Phượng Huyền Vi khép cuốn sách và nhắm mắt lại.
Năm đó khi trở lại Doanh Châu, y ôm lòng riêng, nhìn lén cung Thương Tuyết bằng gương nước càn khôn.
Phòng ngủ của A Từ phản chiếu trong gương, Lý Thanh Hành đã từng đến đây và giúp sắp xếp rất nhiều đồ vật trong đấy. Khi đó, không biết A Từ nghĩ gì mà đã nhờ họa sĩ vẽ rất nhiều tranh, Lý Thanh Hành không muốn người khác vẽ mình, cũng không muốn để lại chân dung tại thế giới này, nhưng thấy A Từ vui vẻ thì cũng được.
A Từ treo những bức chân dung đó khắp tường, A Từ luôn dễ đoán, nhưng lần này Lý Thanh Hành lại không thể đoán được hắn đang nghĩ gì.
Nhưng như vậy mỗi sáng A Từ mở mắt ra đều sẽ nhìn thấy y, mỗi khi nghĩ thế, Lý Thanh Hành sẽ vứt ngay những suy nghĩ đáng xấu hổ ấy.
Có điều bây giờ những bức chân dung đó đã không còn nữa, A Từ đang ngồi một mình trước gương, kéo khóe miệng và làm nhiều biểu cảm khác nhau, như muốn cười, nhưng nụ cười đó quá khó coi.
A Từ đang nghĩ gì vậy? Có phải hắn gặp chuyện gì không vui không?
Phượng Huyền Vi đưa tay, muốn chạm vào tóc hắn, đầu ngón tay đụng phải gương nước lạnh giá, trên gương xuất hiện những gợn sóng khiến khuôn mặt A Từ biến dạng, Phượng Huyền Vi rụt tay lại.
Không lâu sau, Giang Nghiên mở cửa bước vào, đứng sau lưng Tạ Từ, sau đó cúi xuống, như thể đang ôm Tạ Từ.
Phượng Huyền Vi cau mày, y thực sự không thích Giang Nghiên, nhưng mãi đến nay, y vẫn không thể biết liệu thành kiến của mình với Giang Nghiên là dựa trên phán đoán hợp lý, hay là sự ích kỷ đối với A Từ.
Giang Nghiên luôn rất tốt với A Từ, dường như bây giờ cũng vậy.
Giang Nghiên cúi đầu, đôi môi gần như áp sát vào tai Tạ Từ, hỏi Tạ Từ: “Ngươi nói xem, năm nay chúng ta tổ chức hợp tịch nhé?”
Lời nói của gã nổ vang bên tai Phượng Huyền Vi như một tiếng sét, làm chấn động các vì sao trên bầu trời và châm ngòi cho hàng ngàn ngọn lửa.
“Sao phải làm vậy?” Tạ Từ vẫn đang nhìn mình trong gương, không ai biết hắn muốn nhìn thấy gì.
Giang Nghiên giải thích: “Ta thấy gần đây tâm trạng ngươi không tốt, nên muốn ngươi vui vẻ.”
“Hợp tịch sẽ làm ta vui ư?” Tạ Từ hỏi.
Giang Nghiên cười nói: “Chắc là có thể.”
Cuối cùng Tạ Từ cũng quay đầu, nhìn chằm chằm Giang Nghiên hồi lâu, nhếch miệng cười, giống như gió xuân nhẹ nhàng thổi qua xứ băng, mọi vật hồi sinh, trăm hoa đua nở, hắn gật đầu, “Được nha.”
Phượng Huyền Vi bình tĩnh đứng tại chỗ, nhưng gương nước lại rung chuyển dữ dội, trên mặt gương xuất hiện vài vết nứt sâu nông khác nhau, hình ảnh trong gương bắt đầu biến dạng và vỡ vụn, những hạt sáng rơi xuống từ mép, phản chiếu tâm trạng của y.
Giang Nghiên trong gương hơi giật mình, một vết nứt chia đôi khuôn mặt gã, khiến gã giống như một con quái vật buồn cười. Gã không ngờ Tạ Từ lại thẳng thắn như vậy, lập tức nói: “Vậy ta cho người đi chuẩn bị.”
Chỉ là gã còn chưa quay người đi ra cửa, liền nghe Tạ Từ ở phía sau nói: “Gạt ngươi thôi.”
“A Từ?” Gã quay đầu lại, khó hiểu nhìn Tạ Từ, không hiểu sao hắn lại đổi ý.
Tạ Từ cười như mèo trộm được cá, nhưng thanh âm lại rất đỗi lạnh lùng, khẽ khàng nói: “Ngươi cũng gạt ta mà nhỉ?”
Giang Nghiên mấp máy môi, như thể muốn nói điều gì đó.
Phượng Huyền Vi không nghe thấy cuộc hội thoại của Giang Nghiên và A Từ sau đó, tấm gương trước mặt y bỗng vỡ vụn và leng keng rơi xuống đất, Phượng Huyền Vi đứng sững, sau một lúc lâu, y cúi đầu nhìn mảnh vụn khắp dưới chân, khẽ giơ tay, mảnh vỡ liền tụ lại trong lòng bàn tay, gương vỡ cũng liền lại, không để lại bất kỳ dấu vết nào.
Hôm nay A Từ không đồng ý với Giang Nghiên, thì tương lai cũng sẽ sánh bước những người khác.
Lẽ ra y phải biết, y đã luôn biết mà.
Phượng Huyền Vi vô cùng đau xót, máu như sôi trào, vào lúc này, tình yêu ồ ạt mà y đã dày công kìm nén biến thành thảm họa, tâm ma bên trong y cũng sinh ra từ đó.
Giống như có một “y” đầu tiên đã được sinh ra trong biển ý thức, từ tình yêu sâu đậm và vô vọng của Phượng Huyền Vi, được nuôi dưỡng bởi cảm xúc vô tận và trở nên mạnh mẽ hơn, “y” chỉ có A Từ và cũng chỉ muốn A Từ.
Mới đầu nó chỉ thỉnh thoảng gọi tên A Từ, nhưng sau đó, giọng nói ấy ngày đêm vang vọng trong biển ý thức của Phượng Huyền Vi.
Kể từ đó, Phượng Huyền Vi không còn dám quan sát A Từ nữa.
【 A Từ 】
【 A Từ A Từ A Từ 】
【 Muốn gặp A Từ quá 】
【 Đi gặp A Từ đi! Đã lâu không gặp rồi. 】
Gặp hắn thì thế nào đây?
Y vẫn còn một việc quan trọng phải làm liên quan đến phàm nhân trong tam giới, sau khi nhìn thấy hắn, tâm ma của y sẽ chỉ càng thêm mạnh, đến lúc đó, chúng sinh đặt ở đâu?
Thanh âm trong biển ý thức dần lắng xuống, rất nhanh sẽ lại vang lên, Phượng Huyền Vi khẽ giơ tay, chậm rãi xẹt qua bàn dài, vạn dặm núi sông trong thiên hạ xuất hiện từ lòng bàn tay y.
Tạ Từ không biết y định làm gì, chỉ lẳng lặng ngồi bên cạnh, tựa mái đầu tưởng tượng của mình lên vai y.
Hắn có thể nghe thấy tiếng tim đập, hắn rất quen thuộc với âm thanh này, những năm qua khi Lý Thanh Hành ôm hắn, lúc nào hắn cũng có thể nghe thấy nó.
Ước gì trên đời có một bảo vật có thể mang theo ký ức của hắn quay về quá khứ, hắn sẽ ngoan ngoãn ở bên cạnh sư phụ, cứ thế theo y.
Một bảo vật như vậy ở đâu chứ?
Là bởi vì hắn không trân trọng y, cho nên trời phạt hắn mất sư phụ, phạt hắn tìm lại được, nhưng rồi không thể ôm y nữa.
Đêm ở Doanh Châu dường như dài hơn nhân gian, dòng sông Thiên Hà lặng lẽ chảy bên ngoài cung Tử Vi, cuốn đi hết bụi trần.
Ngày đầu tiên, Ninh Độ tới bẩm báo: “Nhóm Hách Liên Tranh đã tiến vào tháp Cửu Trọng Thiên, nếu không có gì bất ngờ, ba ngày nữa sẽ ra, đến lúc đó tu vi của Hách Liên Tranh sẽ tăng lên.”
Phượng Huyền Vi nói ừ, nhưng vẻ mặt vẫn lạnh lùng, tất cả đều nằm trong dự đoán của y.
Y nhìn lên bản đồ sao được tạo lại, nói với Ninh Độ: “Thời gian không còn nhiều nữa.”
Ninh Độ thở dài, “Đúng vậy.”
Phượng Huyền Vi đưa tay, những ngôi sao rơi vào lòng bàn tay y, ánh sáng mờ dần và biến thành những hạt cát vàng, Phượng Huyền Vi quay lại và bỏ cát vào bình.
Ninh Độ nhìn theo bóng lưng y, đột nhiên hỏi: “Tôn thượng, thật sự không còn cách nào sao? Có thể thử lại ——”
Ninh Độ chưa nói xong đã bị Phượng Huyền Vi ngắt lời: “Không cần.”
Ninh Độ bất đắc dĩ: “Tôn thượng…”
Phượng Huyền Vi quay lại nhìn ông, thì thào, “Làm sao có thể thay thế được?”
Ninh Độ biết mình đã lỡ lời, không những không giúp được gì cho tôn thượng mà còn nhắc đến nỗi buồn của y nên cúi đầu, không dám nói nữa.
Tạ Từ khoác tay lên vai Phượng Huyền Vi, tò mò nhìn Ninh Đô một lúc rồi lại nhìn lên mặt Phượng Huyền Vi, hai người này đang nói cái gì vậy?
Gần đây hạ giới náo nhiệt vô cùng, nhiều nơi xuất hiện quái thú hình dáng kỳ dị, thiên hạ gần như hỗn loạn, tu sĩ chạy khắp nơi cứu người, rất mệt mỏi.
Mà hoàng đế Doanh Châu cũng bận tối mặt, Tạ Từ ngồi bên cạnh, chống cằm, y vừa xử lý xong một chồng tấu chương dày cộp, giờ đang ngồi nghe tiên nhân nói về thiên tai các nơi, sau đó sắp xếp tiên nhân đi giải quyết.
Xong xuôi, các tiên nhân lại báo cáo nhiều chuyện về Hách Liên Tranh.
“Buổi tối hôm kia, Hách Liên Tranh đã ra khỏi tháp Cửu Trọng Thiên, hiện tại hắn đã hấp thụ hết ngọc Rồng, tu vi tăng lên rất nhiều. Mấy ngày nữa là có thể đến biển Vô Ưu lấy bảy báu vật từ vảy Rồng.”
Tạ Từ đang buồn ngủ nằm trên bàn nghe vậy thì ngẩng đầu, có chút hứng thú, trong biển Vô Ưu còn có một công chúa người cá đang đợi sư huynh cầu hôn đấy, bây giờ chắc anh đang đau đầu lắm.
“Ngày hôm qua, núi Phù Ngọc ở Vũ Châu xuất hiện vết nứt, một luồng yêu khí cao vút phun ra. May mà Hách Liên Tranh đến kịp thời để xoay chuyển tình thế, cứu hàng ngàn bá tánh.”
“Hách Liên Tranh đã có truyền thừa của kiếm thánh, hiện tại còn được sen vàng bảo vệ, chỉ còn cách lên chín tầng trời trong gang tấc.”
Phượng Huyền Vi lắng nghe cẩn thận mọi báo cáo, y đã nhiều lần tính cho Hách Liên Tranh, mỗi bước anh đi bây giờ đều được y lên kế hoạch cẩn thận, khi Hách Liên Tranh hoàn thành là có thể đến Doanh Châu thay thế y.
Tạ Từ buồn ngủ ngáp, sư phụ chuẩn bị cho sư huynh nhiều vậy, liệu có tính toán đến chuyện ở Đồ Sơn không, liệu y có từng nghĩ tới hắn sẽ vào Cõi Sinh tử để lấy ngọc Rồng không.
Chắc là không.
Tạ Từ lại nằm trên lưng Phượng Huyền Vi, cáu kỉnh bịt tai lại, không muốn nghe nữa.
Hách Liên Tranh Hách Liên Tranh Hách Liên Tranh, tại sao luôn nói về anh vậy?
Tạ Từ đợi hồi lâu, cuối cùng cũng nghe được câu chuyện về Kính Châu, rằng đệ tử cung Thương Tuyết có mâu thuẫn với người của phái Trác Quang, đệ tử cung Thương Tuyết bại trận trốn vào trong kết giới của cung Thương Tuyết, kết giới này không giống như do tu sĩ người phàm thiết lập, tiên nhân hỏi Phượng Huyền Vi có nên phái người kiểm tra không. Phượng Huyền Vi nghe xong cũng không đáp lại, chỉ hờ hững đáp: “Chuyện vặt vãnh như thế không cần bẩm báo.”
Sau đó, không ai đề cập gì đến cung Thương Tuyết nữa.
Tạ Từ ngơ ngác nhìn sườn mặt Phượng Huyền Vi, sư phụ nghe thấy cung Thương Tuyết thì nghĩ gì? Có thoáng nghĩ tới hắn không?
Có cách nào để bước vào trái tim sư phụ để xem có bóng dáng hắn trong đó không.
Ngài ấy đã quên hắn rồi sao?
Nhưng rõ ràng ngài ấy còn nhớ Hách Liên Tranh mà, sao lại quên hắn?
Hắn biết mình sai rồi, liệu sư phụ có còn muốn gặp hắn không?
Hắn không tham lam nữa, hắn chỉ nhìn y thôi.
Tạ Từ ôm cổ Phượng Huyền Vi, áp môi lên gò má mát lạnh của y, nhắm mắt lại và dụi dụi vào cổ y như một con thú nhỏ.
Hắn nhớ sư phụ nhiều lắm.
Dù y ở ngay trước mặt nhưng hắn vẫn nhớ y da diết.