• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bầu trời tối dần, sắc đỏ cam ùa xuống sườn núi, cả thành trì chìm trong ánh hoàng hôn lộng lẫy.

Lý Thanh Hành nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc từ xa truyền đến, ngày càng gần, gió chiều thổi lá cây xào xạc, những tấm bảng gỗ lay động, phần lớn chữ viết trên đó không rõ lắm.

Y ngẩng đầu, quả nhiên thấy Tạ Từ quay lại, trên tay cầm hai túi bánh ngọt.

“Sư phụ, sao ngài không đi vào?” Tạ Từ bước tới, thấy y còn đứng dưới tàng cây thì khó hiểu hỏi, trước lúc đi hắn đã bảo Lý Thanh Hành cứ vào trước, chờ hắn về.

Lý Thanh Hành thầm cười khổ, Giang Nghiên còn ở trong đó, y vào làm gì? Nghe đối phương kể mình và A Từ đã vui vẻ thế nào à?

Những điều ấy không cần phải nói với A Từ, nếu nói ra hắn cũng sẽ không hiểu, thời gian của y có hạn, họ chỉ giống cặp sư đồ bình thường nhất trên đời, cũng xem như một sự viên mãn. Là một sư phụ, y không nên có suy nghĩ như vậy với đồ đệ, y chả thể kiểm soát trái tim mình, nhưng không nên có hành vi nào thái quá.

Giờ y thậm chí còn không dám chạm vào tóc A Từ.

Lý Thanh Hành nói với Tạ Từ, “Vi sư còn một số việc phải làm, không vào được.”

“Giờ sư phụ phải đi rồi sao?” Tạ Từ nghi hoặc nhìn y, chẳng lẽ Lý Thanh Hành tới đây chỉ để gặp mình?

Lý Thanh Hằng nói ừ: “Nhớ giữ gìn sức khỏe, đừng chạy lung tung, có chuyện gì không giải quyết được cứ nói với sư phụ, đừng tự mình làm bậy.”

“Hiểu rồi ạ.” Tạ Từ ngoan ngoãn gật đầu, Lý Thanh Hành đã nói mấy lời nhiều đến mức lỗ tai hắn chai sạn, hắn đưa bánh ngọt đến trước mặt Lý Thanh Hành, “Ngài muốn ăn không? Họ nói rất ngon, ta phải đợi ba ngày để mua đó.”

Lý Thanh Hành lắc đầu, “Vi sư không ăn, ngươi cũng đừng nên ăn đồ ngọt nhiều.”

Tạ Từ vờ không nghe thấy và cười ngây ngô chiếu lệ, hiển nhiên không muốn nghe y nói.

Thôi, giờ hắn đã là tu sĩ, cũng đã rửa sạch kinh mạch, ăn đồ ngọt sẽ không hư răng.

Đêm đó Lý Thanh Hành trở về Thanh Châu, lại tính toán vận mệnh của Tạ Từ, y đã thử từ lâu trước kia, nhưng không biết vì lòng riêng hay vì nguyên nhân nào khác, cuối cùng cũng không tính được gì, hiện giờ lại càng như vậy, Lý Thanh Hành chỉ đành từ bỏ.

A Từ có thiên phú cực kì cao về kiếm thuật, chỉ cần chịu nỗ lực một chút, chuyên tâm tu luyện thì tương lai có thể trở thành kiếm sĩ đệ nhất thiên hạ, chỉ là hắn lười biếng, không chịu khổ nổi, luyện kiếm một ngày đã muốn nghỉ ngơi ba ngày, sau này y đi rồi sẽ không còn ai đốc thúc tu hành nữa.



Hách Liên có thể chất đặc biệt, tai nạn theo bất cứ nơi nào anh đi, nhưng anh luôn có thể tự cứu mình khỏi nguy hiểm. A Từ khác Hách Liên, hắn chả quan tâm đến những chuyện không liên quan đến mình, biết tìm lợi tránh hại, nhưng lòng người hiểm ác, thế gian vô thường, tính tình hắn dễ chọc tức những người có ý xấu, Lý Thanh Hành lo Tạ Từ sẽ bị người khác lừa, sợ rằng hắn sẽ lạc lối.

Y đã dạy tất cả những gì mình có thể, sau này hắn phải tự bước đi, Lý Thanh Hành biết mình là sư phụ, nên biết cách buông tay, nhưng y vẫn không thể yên tâm.

Sau khi trở về từ Kính Châu, Lý Thanh Hành gắng gượng, ngày đêm luyện chế pháp khí và thuốc cứu mạng. Những vũ khí ấy ra đời là sẽ có sấm sét rền vang, mỗi món đặt trong tu tiên giới là một bảo vật khiến cho rất nhiều tu sĩ tranh giành sứt đầu mẻ trán, nhưng thực tế, Lý Thanh Hành hy vọng A Từ sẽ không cần dùng đến nó.

Sau năm mới, Tạ Từ 20 tuổi, hắn và Giang Nghiên cùng nhau thành lập cung Thương Tuyết ở Kính Châu, Lý Thanh Hành lo lắng nên đích thân đến đó, y biết Tạ Từ sợ lạnh nên đã đặt địa long dưới sàn nhà trong cung, dùng máu đầu tim của mình làm chất dẫn, thiết lập một kết giới bên ngoài.

“Sư phụ, Giang Nghiên nói muốn kết đạo lữ với ta.” Lúc bố trí kết giới, Tạ Từ đứng phía sau đột nhiên nói.

Nghe thế, trái tim vốn đã rách nát của Lý Thanh Hành lại như có một hố sâu, gió lạnh xen lẫn bông tuyết phía trên Kính Châu ùa vào, xé nát tình yêu hấp hối đang lụi tàn. Y làm như không có vấn đề gì, lúc lâu sau, đến khi máu trong đó sắp chảy cạn, y mới hỏi: “Ngươi có muốn làm đạo lữ với hắn không?”

Tạ Từ lắc đầu, thành thật nói: “Ta không biết, ta phải suy nghĩ lại.”

Tình yêu mới nảy nở ồ ạt trên vết thương, nháy mắt kéo dài thành một vùng rộng lớn, trước đây là như vậy, sau này cũng vẫn như vậy. Lý Thanh Hành đè nén sự chua xót trong lòng, nói một cách nghiêm túc: “Đây là chuyện rất quan trọng. A Từ, ngươi phải tự mình suy nghĩ kỹ, nếu trở thành đạo lữ, thì cả đời này hai người phải ở bên nhau.”

Tạ Từ nhíu mày, Giang Nghiên chỉ nói làm đạo lữ sẽ lừa được rất nhiều bảo vật từ huynh đệ, chứ không nói gì về cuộc sống sau này, hắn hỏi: “Làm đạo lữ sẽ vĩnh viễn không thể chia lìa ư?”

Lý Thanh Hành xoay người, cười nói: “Không đúng, chỉ là sau này nếu tách rời, nhất định sẽ đau lòng.”

Tạ Từ cười, mi mắt cong cong, nói với Lý Thanh Hành: “Ta sẽ không.”

Lý Thanh Hành cười theo, cũng không phản bác.

Tạ Từ ngồi xổm xuống bên cạnh y, nhìn chằm chằm y một hồi, sau đó tò mò hỏi: “Sư phụ, ngài có đạo lữ không?”

“Không,” Lý Thanh Hành rút máu đầu tim, vẻ mặt không chút thay đổi, như chỉ rạch một vết nhỏ trên người, Tạ Từ thậm chí còn không thấy rõ động tác của y.

Y lặp lại, “Vi sư không có.”

“Vậy sau này sư phụ có có không?” Tạ Từ lại hỏi.

Lý Thanh Hành không biết tại sao A Từ lại hỏi y vấn đề này, khi kết giới hoàn thành, y quay đầu nói với Tạ Từ: “Sẽ không.”

Chẳng hiểu sao Tạ Từ lại cười, Lý Thanh Hành cũng cười theo, hỏi: “Nghe sư phụ không có đạo lữ vui vậy sao?”

“Sao thế được? Không có không có.” Tuy nói thế nhưng khóe môi vẫn không khỏi nhếch lên.

Sắc trời xám xít, tuyết rơi khắp trời.

Sau khi kết giới bên ngoài cung Thương Tuyết được giải quyết, Lý Thanh Hành trở lại núi Thiên Ngu ở Thanh Châu, y biết thời gian của mình không còn bao lâu, nhưng trước khi chết, y muốn rèn một thanh kiếm khác cho A Từ.

Y tìm tất cả các vật liệu, mở lò rèn, tôi luyện, nhúng vào nước lạnh, cuối cùng ngồi trong phòng và dùng một cây kim thép khắc các phù văn lên thân kiếm.

Bây giờ đã là thu, lá khô vàng rụng khắp núi, khi Hách Liên Tranh đến núi Thiên Ngu đã bị bộ dạng tiều tụy của y dọa sợ, anh chộp lấy cây kim thép trong tay y, hỏi: “Sư phụ, ngài định làm gì vậy! Ngài đã thế này rồi còn muốn rèn kiếm, giờ ngài đi động Vạn Trân tìm Mộ Dung tiền bối cùng ta đi.”



Lý Thanh Hành ngẩng đầu, hững hờ nói: “Hách Liên, trở lại cho vi sư.”

“Sư phụ!” Hách Liên Tranh gọi.

Lý Thanh Hành chỉ nói: “Vi sư không sao, đưa kim cho vi sư.”

“Ngài nhìn ngài bây giờ xem, thế mà không sao ư?” Hách Liên Tranh đi tới quỳ trước mặt Lý Thanh Hành, cầu xin: “Sư phụ, nói cho ta biết ngài bị thương thế nào đi, ta sẽ tìm bất cứ loại thuốc nào ngài cần.”

“Thuốc cũng vô dụng, đây là số mệnh.” Vẻ mặt Lý Thanh Hành bình tĩnh, dặn dò Hách Liên Tranh giống như mỗi lần sư huynh đệ cả hai rời đi: “Hách Liên, sau này vi sư không còn nữa thì phải thay vi sư chăm sóc A Từ thật tốt.”

“Sư phụ ——” Hách Liên Tranh không tin vào số phận, trong lòng anh, không có gì là Lý Thanh Hành không làm được, chỉ cần đó là điều y muốn thì không gì là không thể.

Mà bây giờ, sư phụ lại đang dặn dò hậu sự với anh.

Lý Thanh Hành hỏi: “Hách Liên, nói cho vi sư biết, ngươi có làm được không?”

Hách Liên Tranh ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của Lý Thanh Hành, sau một lúc lâu, anh gật đầu và hứa hẹn: “Được, ta làm được thưa sư phụ.”

Anh trả lại kim châm cho Lý Thanh Hành, bất đắc dĩ hỏi: “Sư phụ, bây giờ ngài định làm gì vậy, để ta giúp ngài.”

Lý Thanh Hành cúi đầu, tiếp tục khắc chữ, đáp: “Không cần, đúc thanh kiếm này xong vi sư sẽ đi.”

Hách Liên Tranh thấy đau xót, khẽ nói: “Sư phụ, ngài chưa từng động vào kiếm.”

“Ừ.” Lý Thanh Hành cúi đầu nhìn kiếm trong tay, không hiểu sao lại nở nụ cười thật lâu.

Vào mùa đông, sinh nhật của Tạ Từ đang đến gần, thanh kiếm cuối cùng cũng được rèn xong.

Trong mấy năm qua, Lý Thanh Hành đã dốc hết sức luyện vô số pháp khí và thuốc cho Tạ Từ, nhưng y luôn cảm thấy chưa đủ.

Sau khi ăn những linh dược đó và tu luyện mấy chục năm, sẽ gần như lên trời thành tiên, nhưng A Từ lười biếng nên sẽ lâu hơn một chút. Đến lúc đó, y đã biến mất giữa trời đất.

Tạ Từ nghe Lý Thanh Hành nói đã chuẩn bị rất nhiều quà cho mình trong hạc giấy truyền âm nên đã rời khỏi cung Thương Tuyết, mặc kệ những người đang chúc mừng mình, vui vẻ chạy từ Kính Châu đến núi Thiên Ngu. Nhưng khi mở cửa, chỉ thấy Lý Thanh Hành dựa vào giường, sắc mặt tái nhợt, gầy trơ xương, bờ môi nhợt nhạt, vết máu vừa mới khạc ra trên khăn còn chưa lau sạch.

Tạ Từ không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ gặp lại Lý Thanh Hành như thế này, khi ở cung Vô Tướng, y tự nổ tung đan điền, mất hết tu vi và bị mọi người bao vây, cũng chỉ đến thế là cùng.

Tạ Từ ngẩn người đứng ở cửa, một lúc lâu sau mới tìm lại được giọng nói, hỏi: “Sư phụ, đây là quà sinh nhật ngài chuẩn bị cho ta sao?”

Chính hắn cũng không nhận ra, giọng mình đang run.

Lý Thanh Hành dịu dàng nhìn hắn, năm nay A Từ sống ở Kính Châu rất tốt, y hy vọng sau này cũng sẽ như thế, y cười nói: “Quà ở trong rương cạnh tường đấy.”

Tạ Từ không nhìn những món quà mà Lý Thanh Hành nói, hắn vẫn đứng đó, nhìn Lý Thanh Hành và nói theo những gì mình nghĩ, “Ta ghét ngài, sư phụ.”

Khoảnh khắc Tạ Từ dứt lời, dường như có vô số lưỡi kiếm lạnh băng cắm thẳng vào trái tim Lý Thanh Hành, giọng nói A Từ trùng lặp với giọng nói của hắn ở Nam Kha nhiều năm trước, khiến y đau lòng rồi cũng tan nát cõi lòng.



Tất cả mọi thứ về Nam Kha trong trí nhớ A Từ và Hách Liên Tranh đã phai mờ từ lâu, khi nhìn lại chỉ còn vài cảnh. Chỉ mỗi Lý Thanh Hành bị mắc kẹt trong cung Trường Xuân tăm tối ấy, Tề Huyên Nghi đã chết nhiều năm đã trở về với y, nhưng y vẫn bị kẹt ở đó, không thể thoát ra.

A Từ không biết gì, không hiểu gì cả.

Thế cũng chả có gì sai.

Lý Thanh Hành nhìn hắn, ánh mắt vẫn dịu dàng, nói: “A Từ, đừng ghét ta.”

Đừng ghét sư phụ, A Từ.

Đây là lần đầu tiên y nói chuyện với A Từ bằng giọng cầu xin như vậy, y là sư phụ của hắn và cũng là tù nhân tội nghiệp lại hèn mọn của hắn, nhưng hắn sẽ không bao giờ biết.

Tạ Từ không nói nữa, chỉ lẳng lặng đi đến bên giường, im lặng nhìn y.

Một con quạ bay ngang qua cửa sổ, kêu thê lương rồi biến mất.

Lý Thanh Hành không thể chết vào ngày sinh nhật A Từ, y không muốn A Từ nghe người khác nói về cái chết của y khi đấy được cho là ngày hạnh phúc nhất năm.

Y biết rằng A Từ luôn lạnh nhạt và sẽ không buồn vì sự ra đi của mình, nhưng y vẫn hy vọng hắn có thể sống hạnh phúc hơn nữa.

Lý Thanh Hành chịu đựng cơn đau dữ dội như xé nát nội tạng, cầm cự được nửa tháng, cuối cùng không thể chịu được nữa.

Cơ thể này sắp chết, linh hồn của y sẽ trở lại Doanh Châu, từ nay trở đi sẽ không còn Lý Thanh Hành trên thế giới này nữa.

Tuyết rơi dày đặc trên núi Thiên Ngu, Lý Thanh Hành ngồi dưới mái hiên nhìn bầu trời, không còn minh mẫn, dường như y đã thơ thẩn trở lại hòn đảo nhỏ kia, người y chờ đợi nhiều năm cuối cùng cũng hiểu lòng y, đến bên y.

“Hoa trên đảo đã nở rộ cả rồi.” Y lẩm bẩm.

Tuy nhiên, đảo Sương Lộc đã tan biến cùng với sự sụp đổ của Nam Kha, những cây hợp hoan trắng ấy sẽ không bao giờ nở hoa nữa.

Nếu ý trời còn có chút thương cảm y, chỉ mong rằng có thể phù hộ cho A Từ bình an từ nay về sau, hành trình trường sinh rộng mở, hạnh phúc cả đời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK