Bởi vì khi còn trẻ, Tạ Từ bị tật ở chân, ngay cả khi bước vào con đường tu luyện vẫn không thể chịu lạnh, nên dưới cung điện được bao phủ bởi địa long, mùa đông đến, hắn sẽ trốn trong phòng và ngủ cả ngày.
Hầu hết sự vụ trong cung Thương Tuyết đều do Giang Nghiên xử lý, các đệ tử được thu nhận cũng là gã dạy dỗ, ngay cả tên của cung Thương Tuyết cũng do Giang Nghiên đặt, lấy từ câu “Núi Thương tuyết trắng, trời Nam chiếu rực”. Về phần Tạ Từ thân là chủ nhân, ngoại trừ thỉnh thoảng ra ngoài đánh nhau với người khác, thì chỉ quan tâm ăn uống vui chơi. Hắn rất thoải mái, khi Giang Nghiên mời hắn cùng sáng lập cung Thương Tuyết cũng đã nói hắn không cần bận tâm gì cả, chỉ cần yên tâm làm chủ nhân là được.
Tạ Từ và Giang Nghiên gặp nhau ở Nam Kha, năm đó Tạ Từ mười chín tuổi, Giang Nghiên vừa bị trục xuất khỏi phái Trác Quang không lâu, đang bị rất nhiều người truy lùng. Trước khi gặp Giang Nghiên, Tạ Từ chưa từng có ý tưởng lập phái, nhưng Giang Nghiên mồm mép đến nỗi hắn cũng bị lay động bởi những gì gã nói. Hắn đang ăn chơi vui vẻ với sư phụ, nhưng luôn bị y quản lý, không thể thử nhiều trò vui.
Lý Thanh Hành biết hắn muốn thành lập môn phái với Giang Nghiên, chẳng những không phản đối, mà thậm chí chính địa long dưới cung Thương Tuyết và kết giới bên ngoài cung cũng do y thiết lập, y hy vọng Tạ Từ sẽ vui vẻ.
Chỉ là…
Làm chủ nhân cung Thương Tuyết thật sự vui sao?
Có thể hắn đã từng vui nhưng dường như nó không kéo dài lâu, tại sao hắn không còn vui nữa?
Trước đây Tạ Từ chưa bao giờ nghĩ về câu hỏi này, đến bây giờ vẫn không muốn nghĩ.
Trước khi đi, hắn chỉ nói việc mình sẽ rời khỏi cung Thương Tuyết với mỗi Giang Nghiên, giờ trở lại, cung Thương Tuyết đã có chủ nhân mới rồi.
Nghe cứ như Giang Nghiên đã tìm một chủ nhân mới sau lưng hắn vậy.
Sự thật cũng đúng là vậy, có điều Giang Nghiên không biết mà thôi.
‘Tạ Từ’ ngáp, có vẻ tối hôm qua không ngủ ngon, Giang Nghiên đi tới đứng bên cạnh hắn, hỏi: “Dựa vào vai ta ngủ tiếp nhé?”
‘Tạ Từ’ trừng hắn, xoay người ngồi trên trường kỷ, chống cằm nhìn Hách Liên Tranh và Tiêu Oản đang đứng dưới bậc thềm đá.
Mọi hành động đều giống hệt chính Tạ Từ.
Chỉ có Tạ Từ và Tiêu Oản biết thật chất hắn đã chết trong Cõi Sinh tử.
Tạ Từ thì khá hơn, tận mắt nhìn thấy người vô danh biến thành hắn, rời khỏi Cõi Sinh tử, nhưng lúc đó hắn không ngờ đối phương sẽ đến cung Thương Tuyết, thay thế hắn.
Có vẻ đối phương không chỉ sử dụng ngoại hình mà còn sở hữu trí nhớ của hắn, Tạ Từ không biết đối phương đã làm thế nào, nhưng việc quay ngược thời gian trong Cõi Sinh tử còn là điều bình thường, thì chuyện đánh cắp ký ức của một người chết hình như cũng chả có gì đáng ngạc nhiên lắm.
Nhưng thế thì hơi đáng sợ, ai biết sau này đối phương sẽ làm ra chuyện gì.
Theo lý thuyết hắn đã chết, tro về với tro, cát bụi thành cát bụi, cuộc đời của hắn coi như chấm dứt. Cho dù Tạ Từ giả này có cởi quần áo và chạy ba vòng quanh võ đường phái Trác Quang thì cũng không liên quan đến hắn, bất kể xảy ra chuyện gì, cũng chỉ là chuyện của người sau, chẳng can hệ gì tới hắn.
Tâm trạng Tiêu Oản còn phức tạp hơn Tạ Từ, hắn có biết mình đã lấy viên ngọc Rồng từ hắn không, chẳng lẽ hắn bị đập đầu khi còn ở trong Cõi Sinh tử, hay người chết trong đấy vốn không phải hắn?
Nhưng bất kể là trong Cõi Sinh tử hay trong cung Thương Tuyết lúc này, cái vẻ trịch thượng của hắn vẫn đáng ghét như vậy.
Hách Liên Tranh đánh giá người trên trường kỷ từ đầu đến chân, thấy không có vết thương ngoài gì mới yên tâm, sau đó hỏi thẳng vào vấn đề: “Ngươi muốn ta đến cung Thương Tuyết làm gì?”
‘Tạ Từ’ ngước mắt nhìn Hách Liên Tranh, sau đó lười biếng chỉ vào Giang Nghiên cách đó không xa, nói với Hách Liên Tranh: “Không phải ta tìm ngươi, mà là Giang Nghiên.”
Hách Liên Tranh cũng không giận Tạ Từ, chỉ khó hiểu nhìn Giang Nghiên, hỏi: “Không biết Giang huynh tìm ta có việc gì?”
Giang Nghiên bước lên và chắp tay: “Thành thật xin lỗi Hách Liên huynh, vết thương của ngươi vừa tốt lên, vốn phải là ta đến Đồ Sơn thăm ngươi mới phải, chỉ là gần đây cung Thương Tuyết có nhiều việc quá, ta thực sự không dứt ra được.”
Hách Liên Tranh hào phóng nói: “Không sao, không sao, vết thương của ta cũng gần khỏi rồi.”
Giang Nghiên mỉm cười: “Xem ra Hách Liên huynh đã lấy được viên ngọc Rồng, chúc mừng Hách Liên huynh.”
Tiêu Oản rất nhạy cảm, khi Giang Nghiên nhắc đến ngọc Rồng, cô ta lập tức cảnh giác, Giang Nghiên nói vậy là có ý gì? Đang muốn thử mình thay Tạ Từ, hay là muốn trút giận cho Tạ Từ?
“Đều là nhờ có Tiêu cô nương.” Hách Liên Tranh không nói nhiều về chuyện của Tiêu Oản, mà hỏi Giang Nghiên: “Nhân tiện, rốt cuộc Giang huynh tìm ta làm gì?”
Giang Nghiên nói: “Thật ra ta muốn đi vào Cõi Sinh tử, tu vi của ta không bằng Tiêu tộc trưởng, vì vậy muốn tìm hiểu tình hình trong Cõi Sinh tử để chuẩn bị thêm.”
Hách Liên Tranh nghe vậy thì muốn hỏi gã định làm gì trong Cõi Sinh tử theo bản năng, nhưng trước khi anh mở miệng, Giang Nghiên đã nói thêm: “Nguyên nhân ta vào Cõi sinh tử thực sự không tiện giải thích với Hách Liên huynh.”
Hách Liên Tranh nhìn Tiêu Oản, người mà Giang Nghiên hỏi là Tiêu Oản, anh không thể trả lời thay.
Tạ Từ đứng phía sau đã muốn ngáp, Giang Nghiên có bị khờ không vậy? Chỉ vì chút chuyện này đã gọi Hách Liên Tranh từ Đồ Sơn đến, còn mang một con hồ ly theo, bộ muốn nó rụng lông để quét dọn à?
Bấy giờ ‘Tạ Từ’ đang ngồi trên trường kỷ cũng lộ vẻ không kiên nhẫn, con hạc giấy Hách Liên Tranh nhận được có lẽ do ‘Tạ Từ’ này gửi, nhưng tại sao hắn ta lại giúp Giang Nghiên?
Tạ Từ nhìn chằm chằm đối phương thật lâu, cũng không nhận thấy gì.
“Tiêu tộc trưởng bằng lòng giải đáp thắc mắc của tại hạ chứ?” Giang Nghiên trông rất chân thành.
Nếu không có sự cố trong Cõi Sinh tử, Tiêu Oản đã quăng quật Giang Nghiên một trận nãy giờ rồi, nhưng cô ta chột dạ và thiếu tự tin, thay vì trả thù, cô ta muốn biết Giang Nghiên và Tạ Từ đang lên kế hoạch gì hơn.
Nếu Giang Nghiên và Tạ Từ biết cô ta đã lấy ngọc Rồng, thì không lý nào mà vẫn chưa vạch trần.
Trong đầu cô ta có quá nhiều nghi vấn, cũng không thể hỏi rõ ràng, chỉ đành nói một cách mơ hồ: “Tạ cung chủ không biết sao?”
Giang Nghiên quay lại nhìn ‘Tạ Từ’ đang buồn ngủ, câu hỏi của Tiêu Oản rất khó hiểu, nhưng nhớ đến việc Tiêu Oản bị Tạ Từ chế giễu khi đến cung Thương Tuyết lần trước, Giang Nghiên tưởng mình đã hiểu suy nghĩ của Tiêu Oản, vẻ mặt trở nên lạnh lùng hơn, trả lời: “Làm sao hắn biết được?”
“Thật sao?” Tiêu Oản mỉm cười, nửa tin nửa ngờ.
Giang Nghiên nói: “Tiêu tộc trưởng không muốn nói cũng không sao.”
Chắc do cảm thấy nơi này quá nhàm chán, ‘Tạ Từ’ đang ngồi trên trường kỷ đứng dậy, đi về phía sảnh phụ, Giang Nghiên và Tiêu Oản vẫn đang giằng co, Hách Liên Tranh hơi do dự, đi theo.
Chắc chắn sư đệ có điều gì giấu trong lòng, biết đâu cả hai người họ trò chuyện có thể giúp hắn.
Tạ Từ theo sau, quan sát Tạ Từ giả, khó trách Hách Liên Tranh và Giang Nghiên không nhận ra, đối phương rất giống hắn. Cứ như chỉ cần muốn là có thể hoàn toàn thay thế hắn, sẽ không ai biết Tạ Từ thật đã chết tại Cõi Sinh tử.
Tạ Từ thấy buồn cười, trong sách nói rằng mỗi người trên thế giới này đều là duy nhất và không thể thay thế, nhưng bây giờ có vẻ không phải vậy rồi.
Có người nào trên đời này, nhìn thoáng qua là có thể biết đó không phải hắn không.
Nếu Lý Thanh Hành vẫn còn ở đây, liệu có nhận ra không?
Vô thức, họ đã đến tẩm điện của Tạ Từ, Tạ Từ giả bước đến trước và đẩy cửa.
Hách Liên Tranh ở phía sau nói: “A—”
Anh chưa kịp gọi A Từ thì đã bị ‘Tạ Từ’ cắt ngang, hắn ta liếc xéo Hách Liên Tranh và cảnh cáo: “Đừng gọi ta là A Từ.”
Dáng vẻ hung dữ của hắn khiến chính Tạ Từ cũng bối rối, đây thật sự không phải Tạ Từ hắn sao?
Hách Liên Tranh không muốn tranh cãi với ‘Tạ Từ’ vì chuyện vặt vãnh này, anh theo sát phía sau, mặt dày chen vào phòng ngủ khi hắn chuẩn bị đóng cửa, hỏi: “Sao vậy? Ai làm ngươi tức giận? Tại sao mỗi lần nhìn thấy sư huynh, ngươi đều làm bộ mặt nhăn nhó thế? Nói cho sư huynh biết đi, sư huynh nghĩ cách giúp ngươi.”
‘Tạ Từ’ xoa xoa lỗ tai, đáp: “Tự lo cho mình đi.”
Hách Liên Tranh nhìn xuống mình, phản bác: “Ta bị sao? Trông ta cũng đâu tệ hơn ngươi là mấy?”
“Vậy ai là người vào cấm địa và suýt chết?”
Hách Liên Tranh chột dạ sờ sờ mũi, hắng giọng đáp: “Chỉ là sự cố nho nhỏ thôi, không phải ta vẫn lành lặn đứng đây sao?”
‘Tạ Từ’ đứng đó, không nhìn anh cũng không đáp lời.
Thế là Hách Liên Tranh cố tình thở dài thườn thượt, muốn thu hút sự chú ý của hắn, nhưng hiệu quả không như ý, anh xấu hổ nhìn xung quanh, trên sàn nhà có trải thảm màu đỏ tươi, vừa dày vừa ấm, khói xanh bốc lên từ lư hương, tan biến dưới ánh Mặt trời. Sư đệ anh luôn biết hưởng thụ, không cần lo hắn sẽ đối xử tệ với bản thân.
Tuy nhiên, Hách Liên Tranh vẫn cảm thấy nơi này khá khác trước đây, anh ngẫm nghĩ, hỏi: “Những bức tranh trên tường đâu rồi? Ta nhớ trước đây có treo rất nhiều chân dung của sư phụ mà, ngươi cất đâu rồi à?”
Lần cuối cùng Hách Liên Tranh bước vào căn phòng này là bốn năm trước, khi cung Thương Tuyết mới được thành lập, vừa bước vào cửa, anh đã trông thấy một nửa bức tường là chân dung của Lý Thanh Hành. Lúc ấy, Hách Liên Tranh đã bị sốc rồi ngậm ngùi, chẳng trách sư phụ thương sư đệ hơn, mình đúng là không có ý thức của một đệ tử mà.
“Đốt rồi.”
Mà bây giờ, ‘sư đệ’ anh đã nói vậy.
“Đốt?” Hách Liên Tranh vô thức nhíu mày, cho rằng đối phương đang đùa mình, liền hỏi: “Tại sao tự nhiên lại đốt?”
“Nhìn là khó chịu.” Hắn nói.
Hách Liên Tranh nhìn ‘Tạ Từ ‘ lạnh nhạt trước mặt, không biết nên nói gì, anh không ngờ sẽ có ngày sư đệ đốt hết chân dung của sư phụ.
“Ngươi đốt thật à?” Anh hỏi lại.
‘Tạ Từ’ lười biếng liếc nhìn Hách Liên Tranh, không nói gì.
Nhìn thấy dáng vẻ của hắn, Hách Liên Tranh thầm thở dài, sư phụ ơi, hình như sư đệ nổi loạn rồi, hay là ngài báo mộng quan tâm hắn chút đi.
Tạ Từ yên lặng nhìn cảnh tượng này, như trông thấy dòng thời gian ngược dòng trong đám bụi trôi.
Rất lâu trước đây, Giang Nghiên đã từng hỏi hắn câu tương tự, bây giờ câu trả lời của ‘Tạ Từ’ này cũng giống hệt những gì hắn nói hôm đó.
Chỉ là không biết khi nói ra những lời này, hắn có cảm thấy buồn không.
Lý Thanh Hành qua đời vào tiết cuối cùng của mùa đông, khi sinh nhật Tạ Từ vừa qua.
Ngày y xuôi tay, núi Thiên Ngu đã nhiều năm không thấy tuyết nay lại rơi dày đặc, phủ trắng xóa cả bầu trời.
Hắn không còn sư phụ nữa rồi.
Hách Liên Tranh quỳ trước thi thể Lý Thanh Hành và khóc lóc thảm thiết, trong khi Tạ Từ lặng lẽ đứng một bên, nhìn khuôn mặt bình thản của y, không rơi một giọt nước mắt nào.
Thật ra Lý Thanh Hành đã có dấu hiệu rời đi, sức khỏe của hắn đã không tốt từ lâu, nhưng vẫn cứ luyện đan dược và pháp khí, là bởi vì Tạ Từ bất cẩn, ham vui nên không để ý.
Sau cái chết của Lý Thanh Hành, Tạ Từ không bao giờ nhớ lại những chuyện liên quan đến y nữa, hắn khóa chặt quá khứ dài đằng đẵng vào một chiếc hộp, niêm phong nó trong đáy biển không bao giờ khô cạn.
Khi đó, hắn đã cho rằng một ngày nào đó, mình có thể rũ bỏ tất cả những gì thuộc về y trong máu thịt, chứ không phải trái tim đau như muốn vỡ tan mỗi khi nghĩ đến y.
Thực sự rất đau.