Dương Liên Đình nói: “Ander, Yam, chúng ta không thể cứ ngồi đây mà đợi. Nếu máy liên lạc không sửa chữa kịp thời, rất có thể chúng ta khó mà quay lại thế giới thí nghiệm đúng lúc. Nếu không quay lại kịp, nhục thể của chúng ta sẽ rơi vào trạng thái mê man, hoặc rất có thể sẽ mất luôn sức sống.
Yam gật đầu: “Đồng ý. Chúng ta nên bàn bạc thêm với Len, xem có còn cách khác để quay lại thế giới thí nghiệm không.”
Ander đứng dậy, ưu nhã vẩy tay, sau cái vẩy tay một vậy thể như một tấm gương hiện ra giữa bàn tay.
“Len, ra đây, mau trả lời.”
Ngữ khí của Ander quá mức nghiêm túc, lạnh lung, Dương Liên Đình cùng Yam nhất thời đều giật mình.
Hình ảnh Len tuyệt đẹp xuất hiện ngay lòng bàn tay Ander, mặt nở nụ cười hoàn mỹ, nói: “Chuyện gì?”
“Tình hình của máy liên lạc thế nào?”
“Đang sửa chữa rất tốt. Không cần lo lắng. Ta đang quan sát tình huống nửa kia của các ngươi, không có vấn đề gì.”
Ander nói: “Đã thế, trước khi máy liên lạc sửa xong, đừng giám thị chúng ta, tắt toàn bộ sóng giám sát của không gian này!”
Len sửng sốt, Dương Liên Đình cùng Yam đều nhận ra phản ứng rõ ràng của Len.
“Cái này không đúng quy định…”
Ander lạnh lùng ngắt lời hắn, con ngươi màu lam băng lãnh phảng phất như tỏa ra hàn khí, đồng thời vẫn tuyệt đẹp, cũng khiến người khác phải sợ hãi.
“Len, trụ sở phê chuẩn thời gian gặp mặt của chúng ta là mười phút vũ trụ. Chúng ta chấp nhận bị giám thị trong thời gian đó, cũng bị vậy trong này. Hiện tại vì trụ sở mà chúng ta không thể quay lại thế giới thí nghiệm đúng lúc, như vậy khoảng thời gian này chúng ta tự do, không chịu khống chế giam giữ nào cả. Ta yêu cầu nhân quyền cơ bản của vũ trụ, trong khoảng thời gian này xóa bỏ mọi giám sát khống chế với chúng ta.”
Len đáp: “Ta phải đi xin chỉ thị của giáo sư.”
“Đương nhiên. Nhưng tốt nhất ngươi nên hồi đáp lại chúng ta nhanh một chút, ta muốn đầy đủ quyền hạn pháp luật đối với khoảng thời gian này. Nếu không ta khó mà đảm bảo sau này khi thí nghiệm kết thúc sẽ không có ảnh hưởng xấu nào đối với trụ sở.”
Len giống như bị nghẹn lời, vội vàng ngắt liên hệ xin ý kiến giáo sự.
Dương Liên Đình thần sắc ngưng trọng: “Ander, chuyện này là sao?”
Ander lắc lắc đồi, ý bảo đợi hồi sau sẽ nói.
Len rất nhanh quay lại, nói: “Giáo sư đồng ý. Hiện tại toàn bộ thiết bị khống chế giám thị đều ngắt, trước khi máy liên lạc vận chuyển sửa xong các ngươi hoàn toàn tự do trong không gian dự bị này.”
Ba người nghe vậy, lập tức triển khai tinh thần thể kiểmtra trong không gian, xác nhận trừ sóng tinh thần của bọn họ ra xác thực không có cảm ứng giám thị nữa.
Yam nói: “Ander, có phải ngươi có chuyện cần nói không?”
Ander mỉm cười, nói với hai người: “Các ngươi có từng nghĩ muốn hỗ trợ lẫn nhau không?”
Dương Liên Đình và Yam đồng thời sửng sốt.
*
“Ân… A —— hô, hô…”
Đông Phương Bất Bại mồ hôi đầy đầu, một bên thấp giọng rên rỉ, một bên run rẩy viết xong chữ dưới tay: Điều khẩn cấp Bình Nhất Chỉ lên Hắc Mộc Nhai.
Chỉ là mấy chữ ngắn ngủi này, y phải làm đến ba lần, mới viết lại được bút tích khí độ bình thản hoàn mỹ thường ngày của mình lên giấy.
Y vài lần bị cơn đau kịch liệt làm ngắt quãng, hơn nữa vì bụng quá lớn, không thể ngồi hẳn trước bàn, cuối cùng đành bất đắc dĩ cười, cố sức đứng dậy, duỗi cánh tay lên bàn viết.
Đông Phương Bất Bại sắc mặt tái nhợt, lung lay sắp ngã. Y một tay chống lên bàn, một tay đỡ thắt lưng, dừng một lát, rồi vươn tay kéo ngăn kéo nhỏ bên cạnh bàn.
Công việc giáo chủ y đã sớm giao cho Dương Liên Đình, tất cả giáo vụ đều do Dương Liên Đình xử lý tịa thư phòng này.
Lệnh bài của giáo chủ vẫn im lặng nằm trong ngăn kéo, Đông Phương Bất Bại đã rất lâu không nhìn thấy nó. Lúc này nắm nó trong tay, trong lòng không có bất cứ cảm giác gì, chỉ thấy bị hài tử làm đau.
Đông Phương Bất Bại cắn răng, cũng không nhớ mình dùng lệnh bài của giáo chủ thế nào, hay viết lệnh ra sao. Y chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn, thân thể nặng nề không ngừng khuỵu xuống.
Suốt hơn ba mươi năm sống trên đời, y chưa từng một giây chật vật đến thế, đau đớn đến thế. Cho dù ngày trước bị mười người của chính đạo vây công, thân bị trọng thương, y cũng không thấy khổ sở bằng một phần như hôm nay.
Trước kia mệnh lệnh giáo chủ luôn là Dương Liên Đình đến Thành Đức Đường ban. Nhưng ở mặt sau của nơi ẩn cư này có một nhà gỗ nhỏ, trong nuôi chim bồ câu, trực tiếp đưa mệnh lệnh xuống chân núi.
Đông Phương Bất Bại men theo vách tường, gian nan đi đến nhà gỗ nhỏ ở phía sau.
“Ân, ân … Ách ——” Nhưng dù y cắn răng bật máu, vẫn không ức chế được rên rỉ.
Đông Phương Bất Bại kéo lê thân thể đến được nhà gỗ, lúc này xương hông đã ẩn ẩn đau đớn, hình như dưới áp lực của bụng, xương hông cũng bị ép đến muốn sụp rồi.
Y tìm được một con bồ câu, để nó đậu trên tay, nghĩ muốn buộc lệnh vào chân nó. Nhưng một trận đau đớn trong bụng ập đến, y nắm chặt tay, chẳng may bóp chết cả con bồ câu kia.
Đông Phương Bất Bại tựa vào tường thở dốc, bụng nhô cao như có thể nhìn thấy thai nhi đang chuyển động bên trong. Y thực sự chịu không nổi nữa, mồ hôi chảy ròng ròng. Đi một đoạn này, càng tràn ra nhiều dịch thể.
Đông Phương Bất Bại bất lực, đợi cơn đau qua đi, ném con bồ câu đã nát bấy xuống đất, lại duỗi tay, với một con khác, buộc thư lệnh lên chân nó thật nhanh, sau đó thả ngay nó ra trước khi một trận đau khác lại ập tới.
Làm xong hết, mới cảm thấy nguôi ngoai phần nào.
Đông Phương Bất Bại thở sâu, cúi đầu nhìn bụng mình, hai mắt đau khổ, khóe miệng lộ ra một mạt cười.
Y nhẹ nhàng, giống như đang buông một lời thề, nói nhỏ với bụng mình: “Bảo bối ngoan, nương nhất định để ngươi bình an sinh ra.”
Y chậm rãi xoay người, không biết là muốn đi đến đâu. Nhưng nửa lết nửa bỏ đến được nhà chính, đột nhiên đau đớn cực độ trong bụng ập đến dồn dập, y nhịn không được, thất thanh một tiếng, té xuống đất.
“Rox, Yam, Ander. Máy liên lạc sửa xong rồi, các ngươi có thể trở về.”
Thanh âm của Len đột ngột xuất hiện trong không gian.
Yam nhíu mày: “Nhanh thế? Không phải nói cần một giờ vũ trụ à?”
Len cười: “Hiệu quả nhanh không tốt à? Dù sao thời gian này các ngươi cũng bị thoát ly thí nghiệm, phải xa người yêu. Giáo sư cũng lo lắng các ngươi xảy ra chuyện, nên khẩn cấp tu sửa, nên sửa nhanh.”
Dương Liên Đình không kiên nhẫn nói: “Rồi rồi. Mau dịch chuyển chúng ta về đi.”
Hắn rất vội vàng. Vừa rồi khi hắn ổn định sóng tinh thần, lấy giác quan thứ bảy cùng liên hệ với thế giới kia, ẩn ẩn dò xét dao động tinh thần của thai nhi không bình thường. Ngược lại sóng tinh thần của Đông Phương Bất Bại một tia cũng không cảm nhận được.
Tình huống ấy làm hắn bất an cực độ. Nếu tính thời gian không sai, hắn đã rời khỏi thế giới ấy hơn sáu tiếng rồi.
Đoạn thời gian này…Hắn không dám tưởng tượng Đông Phương Bất Bại phát hiện ra nhục thể bất động của mình sẽ có phản ứng như thế nào nữa.
Đồng dạng lo lắng còn có Yam. Hắn biết điện hạ nhà mình mặc dù bên ngoài mạnh mẽ, nhưng bên trong lại là người yếu ớt đa cảm. Mặc dù điện hạ tính khí táo bạo, thậm chí cũng cso thể nói là tàn bạo, nhưng đối với mình yêu sâu đậm, luôn nghe lời mình. Nếu điện hạ phát hiện mình ngồi trong thư phòng bất động mê man bất tỉnh… Yam không dám nghĩ liệu điện hạ có thể vì thế mà nổi điên hay không.
Ba người chỉ có Ander bình tĩnh nhất, cũng chấp nhận là người cuối cùng được đưa về.
“Rox, Yam, đừng quên lời ta nói hôm nay. Chúc các ngươi may mắn.” Hắn mỉm cưới tạm biệt hai người.
Dương Liên Đình cùng Yam liếc nhau.
Đề nghị vừa rồi của Ander thực làm bọn hắn chấn kinh, nhưng cả ba người đều là phần tử tinh anh cấp A+, tất nhiên cũng vô cùng hứng thú với đề nghị này.
Thí nghiệm này mặc dù có quyền lực của chính phủ can thiệp, nhưng thực hiện ở một ngôi sao ở vũ trụ khác, không hẳn bị người khác chú ý quá nhiều. Mà thí nghiệm lần này sở dĩ có thể được chính phủ phê chuẩn thừa nhận, cũng thu được đầu tư để triển khai, đều là nhờ gia tộc của ba người tinh anh Dương Liên Đình tham gia thí nghiệm đứng phía sau ủng hộ