Dương Liên Đình giật mình, nói: “Sao ngươi biết?”
Đông Phương Bất Bại xoay người lại, vẫn cầm lược chải mái tóc buông xõa của mình, chậm rãi nói: “Liên đệ, mặc dù ta cùng ngươi ẩn cư nơi này, nhưng cũng không phải không còn nghe, thấy gì chuyện trong thiên hạ nữa… Nếu là trước đây, ta quả thự sẽ nguyện ý chỉ toàn tâm toàn ý làm thê tử của ngươi, không còn đoái hoài gì đến chuyện thiên hạ nữa. Nhưng chúng ta đã có Bảo Nhi, bây giờ còn sắp có một sinh mệnh nhỏ nữa.” Y cúi đầu ôn nhu xoa lên bụng dưới vẫn còn bằng phảng của mình, sau đó ngẩng lên nhìn bóng lưng Dương Liên Đình, nhẹ nhàng nói: “Sau khi làm mẫu thân, ta mới hiểu ra được rất nhiều chuyện. Liên đệ, ta không còn một mình cô đơn, ta có ngươi và các con, ta cũng có gì đó mình muốn toàn tâm bảo vệ. Cho nên… Ngươi hiểu ý ta phải không?”
Dương Liên Đình có thể cảm nhận được tình cảm của Đông Phương Bất Bại. Đó là tình cảm mẫu tử nguyên thủy, thứ tình cảm mạnh mẽ và dạt dào. Tình cảm ấy có thể khiến cho người ta trở nên cường đại, trở nên vô địch.
Hắn không tin Đông Phương Bất Bại trong nguyên bản sẽ làm ra hành động ngu xuẩn này cho Dương Liên Đình, cũng không tin y mà lại không biết Nhậm Ngã Hành đã tìm tới Hắc Mộc Nhai. Rõ ràng lúc ấy khi Nhậm Ngã Hành ép Dương Liên Đình đến nơi hai người ẩn cư, Dương Liên Đình từ bên ngoài đã hét lên có người muốn giết hắn, Đông Phương Bất Bại vẫn còn ngồi bên trong thêu hoa, không cần nhìn cũng có thể nói: “La ai lớn mật như vậy? Phải chăng là Nhậm Ngã Hành? Ngươi để lão vào gặp ta!”
Cho dù có ẩn cư, cũng không ảnh hưởng đến tài trí và lực phán đoán của y.
Có lẽ… Đông Phương Bất Bại trong nguyên bản kỳ thật là toàn tâm muốn cùng Dương Liên Đình chết chung một chỗ. Lấy thông minh tài trí của y, không thể có chuyện không ngờ có ngày Nhậm Ngã Hành sẽ tìm đến, cũng không thể không ngờ lão sẽ không bỏ qua cho mình, cho nên đơn giản không bằng cùng Liên đệ của y chết chung một chỗ.
Đến nỗi vì sao y có thể buông tha chuyện tác quái của Hướng Vấn Thiên, đại khái cũng vì dẫu sao y cũng không thể chính thức đạt được cái gọi là 『 ái tình 』, cũng không thể triệt để trở thành một 『 nữ nhân 』. Kẻ tên Dương Liên Đình này vốn chỉ là kẻ duy nhất trên đời đối đãi với y như một nữ nhân, cho nên y giống như người chết đuối tóm được duy nhất một nhành cây cứu mạng, đau đớn mấy cũng không chịu buông tay. Mà Dương Liên Đình đối với y chỉ là lợi dụng, chỉ để thỏa mãn ham muốn quyền lực của hắn, chứ đâu hề thực tâm đối đãi với y. Tất cả, trong lòng Đông Phương Bất Bại rất rõ ràng, nếu không y cũng sẽ không đến chết vẫn hâm mộ Nhậm Doanh Doanh kia.
Đông Phương Bất Bại trong nguyên bản, một khi bại, liền không còn muốn sống tiếp trên thế gian này nữa, cũng cảm than: “Nếu ta sinh ra là một nữ nhân, vậy thì tốt rồi.”, có thể thấy trong tiềm thức của y, vẫn còn hy vọng kiếp này chết đi rồi, kiếp sau y có thể sinh ra là nữ nhân. Cho nên mới có thể có loại thái độ tiêu cực như vậy,
Đó là một hồi “mỹ mộng” y tự tạo ra, rồi chính y tự mình trầm mê trong đó, lừa mình dối người, không muốn thoát ra. Cho nên tốt hơn việc chờ đợi một ngày trong tương lai tỉnh mộng, không bằng trước khi tỉnh mộng một bước, triệt để mai táng mình trong đó. (1) Cho nên Đông Phương Bất Bại ấy, tự mình biên kịch một màn “tuẫn tình” hoa lệ, vĩnh viến kéo ‘ái tình’ giữa y cùng Dương Liên Đình chìm xuống.
Mà hiện tại, tất cả đều đã đổi thay.
Dương Liên Đình sống lại đã trao cho Đông Phương Bất Bại ái tình chân chính, một tình yêu hoàn mỹ. Không chỉ như thế, bọn hắn còn có Bảo Nhi, còn có đứa trẻ sắp ra đời. Nguyện vọng của Đông Phương Bất Bại đều được thực hiện, tính mệnh với hắn giờ đây vô cùng quan trọng, không còn là chuyện có cũng được mà không cũng chẳng sao nữa.
Đông Phương Bất Bại hiện tại, sẽ không nuối tiếc, không ôm giấc mộng mỹ miều mà đắm đuối quên mình. Y vẫn không mong định mệnh xoay vần, nhưng y có mục tiêu mới để chờ đợi, vì người mình yêu và hài tử, y tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha cuộc sống.
Dương Liên Đình nghĩ đến vậy, mỉm cười, nói: “Ta biết. Đông Phương, ta cũng giống ngươi. Ngươi và Bảo Nhi đều là người quan trọng nhất của ta, vì các ngươi, ta không tiếc bất cứ gì.”
Đông Phương Bất Bại ngẩng đầu, nghiêm mặt: “Liên đệ, ta cũng vậy…”
Hai người nhìn nhau, chỉ cảm thấy một khắc này cự ly giữa hai trái tim lại gần đến thế, gần đến giống như đã tan ra hòa làm một.
Dương Liên Đình đi đến, đột nhiên cúi người bế Đông Phương Bất Bại lên.
Đông Phương Bất Bại kinh hô một tiếng, vội ôm cổ hắn, sẵng giọng: “Ngươi thật là… Cẩn thận hài tử.”
Dương Liên Đình cười cười, ôm y ngồi lên giường, nhưng không làm gì, chỉ là im lặng ôm y, xoa xoa mái tóc mềm mượt.
“Đông Phương, ta thật may mắn vì có ngươi. Ngươi là điều tuyệt nhất ta có được tại thế giới này.”
Đông Phương Bất Bại ôn nhu ngồi trong lòng hắn, ẩn ẩn nhận ra hàm ý trong lời hắn nói, giống như hắn không phải là người của thế giới này.
Ý nghĩ ấy làm y thấy bất an, nên y vội chuyển đề tài, nhẹ thở dài nói: “Lúc đầu ta làm giáo chủ, cũng có toan tính, nói cái gì mà văn thành võ đức, trung hưng thánh giáo, đúng là khoa trương xấu hổ. Sau này luyện “Quỳ hoa bảo điển”, mới chậm rãi ngộ ra nhiều chuyện. Cần cù luyện nội công, nhiều năm sau cũng rõ ràng, quy luật vận động của vạn vật.”
Dương Liên Đình nghe lời y nói thấy có chút quen tai, mãi mới nhớ ra là lời y trong nguyên bản nói với Nhậm Ngã Hành.
Đông Phương Bất Bại nói đến đây, chuyển mắt, ôn nhu nhìn Dương Liên Đình, hai con ngươi tình thâm như biển, gần như khiến người khác chìm mê trong đó.
“Sau này ta lại gặp ngươi. Liên đệ, vì ngươi, ta tình nguyện làm một nữ nhân, vì ngươi sinh con, làm nội trợ. Ngươi mới đúng là điều tuyệt vời nhất hạnh phúc nhất kiếp này ta có được.”
Dương Liên Đình cúi đầu cười, xoa mặt y, nói: “Lời này nhiều năm trước, khi chúng ta ở Lạc Dương ngươi đã nói với ta. Khi ấy ngươi nói ngươi muốn làm một nữ tử, một lòng vì lang quân, may áo nấu cơm, giúp chồng dạy con. Ta đã nhận lời, nguyện vọng của ngươi ta sẽ thực hiện. Hiện tại thì tính ra ta cũng không có lỡ miệng phải không?”
Đông Phương Bất Bại ôn nhu cười, vươn hai cánh tay nhẹ nhàng ôm cổ hắn, cúi đầu nói bên tai hắn: “Không có. Liên đệ của ta nói được là làm được…”
Dương Liên Đình nóng người, ôm y tà tà cười, nói: “Phu nhân, vậy thì đêm nay phải hảo hảo hầu hạ vi phu thôi.” Vừa nói vừa ôm người tiến vào trong giường.
Ngày tiếp theo, Dương Liên Đình nói toàn bộ chuyện hắn lo lắng về Nhậm Ngã Hành và Hướng Vấn Thiên cho Đông Phương Bất Bại. Không giấu giếm gì nữa.
Đông Phương Bất Bại nói: “Nhậm Ngã Hành này, mặc dù âm mưu thâm độc, thủ đoạn cao tay, nhưng quá tự cao cố chấp, lại nghi ngờ thái quá, nếu không khi xưa ta cũng không phải tốn công phu đoạt được vị trí của lão. Mai Trang Tứ Hữu kia đúng là bốn cái phế vật, để xổng lão, nhất định không dám quay về làm việc dưới trướng ta, nhất định đã đầu hàng lão. Ngoài ra trong thập đại trưởng lão có Trương Hải Tùng, Diêu Thiên Phách, đều là bộ hạ cũ của lão, chỉ sợ cũng sẽ dao động.”
Tiếp theo y lại tính số trưởng lão về phía mình, trừ Đổng Bách Hùng ra còn có ba người, Đông Phương Bất Bại tự tin họ sẽ không phản bội. Sau đó y lại liếc Dương Liên Đình một cái, cười hì hì nói: “Còn có… ngân lượng của Liên đệ là thứ tốt, cho dù có bảy phần dao động, hiện tại chắc cũng không dám quá hai ba phân đâu.”
Dương Liên Đình biết mấy thủ đoạn của mìn cũng không qua mắt y hết được, liền cười nói: “Tiền bức tử đượcc ả anh hung hảo hán. Đông Phương Giáo chủ của Thần giáo chúng ta phúc lợi thật tốt, huynh đệ trong phái đều rõ ràng.”
Đông Phương Bất Bại tuy không biết “phúc lợi” là có ý tứ gì, nhưng cũng đoán được phần nào, cười nói: “Liên đệ hảo thủ đoạn, mấy năm nay thực lực của thần giáo như mặt trời ban trưa, xem ra cũng như câu này.” Tiếp theo lại không nhịn được thở dài, nói: “Xem bọn họ cứ đánh đánh giết giết cũng không có gì tốt. Trừ việc đắc tội càng nhiều cái gọi là hiệp nghĩa nhân sĩ, võ lâm bạch đạo, cũng chẳng tốt lành gì cho thần giáo chúng ta, chi bằng tự mình kiếm tiền kiếm nghề, tốt cho cả đôi bên.”
Đông Phương Bất Bại đa mưu túc trí, thông tuệ thiên hạ, ba năm nay y mặc dù không hỏi chuyện trong giáo, chỉ ngồi trong khê phòng thêu hoa, nhưng vẫn có thể nghe ra mọi chuyện lớn nhỏ trong những lời nói vui thường nhật của Dương Liên Đình.
Dương Liên Đình vừa thán phuc vừa tự hào, chính mình cũng thấy tự đắc, nói: “Vẫn là lão bà nhà ta thông minh, cái gì cũng biết.”
Ánh mắt mặc dù là khen ngợi Đông Phương Bất Bại, nhưng rõ ràng viết là: khen ta đi khen ta đi, ta làm quá giỏi đúng không.
Đông Phương Bất Bại sao lại không biết? Cười khì một tiếng, tiếp theo nghiêm mặt nói: “Nhưng mà Liên đệ, ngươi không thể kiêu ngạo tự mãn. Tiền mặc dù tốt, nhưng không dùng được mãi. Trong giáo vẫn có rất nhiều người lấy nghĩa làm trọng, tiền không đáng giá. Đối với những người này thì dùng tiền là vô dụng.”
Dương Liên Đình đáp: “Tất nhiên.”
Ví dụ như Hướng Vấn Thiên lấy Nhậm Ngã Hành làm trung tâm, sẽ không vì tiền mà bỏ. Đồng dạng, tình nghĩa của Đổng Bách Hùng với Đông Phương Bất Bại, cũng không phải có thể đem tiền ra mà so sánh.
Hắn đứng dậy, thong thả đi lại trong phòng, lẩm bẩm: “Vậy ngươi nói phải làm thế nào mới cản được Nhậm Ngã Hành lên Hắc Mộc Nhai đây?”
Đông Phương Bất Bại mỉm cười, nói: “Sao ngươi lại không muốn lão lên Hắc Mộc Nhai đến vậy?”
Dương Liên Đình sửng sốt: “Có ý gì?”
Đông Phương Bất Bại mỉm cười: “Không phải ngươi sớm muốn mang ta và Bảo Nhi chính thức ẩn cư sao? Thần giáo này, lão thích thì trả lại cho lão. Ta sớm không còn ham muốn gì giang hồ, sở dĩ còn ngồi trên ngôi vị giáo chủ chẳng qua là vì muốn cho Liên đệ vui. Nhưng hiện tại thì rõ ràng Liên đệ không có dục vọng gì với quyền thế, đã như vậy, tại sao một nhà ba người chúng ta không tiêu diêu thôi. Mấy sự vụ nhàm chán kia nên để lại cho Nhâm Ngã Hành xử lý đi thôi.”
Dương Liên Đình ngốc một lát, đột nhiên vỗ mạnh đầu, ngửa đầu cười to.
Nguyên lai hắn lại đi theo lối mòn trong nguyên tác, vẫn nghĩ chờ Nhậm Ngã Hành lên Hắc Mộc Nhai rồi mới mang Đông Phương Bất Bại rời đi, nhưng hiện tại nhờ một lời của Đông Phương Bất Bại đánh tỉnh, mới phát hiện mình suy nghĩ sai lầm thế nào.
Đúng vậy, tại sao phải chờ Nhậm Ngã Hành lên Hắc Mộc Nhai rồi bọn họ mới ẩn cư? Bọn hắn hoàn toàn có thể sớm rời đi, không cần cùng lão đối mặt.
Không ngờ một trsi giả siêu cấp tinh anh hạng A+ của hàng ngàn vạn năm sau trong vũ trị như hắn, mà lại phạm phải loại sai lầm cấp thấp thế này, đúng thật là quá hồ đồ.
“Lão bà, ngươi thtậ thông minh!”
Dương Liên Đình không nhịn được chạy qua, ôm chặt Đông Phương Bất Bại hôn chụt một cái.
Đông Phương Bất Bại cười nhẹ, “Là ngươi nghĩ nhiều quá nên loạn. Liên đệ của ta mới là thông minh nhất, sớm đã có dự định rồi, có phải không?”
Dương Liên Đình thấy ý cười trong con mắt trong vắt sáng ngời của Đông Phương Bất Bại nhìn mình, liền biết ý định rời đi của mình, còn có thủ đoạn nho nhỏ hạ xuống Nhậm Ngã Hành của mình, sợ rằng sớm đã bị người ta biết tỏng từ lâu rồi.