
Niềm vui ngắn chẳng tày gang, Tạ Từ tình cờ nghe đám sư huynh nói nếu hắn còn dám giả bệnh nữa, sẽ đánh gãy chân còn lại của hắn. Hắn không biết họ có nói thật hay không, cũng không muốn tự mình thử, hắn ở trên núi Vô Nhai đủ rồi, nơi này không tốt như Hách Liên Tranh nói, hắn muốn xuống núi, trở lại nghề cũ.
Kết quả là xuống núi chưa được bao xa, Tạ Từ biết được từ người qua đường rằng Tần gia vẫn đang cử người tìm tung tích hắn. Hắn thở dài, những người này kiên trì thật đấy, thời gian ấy thỏ đã có thể đẻ ba bốn lứa rồi.
Hắn không dám đi lung tung, dù sao ở núi Vô Nhai cùng lắm chỉ bị bắt nạt vài năm, nhưng nếu bị bắt về Tần gia, cái mạng nhỏ của hắn rất có thể sẽ mất. Hắn không sợ chết, chỉ là nghĩ đến việc trên đời vẫn còn nhiều điều tốt đẹp mà mình chưa bao giờ thử, hắn lại thấy luyến tiếc.
Chiều hôm đó, Tạ Từ ỉu xìu trở về núi Vô Nhai, hành động như chưa có gì xảy ra.
Hắn có thể co được duỗi được, không phải hắn chưa từng cúi đầu trước đám sư huynh, chỉ là mỗi khi hắn xin lỗi, các sư tỷ sẽ luôn đi ngang qua, sư tỷ không chút do dự bảo vệ hắn, đồng thời trừng đám sư huynh.
Mặc dù Tạ Từ liên tục xin lỗi và nói tất cả đều là lỗi của mình, nhưng sư tỷ vẫn không có thiện cảm với sư huynh.
Cứ thế, các sư huynh cảm thấy hắn là tên tiểu nhân, không có khí khái, suốt ngày chơi bẩn, thật là đáng khinh.
Tạ Từ không còn cách nào khác, chỉ có thể tự an ủi mình, người ưu tú luôn dễ bị đố kỵ, may mà các sư tỷ luôn sẵn lòng che chở, cuộc sống trên núi Vô Nhai miễn cưỡng cũng có chút ngọt ngào.
Các sư tỷ càng tốt với hắn thì đám sư huynh càng có ác cảm với hắn. Trên núi Vô Nhai, số lượng đệ tử nam nhiều hơn đệ tử nữ, hơn nữa đệ tử nam và đệ tử nữ ở khác núi nhau, cho nên Tạ Từ vẫn phải dành phần lớn thời gian trong ngày với đám sư huynh.
Mỗi lần bị ức hiếp, Tạ Từ đều ngồi xổm trong góc tự an ủi mình, bộ Tần gia có thể tìm hắn mãi sao? Một ngày nào đó hắn sẽ rời khỏi núi Vô Nhai, tìm một nơi tự do, khi đó không ai ức hiếp hắn được nữa, chẳng còn ai khống chế hắn.
Chỉ là với hắn bây giờ, rời khỏi núi Vô Nhai quá xa vời, không thể mơ mộng mãi. Bị ức hiếp nhiều, Tạ Từ dần nghĩ ra cách giải quyết, dù sao đám sư huynh kia vẫn không thể thoát khỏi những sở thích thô tục, chúng thích xem dáng vẻ khập khiễng và xấu mặt của hắn, giống thiếu gia nhà họ Triệu.
Tạ Từ không thể hiểu điều này có gì thú vị, người đời thật nhàm chán, nhưng vì làm vậy có thể khiến cuộc sống thoải mái hơn nên hắn không ngại diễn cho chúng xem.
Xuân đi thu tới, thời gian trôi nhanh, lúc Lý Thanh Hành đến núi Vô Nhai đã là mùa đông, khi ấy tuyết trắng khắp trời, sương mù dày đặc, trắng xóa cả đất trời. Trên sân tập võ, một sư đệ mới giật lấy chiếc áo khoác bông mới của Tạ Từ, hắn khập khiễng đuổi theo, thấy sắp đuổi kịp thì trước mặt lại xuất hiện bức tường cao, là ngõ cụt. Nhưng sư đệ kia lại quay đầu cười híp mắt với hắn, sau đó trèo lên tường, từ trên cao nhìn xuống Tạ Từ, giống một con gà trống kiêu ngạo.
Tạ Từ đứng bên dưới ngẩng đầu nhìn lên, hai chân đau nhói, chậm rãi đi đến bên cạnh, chống tay lên cột gỗ, khom lưng thở dốc, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì mệt hoặc vì lạnh, lông mi phủ đầy sương tuyết mịn màng, đôi mắt có lớp sương mỏng.
Cách đó không xa, rất nhiều đệ tử núi Vô Nhai tụ tập lại, chỉ vào hắn cười ha hả.
Tạ Từ cúi đầu, thầm nghĩ sau trận dày vò này, có lẽ mình sẽ được thư thả một khoảng thời gian.