Trước đây y cũng đã gặp nhiều người đẹp, nhưng không hiểu sao nhìn thấy bệ hạ là lòng lại run lên, giống như gặp lại người xưa sau bao năm.
Nhưng y chưa từng gặp bệ hạ.
Tề Huyên Nghi thay một chiếc áo choàng màu đỏ, dây đai trước ngực hơi lỏng lẻo, lộ ra một mảng da trắng mịn, Tiêu Hạc chỉ nhìn lướt qua rồi cúi đầu hỏi: “Bệ hạ có ý gì?”
Nụ cười trên mặt Tề Huyên Nghi vẫn không đổi, hắn hỏi lại Tiêu Hạc: “Trẫm nói chưa rõ ư? Ngươi không hiểu ở đâu? Lên giường đi, trẫm sẽ giải thích cho.”
Tiêu Hạc vẫn đứng nguyên tại chỗ, không khiêm tốn cũng không hống hách, bình tĩnh hỏi: “Sao bệ hạ lại bảo thảo dân lên giường?”
“À, việc này à,” Tề Huyên Nghi xoa cằm, hơi nghiêng người về trước, đè thấp giọng như thì thầm với người yêu: “Thú thật, ta có cảm tình với ngươi.”
Khi được đưa vào cung Quan Sư, Tiêu Hạc đã nghĩ đến khả năng này, nhưng không ngờ bệ hạ lại nói thẳng, Tiêu Hạc không thể nói là không thích hắn, trừ khi y chê mạng mình quá dài.
Trong cung ngập mùi thơm ngào ngạt làm người ta đau đầu, Tiêu Hạc cố nén ý muốn xoa thái dương, hỏi: “Không biết bệ hạ thích thảo dân ở điểm gì?”
“Trông ngươi rất tuấn tú,” Tề Huyên Nghi nói xong nhìn y một lượt từ đầu đến chân, gật đầu: “Dáng người ngươi cũng tốt.”
Tề Huyên Nghi nghĩ nếu mình đã phóng túng thì đương nhiên sẽ tìm người đẹp trai nhất, mà xui xẻo thế nào, hắn kiểm tra các thị vệ trong cung, quan viên trẻ tuổi trong triều, thậm chí còn cải trang đi ra ngoài xem từng thí sinh tham gia kỳ thi xuân năm nay, trong số bao người, chỉ có Tiêu Hạc là lọt vào mắt xanh của hắn. Không biết sau này có gặp được người khác hay không, Tề Huyên Nghi vẫn muốn có được người trước mặt bất kể thế nào.
Chưa từng có ai dám nói lung tung trước mặt Tiêu Hạc thế này, nhưng người nọ là hoàng đế, y cũng không làm gì được. Tiêu Hạc bỗng có chút bất đắc dĩ, đành đáp: “Bệ hạ, thế gian có rất nhiều người xuất chúng hơn thảo dân.”
Tề Huyên Nghi lắc đầu, nghiêm túc nói: “Không, ngươi không cần phải khiêm tốn, hôm nay có rất nhiều người, ta đã quan sát hết rồi, ngươi là người đẹp nhất.”
Trước khi tiến cung, Tiêu Hạc đã nghĩ rằng khi hỏi tung tích của anh họ vị hôn thê, chắc sẽ đắc tội với quý tộc nào đó trong cung, y cũng đã nghĩ cách đối phó với những sự cố ấy, nhưng đâu ngờ mình sẽ lọt vào mắt hoàng đế và bị đưa vào cung Quan Sư.
Trước kia không nghe bảo hoàng đế đoạn tụ, sao tự dưng lại có sở thích này.
Tiêu Hạc mím môi thuyết phục: “Bệ hạ, thảo dân nghĩ ——”
Y còn chưa nói xong đã bị Tề Huyên Nghi cắt ngang, hắn nhướng mày, như có chút không vui, dùng giọng lạnh băng hỏi Tiêu Hạc, ngươi không muốn à?
Trong điện im lìm, có thể thoáng nghe thấy thanh âm hoa hải đường từ từ nở rộ bên ngoài cửa sổ, Tiêu Hạc thẳng thắn đáp: “Đúng vậy.”
Y là con trai của Tiêu gia ở Lan Lăng, cho dù sau này không có sự nghiệp lẫy lừng, cũng không phải làm người tình bên cạnh hoàng đế.
Tiêu Hạc nghe câu trả lời của y cũng không tức giận, hắn ngước đầu, khó hiểu nhìn y, chớp mắt, hỏi: “Tại sao ngươi không muốn?”
Giọng nói bệ hạ nghe hơi giống giễu cợt, nhưng nhìn vẻ mặt thì như đang hỏi thật lòng, Tiêu Hạc khẽ mấp máy, đáp: “Sẽ không ai đồng ý chuyện thế này.”
Tề Huyên Nghi lập tức quay đầu hỏi Chung công công đứng cách đó không xa, “Chung Đắc Lộc, ngươi có muốn không?”
Chung Đắc Lộc không ngờ mình có thể xen vào chuyện giữa hai người nên vội cúi đầu nịnh nọt: “Bệ hạ, lão nô rất sẵn lòng.”
Tiêu Hạc: “…”
Dù bệ hạ có hỏi Chung công công muốn sinh con cho bệ hạ hay không, thì rất có thể ông ta cũng sẽ nói đồng ý.
Dù sao cũng chả thể sinh con, bệ hạ cũng không thể lên giường với ông ta.
Tề Huyên Nghi cười khúc khích, khóe mắt và lông mày đầy vẻ đắc ý, như một kẻ tiểu nhân đắc chí.
Thấy Tiêu Hạc im lặng, Tề Huyên Nghi cảm thấy mình chiếm thế thượng phong trong cuộc tranh luận này, tâm trạng tốt hỏi: “Vậy sao ngươi lại không muốn? Trẫm không đẹp à, hay không xứng với ngươi?”
Người dù có kén chọn đến đâu cũng không thể trái lòng nói bệ hạ xấu xí. Bệ hạ có đôi lông mày như tranh vẽ, đẹp tựa ánh xuân, nốt ruồi đỏ ở giữa lông mày thỉnh thoảng khiến người ta tưởng như đây là tiên giáng trần, nhưng thế thì có liên quan gì đến Tiêu Hạc y?
Tiêu Hạc cung kính đáp: “Nhưng bệ hạ, thảo dân thích nữ.”
Tề Huyên Nghi cười nói: “Không sao, ta không quan tâm ngươi thích ai, chỉ cần ta thích ngươi là được.”
Tiêu Hạc nghẹn lời, cảnh xuân đẹp đẽ, môi lưỡi mềm mại, mà lời thốt ra lại vô tội và tàn nhẫn, sao vị bệ hạ này có thể biết thích ai được.
Trong mắt bệ hạ, y không nên và cũng không thể coi là ‘ai’ đó.
Tề Huyên Nghi bước khỏi giường, đến trước mặt Tiêu Hạc, nâng cằm y lên, càng nhìn khuôn mặt này lại càng thấy thích, hắn nhớ đến những bức họa mình mới xem đây, ác ma trong lòng đã cởi sạch quần áo chuẩn bị hành động, hắn thủ thỉ vào tai Tiêu Hạc, “Ngươi giúp trẫm thoải mái thì ngươi muốn vàng bạc, quyền thế, địa vị gì mà chẳng được, dù ngươi có muốn dưới một người trên trăm ngàn người, trẫm cũng có thể thưởng cho. Tại sao ngươi lại không chấp nhận?”
Tiêu Hạc vẫn giữ vẻ thờ ơ, y nói, “Bệ hạ, thảo dân không cần những thứ này.”
Sắc mặt Tề Huyên Nghi tối sầm, sự kiên nhẫn đã cạn kiệt, hắn không đến cung Quan Sư để tranh luận với Tiêu Hạc, hắn buông tay, lạnh lùng nói: “Tiêu Hạc, đừng có rượu mời không uống mà uống rượu phạt. Trẫm để mắt đến ngươi là may mắn của ngươi, dù muốn hay không cũng phải nhận.”
Tiêu Hạc ngẩng đầu nhìn Tề Huyên Nghi đứng trước mặt, đập vào mắt y đầu tiên là nốt ruồi đỏ giữa lông mày. Năm đó quốc sư đã nói với tiên hoàng rằng bệ hạ là tiên đồng giáng trần, có thể phù hộ Đại Yên thịnh vượng, may mắn ngàn năm, mà không biết quốc sư có đoán được cảnh tượng ngày hôm nay không.
Tiêu Hạc không nói nữa, chỉ đứng đó, lưng thẳng tắp, bóng lưng mảnh khảnh phản chiếu trên bình phong cực lớn phía sau, dáng vẻ như trúc.
Tề Huyên Nghi lo rằng nếu cứ tiếp tục trì hoãn, mình sẽ không thể tuyên dâm vào ban ngày. Chỉ là Tiêu Hạc cao hơn hắn gần nửa cái đầu, cứng rắn cũng không không tốt, cho trói y lên giường cũng được, nhưng thế thì mất vui. Nếu đó không phải là phương sách cuối cùng thì Tề Huyên Nghi sẽ không muốn làm.
Hắn định phái người đi điều tra kỹ thân phận và lai lịch của Tiêu Hạc, tìm ra điểm yếu của y, hắn không tin mình chả thể đối phó với đối phương.
“Trẫm cho ngươi thêm hai canh giờ suy nghĩ, hi vọng tối nay ngươi có thể cho trẫm một đáp án thỏa đáng.” Tề Huyên Nghi nói xong, phất tay áo rời đi.
Chỉ còn mỗi Tiêu Hạc trong cung Quan Sư, hương thơm quyến rũ dường như phai nhạt đi rất nhiều sau khi bệ hạ rời đi.
Bên ngoài cung điện, Chung Đắc Lộc đi theo sau và hỏi: “Bệ hạ định về lại thư phòng phê tấu chương ạ?”
“Còn phê tấu chương cái gì!” Tề Huyên Nghi trừng Chung Đức Lộc, sớm muộn gì hắn cũng sẽ kết thúc ngôi vị hoàng đế, sức người khó địch lại ý trời, huống hồ hắn không phải người ưa chịu khổ.
Chẳng qua là lúc trước luôn có người mắng hắn lười biếng, giờ hắn sẽ biến những lời ấy thành sự thật, nếu đám người này biết lời nói của mình có trọng lượng đến vậy, hẳn nằm mơ cũng sẽ cười đến tỉnh.
“Đi lấy thuốc cho trẫm.” Tề Huyên Nghi quay sang Chung Đắc Lộc, ra lệnh.
Chung Đắc Lộc vội quan tâm: “Hoàng thượng khó chịu ở đâu sao? Nô tỳ gọi thái y cho ngài?”
Tề Huyên Nghi lạnh mặt nói: “Chung Đắc Lộc, ngươi thực sự không hiểu hay đang giả ngu với trẫm? Ngươi không biết bây giờ trẫm muốn loại thuốc nào à. Nếu ngươi không muốn làm thái giám tổng quản, trẫm có thể đổi người ngay lập tức.”
Gần đây hoàng thượng ngày càng thất thường, Chung Đắc Lộc không dám nói nữa, chạy đến thái y lấy thuốc cho Tề Huyên Nghi.
Nắng chiều nhợt nhạt, cây cối xanh tươi trước viện tỏa bóng râm dày đặc, Tề Huyên Nghi nghịch bình ngọc trong tay, nửa tin nửa ngờ hỏi: “Thuốc này tốt thật chứ?”
Chung Đắc Lộc lộ ra vẻ đắc ý, đáp: “Bệ hạ yên tâm, tiên hoàng đã từng dùng thuốc này, bảo là rất tốt.”
Tề Huyên Nghi gật đầu, tiên hoàng nghiên cứu rất nhiều về lĩnh vực này, có thể tin được.
“Được rồi,” hắn cất bình ngọc vào áo và nói với Chung Đắc Lộc, “Nếu dùng không tốt trẫm sẽ hỏi tội ngươi.”
Vẻ mặt Chung Đắc Lộc bỗng trở nên cay đắng, muốn tự mình thử hiệu quả của thuốc trước mặt Tề Huyên Nghi, chỉ tiếc ông ta không phải đàn ông hoàn chỉnh, dù ngâm mình trong thùng thuốc cũng chẳng có tác dùng gì.
Khi Tề Huyên Nghi trở lại cung Quan Sư vào ban đêm, hắn thấy Tiêu Hạc đang cầm một mảnh sứ sắc nhọn rồi vạch lên mặt, máu chảy ra từ vết thương, y hỏi Tề Huyên Nghi: “Bệ hạ, có phải ngài chỉ thích khuôn mặt của thảo dân?”
“Đúng vậy.” Tề Huyên Nghi nhe hàm răng trắng nhỏ, không phủ nhận mình là một người lưu manh chú trọng đến vẻ bề ngoài và có đạo đức suy đồi.
Tiêu Hạc nói tiếp: “Nếu bệ hạ chỉ thích khuôn mặt của thảo dân, thế thảo dân phá hỏng khuôn mặt này, bệ hạ có thể để thảo dân đi không?”
Tề Huyên Nghi cau mày khuyên, “Đừng, vậy thì tiếc lắm.”
“Không có gì tiếc cả, chỉ là một vết thương ngoài da thôi.” Tiêu Hạc ấn mạnh tay, máu đỏ tươi chảy xuống hai gò má.
“Nhưng trẫm nghe nói ngươi còn có vị hôn thê.” Tề Huyên Nghi cong môi, tò mò hỏi.
Tiêu Hạc dừng tay, hỏi: “Bệ hạ có ý gì?”
Tề Huyên Nghi lắc đầu, “Không có ý gì, nếu ngươi không nỡ bỏ nàng, trẫm cũng có thể đưa nàng vào cung mà.”
Tiêu Hạc đặt mảnh sứ xuống, nhìn thẳng Tề Huyên Nghi, cuối cùng giương mặt y cũng xuất hiện biểu cảm khác, tức giận xen lẫn bất đắc dĩ, hỏi: “Bệ hạ đang đe dọa thảo dân?”
Tề Huyên Nghi không muốn nghe y nói, hắn hếch cằm, đáp lời rất chính trực, “Sao lại là đe dọa được? Ta chỉ muốn an ủi nỗi đau tương tư của ngươi. Hơn nữa ngươi nghĩ xem, nếu ngươi tự hủy hoại mình, vị hôn thê của ngươi nhất định sẽ rất đau lòng, có khi còn hủy hôn ước, chuyện lớn như vậy, hai người nên bàn bạc với nhau.”
“Còn nữa, thân thể tóc da là của cha mẹ,” Tề Huyên Nghi tặc lưỡi, không tán đồng, “Nếu ngươi làm thế thì lệnh tôn sẽ rất đau lòng.”
Tiêu Hạc im lặng nhìn Tề Huyên Nghi, y thực sự không còn cách nào đối phó với vị hoàng đế trẻ tuổi này.
Tề Huyên Nghi không nói suông, ngay cả khi những người đó chết trước mặt hắn tại hiện thực, hắn cũng sẽ không quan tâm, chứ huống chi là trong cảnh mơ này.
“Hoàng thượng cần thảo dân làm gì?” Tiêu Hạc hỏi hắn.
Tề Huyên Nghi cười nói: “Cởi quần áo ra, lên giường nói chuyện.”
Tiêu Hạc do dự, Tề Huyên Nghi đưa vị hôn thê của y ra, chiêu này thực sự hiệu quả, cuối cùng cũng bắt Tiêu Hạc lên giường được, nhưng sau một lúc lâu, y vẫn không đi vào vấn đề, Tề Huyên Nghi mất hứng, hất tay y ra và chán ghét nói: “Sao ngươi không phản ứng gì cả?”
Tiêu Hạc bình thản nói: “Bệ hạ, thảo dân đã nói thảo dân thích nữ.”
Y quỳ trên giường, mặc dù tóc dài xõa xuống, quần áo xốc xếch nhưng vẫn ra dáng một vị phu tử đoan trang kiệm lời, người khác nhìn thấy cũng sẽ chắp tay chào, gọi y là tiên sinh.
Tuy nhiên Tề Huyên Nghi không nằm trong số ‘người khác’, hắn lấy chiếc bình ngọc từ trong ngực ra với vẻ “trẫm đã đoán trước được rồi”, ném đến trước mặt Tiêu Hạc: “Ta biết ngươi không làm được, mau uống thuốc đi.”
Tiêu Hạc cúi đầu nhìn bình ngọc, khẽ cau mày.
“Ngươi không muốn uống sao?” Tề Huyên Nghi dựa vào gối sau lưng, hờ hững nói: “Vậy vị hôn thê của ngươi…”
Tề Huyên Nghi còn chưa nói xong, Tiêu Hạc ở đối diện đã cầm lấy bình ngọc, vô cảm uống cạn trong một ngụm.
“Được đó, chỉ là biểu cảm của ngươi…” Tề Huyên Nghi xoa xoa ngón tay, “Làm ta cảm giác như đang ép người ta bán dâm vậy.”
Tiêu Hạc không nói gì, Tề Huyên Nghi cũng không quan tâm, kích động nói: “Cảm giác ép người ta bán dâm, rất vui á.”
Tiêu Hạc không hề cảm thấy vui vẻ, thuốc thực sự rất mạnh, chưa đầy nửa tách trà mà cơ thể y đã nóng và đau, tầm mắt ngày càng mờ, đầu óc hỗn loạn.
Y thầm thấy may, thế này cũng tốt.
Vị hoàng đế trẻ tuổi khoác áo đỏ uể oải dựa vào đầu giường, kéo thắt lưng Tiêu Hạc, bức màn sa buông xuống, bóng đen trên đó chồng lên nhau, trập trùng lên xuống.
Không lâu sau, Tề Huyên Nghi thở hổn hển bị đè dưới tấm chăn gấm đỏ, tình hình hiện tại hoàn toàn khác những gì hắn tưởng tượng. Khóe mắt hắn ửng hồng, nước mắt trong suốt trượt xuống, chăn ga gối đệm dưới thân ướt đẫm, vết đỏ càng đậm, sáng như nốt ruồi ở chính giữa đôi mày. Tay hắn bị Tiêu Hạc giữ, đau vô cùng, hắn nghiến răng nghiến lợi: “Ta sẽ băm nát cái đó của ngươi.”
Hắn càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng cảm thấy mình bị thiệt, cả Chung Đắc Lộc và đám họa sĩ đó, không ai trốn thoát được đâu!