• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phương Bách đẩy cửa đi vào, trong tay bưng theo một chậu nước nóng.

Dương Liên Đình mạc danh kỳ diệu mà nhìn y đi lại phía này, để chậu nước dưới chân mình, sau đó ngồi xổm xuống, nâng lên chính tay của mình …

“Chờ một chút, chờ một chút, Tiểu Phương ngươi định làm cái gì?” Dương Liên Đình bị dọa cho giật mình.

Phương Bách ngẩng đầu cười, giúp hắn cởi giày, không có nói chuyện.

Dương Liên Đình hiểu ra ý tứ của y, cuống quít nói: “Để ta tự làm! Ta tự rửa! Ngươi mau dừng tay!”

Phương Bách phi thường cố chấp, hai bàn tay nắm chân hắn ấn vào chậu nước, nói: “Dương đại ca, hôm nay ngươi đã mệt mỏi một ngày rồi, ta giúp ngươi rửa.”

Khí lực y rất lớn, Dương Liên Đình tránh không thoát, không thể làm gì khác hơn là mặc kệ y, nhưng là trên mặt vẫn hồng hồng, cảm giác có chút kỳ quái, giống như rất mắc cỡ.

Phương Bách giúp hắn rửa sạch chân, giúp hắn lau chùi sạch, rồi bưng chậu đi ra ngoài.

Dương Liên Đình vẫn còn có điểm ngây ngẩn. Đợi y trở về, ấp úng  nói: “Cái… Cám ơn ngươi.”

Phương Bách mỉm cười, nói: “Dương đại ca, ngươi muốn ngủ chưa? Để ta xếp lại chăn mền.”

“Nga nga, không cần, để ta làm.”

Dương Liên Đình luống cuống hấp tấp bày lại giường, vẫn theo lệ cũ xoay người ngủ ở bên trong.

Phương Bách tắt nến, nằm xuống bên cạnh hắn.

Dương Liên Đình nhắm mắt nằm xuống, đột nhiên hỏi: “Tiểu Phương, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”

Phương Bách cân nhắc một lúc, ậm ờ nói: “Hai mươi hai.”

“Vậy ra chúng ta bằng tuổi nhau.” Mới là lạ. Đông Phương Bất Bại rõ ràng đã ba mươi ba tư rồi đi? Bất quá lại nói, tinh thần thể của chính hắn kỳ thật đã hơn một trăm tuổi, trong tương lai chỉ là một thanh niên, nhưng tại thế giới này, thì là rất lớn tuổi.

“Phụ mẫu ngươi làm cái gì?”

Phương Bách trầm mặc chốc lát, nói: “Phụ mẫu ta đã mất.”

“… Thật xin lỗi.”

Phương Bách giống như không hiểu lắm hắn vì sao xin lỗi, suy nghĩ một chút nói: “Ta từ nhỏ gia cảnh bần hàn, nhưng phụ thân đối với ta kỳ vọng rất cao, dùng tất cả ngân lượng trong nhà cho ta đi trường tư học, hy vọng tương lai ta có thể thành danh. Năm ấy ta mười một tuổi, phụ thân lên núi săn bắn, gặp phải một người trong giang hồ bị thương. Người nọ ủy thác  phụ thân ta đi lên trấn gửi một lá thư. Phụ thân ta luôn luôn nhiệt tâm hảo nghĩa, liền đi. Ai ngờ người nọ vốn là một vị Hương chủ của thần giáo, phụ thân ta lên trấn đưa tin, thì gặp Ngũ Nhạc Kiếm phái đang trên đường càn quét tiêu diệt 『 ma giáo 』, liền quy phụ thân ta  là đồng bọn của tà giáo, không thèm nghe người giải thích liền giết.”

Dương Liên Đình nhíu mày: “Người trong Ngũ Nhạc luôn luôn tự khoe khoang mình là chính nghĩa, không thèm phân biệt phải trái, ngông cuồng giết người vô tội, thực đáng giận!”

Phương Bách lại nói: “Những người đó còn không bỏ qua, sau khi tàn sát sạch sẽ toàn bộ người trong phân đà ở trấn, còn muốn giết vị Hương chủ kia. Khi ấy vị Hương chủ đó đang ở nhà của ta dưỡng thương, nghe phong phanh thấy sự nguy hiểm liền mang ta cùng mẫu thân suốt đêm chạy trốn, trên đường bảo vệ chúng ta bằng mọi cách, cuối cùng trốn thoát cái gọi là bị đại hiệp truy sát. Sau này hắn giúp mẫu tử ta tìm một thôn trang yên ổn dưới chân thần giáo sinh sống. Ta cùng mẫu thân nương tựa vào nhau mà sống, khi đó tuổi ta cần còn nhỏ chưa thể tự mình gánh vác cảnh ngộ gia đình, cơ thể mẫu thân lại yếu ớt lắm bệnh tật, phải nhận cứu tế của hắn trong nhiều năm. Năm ta mười ba tuổi thì mẫu thân lâm bệnh nặng qua đời, ta liền vào thần giáo.”

Y nói đến đây thì dừng lại.

Dương Liên Đình hỏi: “Vị Hương chủ kia là ai?”

Phương Bách đắn đo một chút, nói: “Chính là Đồng Bách Hùng, Đồng Đường chủ.”

“Đồng Đường chủ quả nhiên trượng nghĩa.”

Khó trách trong thần giáo Đông Phương Bất Bại quan hệ cùng Đồng Bách Hùng tốt nhất, hai người xưng huynh gọi đệ, thì ra chính là có giao tình thâm sâu từ trước. Nguyên lai Đông Phương Bất Bại còn chưa nhập thần giáo thì đã quen biết hắn rồi.

Dương Liên Đình cảm thấy thân thế của Đông Phương Bất Bại thật là đáng thương, lấy thân y không hề có căn cơ hay quen biết mà gia nhập thần giáo, ngày hôm nay lại có thể leo lên đến vị trí này, không biết đã nếm qua biết bao nhiêu khổ. Bất quá nói theo một phương diện khác, cũng khẳng định y là một kẻ có năng lực hơn người, không hổ một đời kiêu hùng.

Hai người nói đến đây, nhất thời đều có chút nói không ra lời.

Dương Liên Đình yên lặng thêm chốc lát, rồi thấp giọng nói: “Đêm rồi, ngủ đi.”

“Ân.”

Ngày thứ hai mọi người tiếp tục lên đường. Dọc theo đường đi ai nấy đều có thêm ăn ý, mỗi đêm đều là dương liên đình và phương bách cùng phòng.

Dương Liên Đình ban đầu vẫn không quen kiểu chăm sóc của Phương Bách với mình, nhưng sau này cũng phải quen dần. Lau mặt rửa chân không nói, thỉnh thoảng buổi sang vừa dậy, Phương Bách giúp hắn chải đầu mặc quần áo, hắn cũng thản nhiên như thường. Không khỏi cảm khái, thói quen, thật đúng là một thứ  đáng sợ.

Mọi người ít hôm sau thì đến được Dương Châu, chọn loại đá vũ hoa (*) tốt nhất, vừa lại chọn thêm một chút hoa cỏ và chim thú cho viện tử, lệnh cho người ở phân đà Dương Châu đưa về Hắc Mộc Nhai.

[R: (*): đá vũ hoa: một loại đá tròn nhỏ sáng bóng, có vân và màu sắc sặc sỡ, có nhiều ở Nam Kinh]

Việc này giải quyết thuận lợi, chỉ hết có mấy ngày. Nhưng khó có lần nữa được quay lại Dương Châu, sao có thể không du ngoạn hết mình một phen.

Triệu Khoan chờ cơ hội thu xếp một hôm rủ Dương Liên Đình cùng bọn hắn đến kỹ viện lớn nhất Dương Châu phong lưu một phen, Dương Liên Đình cũng rất là động tâm. Hắn quay đầu nhìn Phương Bách liếc mắt một cái, thấy y ở một bên cúi đầu không nói, không biết đang suy nghĩ cái gì. Dò xét sóng tinh thần của y một chút, hình như cũng có vẻ không cao hứng.

Triệu Khoan nhiều tuổi tinh tế, sớm phát hiện dọc theo đường đi, Dương phó tổng quản hoàn hảo còn không sao, nhưng nhìn ánh mắt của Phương tiểu tử này nhìn phó tổng quản, hình như có chút dị dạng. Chỉ là lời này rất khó nói, hắn liền nghĩ Phó tổng quản rõ ràng là một người trượng nghĩa, đường đường một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, Tiểu Phương tuổi cũng còn nhở, còn có tiền đồ, vì vậy cho nên không thể để cho hai người này đi lạc lối được. [R: đa sự!:-j lạc cũng đã lạc rùi ]

Chỉ là loại tâm tư này chính hắn cũng rất mơ hồ, thấy Dương Liên Đình nhất thời không có trả lời, liền cùng mọi người hùa nhau đùa giởn nói: “Phó tổng quản, ta nghe nói con gái Dương Châu ai ai cũng có dáng vẻ yểu điệu như liễu, nói chuyện cũng là tiếng địa phương Giang Nam, cùng con gái miền Bắc chúng ta không giống nhau tý nào. Chúng ta đã đến Dương châu nơi giàu có sung túc bậc nhất nảy rồi mà không đi kỹ viện chơi đùa một lần, như vậy không phải thật hổ thẹn là đàn ông sao?”

Dương Liên Đình vỗ hai tay, nói: “Hảo. Đêm nay chúng ta phải đến Hoa lâu lớn nhất Dương Châu chơi đùa một phen. Tiệc rượu ta bao, còn chuyện huynh đệ phong lưu, thì đành phải tự bỏ tiền trong hầu bao mình ra rồi. Bất quá mọi người cũng nên cẩn thận, đến lúc đó bị các chị em Dương Châu làm cho say đắm mờ mắt, không khéo đến cái khố cũng không còn lại nha.”

Mọi người cười rộ cả lên.

Thanh lâu lớn nhất Dương Châu tên gọi không thô tục chút nào, gọi là Thanh Lam Các, nghe ra cũng rất đường hoàng.

Đám người Triệu Khoan tiến vào, chéo miệng nói: “Một thanh lâu mà lại có cái tên như thế, không hổ là Dương Châu. Thật giống như là nơi mấy kẻ đọc sách hay lui tới.”

Phương Bách ở bên cạnh không nhanh không chậm nói: “Nói như Triệu đại ca, vậy kinh thành dưới chân thiên tử, nơi có rất nhiều những vị trí thức tụ hội, chẳng phải thanh lâu bọn hắn thường lui tới cũng có thể gọi là Hàn Lâm Viện không phải sao?”

[R: Viện Hàn Lâm: chắc là nơi mí bợn trí thức hay tụ tập đàm đạo chém gió thời thế gì đấy? =)) mỹ nhơn thâm quớ =)) khặc khặc]

Triệu Khoan nghẹn một chút, cười to nói: “Ha ha, Phương huynh đệ thật vui tính. Kỹ viện mà còn muốn gọi là Hàn Lâm Viện, con bà nó, thế thì còn ai có hứng muốn đi nữa? Điểu đều phải nghẹn mà trở về.” [R: vâng, là ‘điểu’đấy ạ, tiếng V nóa là *trym* ạ =///= các bác vui tính quá ~]

“Ha ha…”

Mọi người đều cười to.

Bọn hắn đến muộn, cũng không phải khách quen, đã hết nhã gian, không thể làm gì khác hơn là ngồi chờ ở lầu một.

Dương Liên Đình ăn chút rượu và thức ăn, nhường cho mọi người kêu các cô nương, đám người Triệu Khoan ai cũng gấp rút động tay động chân.

Lão bản mắt tinh tai thính, sớm nhìn ra Dương Liên Đình mặc dù tuổi không lớn, nhưng rõ ràng chính là người đứng đầu, liền đẩy một cô nương đẹp nhất đến ngồi bên cạnh hắn.

Thanh lâu là một nơi như thế, Dương Liên Đình trước đây cũng đã từng đến qua, lúc này liền thuận tay ôm ấp cô nương, cùng nàng vui vẻ cười đùa.

Hắn còn như thế, đám người Triệu Khoan lại càng thoải mái thả chân thả tay, trên bàn bắt đầu nốc chén lớn chén nhỏ, ngôn ngữ cũng dần dần trở nên hoang đường.

Dương Liên Đình tranh thủ liếc Phương Bách một cái, thấy y cũng đang ôm một cô nương, không biết đang cúi đầu nói cái gì, làm cho cô nương kia che cái miệng nhỏ nhắn cười khanh khách không ngừng, đôi ngực mềm mại còn ở trên ngực y xô đẩy khiêu khích, không khỏi thấy nhẹ lòng.

Xem ra nam nhân đều giống nhau, tới một nơi như thế này, đầu tiên đều muốn hưởng thụ khoái lạc.

Bất quá không biết vì sao, trong tâm hắn lại có chút  không thoải mái. Đúng lúc này, Phương Bách ngẩng đầu nhìn lại, hai mắt hướng thẳng về phía hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK