Mặc dù rất tò mò, nhưng mọi người chỉ đành đè hết suy nghĩ xuống khi nghĩ đến vị hoàng đế Lan Cơ vừa nhắc đến.
Tạ Từ vẫn đứng nguyên tại chỗ, không biết nên đi đâu.
Hắn không nghĩ ra, giống như không nghĩ ra nguyên do năm đó y qua đời, đang yên đang lành sao Lý Thanh Hành lại hồn phi phách tán?
Trên đời này có rất nhiều kẻ độc ác mà vẫn chưa gặp phải kết cục bi thảm như vậy, thế cớ gì y lại bị?
Có phải do hắn không? Là bởi y tạo ra linh căn cho hắn nên mới bị như thế?
Tạ Từ nghiêng đầu, hai bên tường phía đông và tây Thẩm Ngục Ti có đặt dãy giá sách, những thứ được ghi trên đó đều là thiếu sót không thể hoàn thành trên đời. Tình yêu và sự hối hận của hắn tựa lá rụng bốn mùa, dày đặc xếp lớp này đến lớp khác, bên trên dần khô héo dưới ánh Mặt trời, phía dưới lại đầy sâu bọ gặm nhấm ngày đêm, khi hắn phát hiện ra thì đã bị mục rỗng, chẳng cách nào cứu chữa.
Cớ sao còn lại đau đến vậy?
Tạ Từ thu hồi ánh mắt, sau khi ra khỏi thung lũng Lạc Thiền, thỉnh thoảng hắn sẽ nghĩ, nếu những năm đó mình luôn ở bên Lý Thanh Hành, liệu có tốt hơn bây giờ không?
Chính hắn cũng chả biết rằng mọi thứ đã kết thúc, trên thế gian không bao giờ có cơ hội làm lại từ đầu.
Có lẽ hắn nên tiêu biến khỏi cõi đời cùng y, nỗi đau này mới nguôi ngoai đi. ngôn tình hay
Một tiếng than khóc dài vang lên bên ngoài Thẩm Ngục Ti, đốm lửa ma trơi lặng lẽ nhảy múa giữa đống đổ nát.
Hách Liên Tranh không hứng thú với vị đế quân Doanh Châu kia, anh chỉ tập trung tìm hiểu nguồn gốc con quái vật khổng lồ, lật vài trang sổ sinh mệnh, nhưng tất cả đều trắng tinh, anh cau mày hỏi Lan Cơ: “Vậy tất cả những người này đều đã hồn phi phách tán?”
Nếu không tìm thấy, e là không thể điều tra được nữa.
Lan Cơ bước tới xem xét, đầu ngón tay tái nhợt gõ nhẹ lên đó, ánh sáng trắng tản ra, xuất hiện từng tầng gợn sóng, cô nói với Hách Liên Tranh: “Có lẽ đã quay về Doanh Châu, cũng không biết được.”
“Doanh Châu?” Hách Liên Tranh bối rối, không phải là hồn phi phách tán ư? Sao việc này lại liên quan đến Doanh Châu.
Lan Cơ giải thích: “Những người tu hành phi thăng lên Doanh Châu sẽ không chịu sự giám sát của Thẩm Ngục ta, hoặc nếu có tiên nhân từ Doanh Châu giáng trần, tên của họ sẽ được lưu lại trong sổ sinh mệnh, khi trở về Doanh Châu sẽ bị xóa khỏi sổ.”
Hách Liên Tranh đáp rồi hỏi lại: “Làm sao phân biệt được những người này hồn phi phách tán, hay là trở về Doanh Châu?”
“Ta không biết.” Lan Cơ trả lời.
Hách Liên Tranh cau mày đến suýt kẹp chết được con ruồi, hỏi Lan Cơ: “Vậy phải điều tra chuyện này như thế nào?”
Lan Cơ hững hờ nói: “Ngươi có thể đến Doanh Châu.”
Tạ Từ vểnh tai, cẩn thận nghe cuộc đối thoại giữa hai người họ.
Hắn nhớ đến bài thơ mà Lý Thanh Hành từng đọc cho mình nghe: Khách ngụ tại núi ba năm, gối một giấc nơi trần gian, từng nhớ về Doanh Châu.
Doanh Châu…
Ý của Lan Cơ là, có lẽ ngài ấy không chết, mà là đến Doanh Châu?
Mặc dù hiện giờ họ vẫn chưa biết làm thế nào để đến Doanh Châu, nhưng ít nhất đã có phương hướng, không cần chạy vạy khắp nơi như ruồi mất đầu. Hách Liên Tranh cảm ơn Lan Cơ, dự định đến phái Trác Quang để hỏi cách tới Doanh Châu, lúc bước đến cổng Thẩm Ngục Ti, anh đột ngột dừng lại, do dự rồi quay lại nhìn Lan Cơ, hỏi: “Liệu ta có thể xem số phận của người khác không?”
“Không,” Lan Cơ bình tĩnh nói, “Nếu trong lòng ngươi có tình cảm riêng, sổ sinh mệnh sẽ không mở ra.”
Hách Liên Tranh gật đầu, mặc dù đã đoán được phần nào nhưng vẻ mặt vẫn không giấu được sự thất vọng, cha mẹ, em gái, sư phụ đều đã không còn, trong thâm tâm anh biết tất cả đã qua, duyên số của họ ở kiếp này đã kết thúc, nhưng nếu có cơ hội, anh vẫn muốn biết họ có sống tốt không.
Tạ Từ cảm thấy buồn cười, thế hóa ra hắn thích sư phụ không tính là tình cảm riêng à?
Hắn nhìn cuốn sổ đang lơ lửng, nó lại bắt đầu lật, trang về Lý Thanh Hành vẫn trống không, Tạ Từ cúi xuống và khe khẽ hôn lên đó.
Có lẽ vĩnh viễn Lý Thanh Hành cũng sẽ không biết tình cảm của hắn, đồ đệ yêu sư phụ là chuyện đáng bị hàng trăm người thóa mạ, từ trước đến nay hắn luôn thích làm theo ý mình, vốn chẳng để tâm đến lời đàm tiếu. Dù Lý Thanh Hành không đồng ý, hắn cũng sẽ quấn lấy y để được chút chỗ tốt, hắn biết Lý Thanh Hành không đặng lòng được khi hắn làm nũng, cũng không đành lòng nhìn hắn tự làm hại mình.
Nhưng Tạ Từ đã chết.
Bất kể Lý Thanh Hành có còn trên thế giới này không, hắn cũng đã chết.
Chung quy hắn vẫn nhận ra quá muộn màng.
Trước kia Lý Thanh Hành hiếm khi kể cho họ nghe về Doanh Châu nên Tạ Từ không biết nó ở nơi nào, may mà hiện tại Hách Liên Tranh đang định đi tới đó, hắn có thể quá giang.
Chưởng môn phái Trác Quang nói với Hách Liên Tranh, người bình thường không được triệu vào Doanh Châu, chỉ có một con đường để đi, nấc thang lên trời có 99.000 bậc, ba bậc một trận sét nhỏ, chín bậc một trận sét lớn, hơi sơ ý sẽ bị đánh ngã ngay. Chưởng môn giải thích cho Hách Liên Tranh tất cả những vấn đề cần chú ý khi lên thang trời, Hách Liên Tranh cũng ghi nhớ từng cái một, chưởng môn còn nhờ anh chú ý đến tổ tiên mất tích giúp phái Trác Quang, đã hơn 50 năm kể từ khi tổ tiên biến mất, họ tìm kiếm khắp năm nhưng vẫn chẳng thấy dấu vết nào.
Nói xong chưởng môn liền cho Hách Liên Tranh xem một bức chân dung, Tạ Từ không nhìn được, chỉ thấy Hách Liên Tranh ở phía đối diện đang lộ ra vẻ mặt gần như chết lặng.
Khóe miệng Hách Liên Tranh giần giật, nói một cách uyển chuyển: “Thật sự không dễ tìm.”
Chưởng môn gật đầu thừa nhận: “Cần chút duyên phận.”
Tạ Từ càng tò mò hơn, vị tổ tiên đó trông như thế nào mà có thể khiến Hách Liên Tranh tái mặt vậy, thế mà lại không dễ tìm ư, quái lạ.
Đầu hè, cá vàng bơi lội, cây cối xanh tốt. Hách Liên Tranh một mình bước lên thang trời, hành trình của anh vô cùng gian nan, mặc dù thời gian trên thang trời đã bị ngưng đọng, nhưng mỗi khi anh rơi xuống từ đó thì vẫn cần một thời gian để chữa trị vết thương. May là sau khi hấp thụ ngọc Rồng, thể chất của anh đã mạnh hơn trước nhiều, chỉ cần đan điền không bị thương thì những vết thương khác đều nhanh chóng lành lại. Sau khi trải qua đủ thử thách, cuối cùng Hách Liên Tranh cũng đến được Doanh Châu trong cơn mưa đầu tiên giữa mùa thu.
Tạ Từ luôn đi theo sau anh, khi Hách Liên Tranh gặp thử thách, hắn sẽ đứng bên quan sát. Thỉnh thoảng hắn lại nhớ lúc bọn họ bị đuổi giết, cũng chính sư huynh đã đứng trước che cho, lúc đầu Tạ Từ còn sợ rằng mình sẽ bị vạ lây, nhưng sau khi thấy rằng Hách Liên Tranh có thể tự xử lý, hắn liền trốn dưới gốc cây, hỏi Lý Thanh Hành sẽ ăn gì tiếp theo trong khi nhấm nháp chiếc kẹo.
Hắn thường nghĩ đến Lý Thanh Hành, nghĩ rằng, có lẽ mình sẽ chấp nhận được mọi kết cục.
Ở cuối bậc thang, dưới Cổng Trời đã có tiên nhân chờ sẵn, Hách Liên Tranh được quý nên lo, Tạ Từ lại rất bình tĩnh, đi vòng qua hai tiên nhân, họ cũng không nhìn thấy hắn.
Tạ Từ ngồi lên đâm mây, hắn nhớ khi còn nhỏ từng quỳ trước Bồ Tát, cầu nguyện rằng mình biết cách tàng hình để có thể đến những cửa hàng lấy đủ thứ thức ăn đồ uống ngon mà không bị bắt, giờ đây điều ước có vẻ đã được thực hiện dưới một hình thức khác.
Nghĩ thế, Tạ Từ hoài nghi liệu có phải năm đó mình đã thờ một Bồ tát giả hay không.
Rất nhiều bạn bè ở hạ giới đang đợi Hách Liên Tranh về, nên sau khi biết được nguồn gốc con quái thú, anh không ở lại Doanh Châu, cảm ơn các tiên nhân xong liền phất tay áo rời đi, không hề luyến lưu.
Tạ Từ ở lại Doanh Châu, hắn vẫn muốn tìm Lý Thanh Hành. Sau khi dõi theo Hách Liên Tranh rời đi, hai vị tiên nhân đang phân loại lại sách tiên bắt đầu trò chuyện, vị mặc áo vàng hỏi: “Có cần bẩm báo việc Hách Liên Tranh đến Doanh Châu với bệ hạ không?”
Vị mặc áo xanh nói: “Tôn thượng có thần lực vô biên, chúng ta không nói ngài cũng sẽ biết.”
“Cứ nói đi thôi, ngài ấy luôn chú ý đến Hách Liên Tranh.”
Vị áo xanh lắc đầu, cười nói: “Ta hiểu rồi, cuộc gặp gỡ với Hách Liên Tranh này là do Bệ hạ cố ý sắp đặt.”
Người kia suy nghĩ một chút, gật đầu đồng ý: “Ngươi nói chí phải.”
Tạ Từ nghe hết cuộc nói chuyện của cả hai, hình như đế quân cũng có biết Hách Liên Tranh, sư huynh có nhiều bạn bè thật đấy, thậm chí còn quen với đế quân Doanh Châu nữa.
Nhưng thế thì có liên quan gì đến hắn? Hắn chỉ muốn tìm Lý Thanh Hành thôi.
Doanh Châu lớn đến vậy, sư phụ đang ở đâu đây?
Tiên nhân ở Doanh Châu không nhiều, ai nấy đều thực hiện nhiệm vụ của mình, quản lý sự thay đổi mưa gió nơi hạ giới, đường đi của núi sông.
Tạ Từ rong ruổi khắp Doanh Châu cùng những tiên nhân, hắn vốn không rành đường, may mà trí nhớ tốt nên đã nhớ rõ hầu hết từng nơi. Núi non xanh biếc, mây khói bao la, sông dài yên tĩnh chảy xuôi qua ngàn cung điện, kim quạ bay về tây, cóc bạc nhảy về đông, nhưng hắn vẫn không tìm được Lý Thanh Hành.
Tạ Từ nằm trên mây nhìn xuống nhân gian bên dưới, đang suy nghĩ nên đi theo tiên nhân nào tiếp để tìm sư phụ thì chợt nghe tiên nhân dưới mây bảo, tất cả các vị thần trên Doanh Châu phải đến Thiên cung để bái kiến hoàng đế vào ngày mai.
Đế quân Doanh Châu là một vị thần cổ đại, sau trận chiến ở núi Thương Ngô thì bị thương nặng, bế quan mấy trăm năm mới ra, sau đó ở lại Doanh Châu cai quản vạn vật sinh linh.
Trăng lặn trời lên, Doanh Châu bừng sáng, những tiên nhân đã sớm đến Thiên cung chờ, Tạ Từ lơ lửng, tìm kiếm Lý Thanh Hành trong đám đông.
Hắn nghĩ chỉ cần Lý Thanh Hành xuất hiện ở đây, hắn sẽ phát hiện ra y trong đám đông ngay.
Nhưng hắn tìm kiếm từng tiên nhân vẫn không thấy y.
Có lẽ, ngài ấy đã ra đi thật rồi.
Nhưng khi quay đầu lại, hắn liền trông thấy sư phụ ngồi trên cao, mặc y phục màu đen, vẻ mặt lạnh lùng giống một pho tượng thần ngàn năm.
Tạ Từ ngẩng đầu ngơ ngác nhìn y, một lúc sau mới nhếch môi, không biết nên khóc hay cười.
Nhân gian hãy còn mưa, ngôi mộ của y ở thung lũng Lạc Thiền phủ đầy lá mùa thu.
Giờ khắc này, hắn mới hiểu vì sao đế quân lại quen biết sư huynh của mình.
Hóa ra ngài ấy vẫn còn trên thế giới này, tốt thật.
Có điều mình lại chết rồi.
Tác giả có điều muốn nói:
Trăng sáng núp suối trong, nước sông Hán* gặp nhau.
Người xa ghé thăm, biết tóc ta bạc đã sầu bi.
Khách ngụ tại núi ba năm, gối một giấc nơi trần gian, từng nhớ về Doanh Châu.
Sửa đầu đường Bồng Lộ**, đôi bên ngừng thổi gió.
Sông Hán*: có thể hiểu là Thiên hà, hoặc ẩn dụ cho những điều sâu xa hay lời nói suông, không đáng tin.
Bồng Lộ**: hay còn hiểu là Bồng Lai.